
Thằng Nghiện.
Bình chọn: 620
Bình chọn: 620
- Em suy nghĩ rồi, em muốn làm một thằng phụ xây.
Thằng Phát bỏ cánh tay trên vai Tô xuống, hắn nhìn Tô bằng con mắt long sòng sọc, cái nhìn của một thằng đại ca có tiếng trên giang hồ thật đáng sợ, nếu có thể dùng ánh mắt mà đánh vào mặt Tô thì có lẽ Tô nghĩ là mình đã chết ngay được từ giây phút này.
Đột nhiên hắn cười, cái tiếng cười sắc bén, kéo dài, như cứa vào da thịt người đối diện, những cái răng vàng két của hắn rung từng hồi. Thấy đại ca cười, cả lũ kia cũng đập bàn liên tục cười theo. Tô vẫn nhìn thẳng vào cái nụ cười ấy của Phát Mặt Sẹo, không do dự.
Trong giây lát tiếng cười đanh đúa ấy ngừng bặt, Phát ra hiệu cho cả đám im lặng. Cái vết nghiến hàm cộm lên thành một đường cong trên con mặt sẹo của thằng Phát thấy rõ sự tức giận của hắn. Tô nín thở, nó đứng im đợi chờ quyết định của thằng Phát.
- Thật ra là thế này Tô à .Việc chú ra khỏi bang vào lúc này cũng không phải chuyện quá khó, được, anh đồng ý. Nhưng có một việc mà chú phải làm trước khi đi.
Tô gần như không thể tin vào tai mình nữa, đại ca Phát Mặt Sẹo vẫn đứng trước mặt nó, lời nói của hắn vẫn nồng nặc mùi thuốc quanh đây. Không, đây không phải là mơ. Ánh mắt Tô rực sáng, nó cuống quýt.
- Vâng, anh cứ chỉ bảo, em sẽ hoàn thành hết mình. Em...
Tiếng của Tô bị áp đi bởi những tiếng phản đối của bọn nghiện xung quanh. Có đứa còn định nhảy hẳn vào phang vào Tô vài cú nếu như thằng Phát không ra dấu dừng lại.
- Các anh em bình tĩnh, nếu Tô đã có ý định ra khỏi nhóm thì chúng ta cũng phải cho chú ấy cơ hội chứ. Với lại chú ấy còn ở lại với chúng ta nốt hôm nay cơ mà.
Thế rồi thằng Phát Mặt Sẹo quay lại phía Tô, vẫn bằng cái giọng đều đều và những cái giật thót từ vết sẹo quen thuộc ấy.
- Tô à, có một việc mà chú phải làm là như thế này đây. Ở xóm chợ này có xuất hiện một tên tay sai cho bọn công an. Anh mới phát hiện ra từ hôm qua.Tên này tương lai sẽ là mầm mống gây hoạ cho băng nhóm, anh nghĩ ...- Thằng Phát ném cái nhìn sắc bén về thằng Tô, nó đưa cái tay phải xoạch một đường ngang cổ.
Tô hiểu ám hiệu đó là gì, nó nuốt nước bọt, cái giọng đang đặc khản nay lại càng khó phát ra hơn.
- Ý anh là giết người? em em....
- Chú sao phải quan trọng hoá vấn đề nên thế, cái bàn tay bọn anh đã nhuốm hết rồi, muốn sạch tay một thời gian thôi. Còn chú, cái bàn tay này chỉ đưa thuốc, vẫn sạch sẽ lắm. Thế trước lúc ra đi không muốn giúp anh em một việc nhỏ nhoi thế sao?
- Đai ca, cái việc khử cái thằng định làm tay sai cho lũ công an ấy để chúng em, còn cái thằng chó Tô này. Hôm nay em sẽ xử nó thay đại ca.
- Đúng rồi đấy đại ca, mà nếu nó không làm thì mai anh em mình phá tan cái quán của lão Sáu, hết đường mà cai mới xây.
Tô quay sang chỗ hai thằng nghiện chạm trổ đầy mặt đang hùng hồn tuyên bố phá quán của ông Sáu, bàn tay nó nắm chặt, nó nghiến răng.
- Chúng mày dám?
- Việc đéo gì mà chúng tao không dám.
Tô tưởng như có thể lao vào hai thằng kia mà đấm vào mặt chúng nó ngay tức thì nếu như không có cái giọng của đại ca Phát vang lên.
- Hai thằng kia. Chỗ anh em bọn tao bàn việc mà dám nói trẽo vào à? Im mồm cho tao.
Rồi Phát Mặt Seọ quay sang phía Tô, dịu giọng.
- Thật ra thì bang hội cũng muốn dậy cho cái thằng đó một bài học thôi. Thằng đó mới xin một chân thông báo cho công an vào tối qua, thông tin của bang nhanh thế nào thì chú biết rồi đấy, nguy cơ là nhóm sẽ bị lộ. Nên chú muốn ra đi nhất định phải giúp nhóm việc này.
Tô nhìn chăm chăm vào cái môi đen sì của thằng Phát. Nó nhủ: Chỉ là dậy cho tên đó một bài học thôi, và rồi mình sẽ được tự do, cứ coi như là một trận đấm đá cuối vậy. Mà với cái lũ khốn nạn kia, nếu không làm lẽ nào chúng sẽ phá cái quán nước của ông Sáu?
- Vâng, em sẽ làm - Tô nhìn thẳng vào con mắt của thằng Phát.
Trông giây lát, mắt thằng Phát chợt sáng lên thấy lạ, hắn vỗ tay vào vai Tô.
- Khá lắm chú em. Thế này nhé, ngay tối hôm nay, lúc 11 giờ, chú em với thằng Cam, thằng Phước phục sẵn ở luỹ tre đầu ngõ. Chỉ cần có dấu hiệu 3 đứa sẽ tấn công ngay. Đấy, có phải chú em làm một mình đâu.
- Vậy em chỉ việc...- Tô thắc mắc.
- Đây, chú em cầm lấy con dao găm này. Hai thằng kia sẽ giữ tay, chú em đâm ở đâu là tuỳ ý, thằng đó sống chết là phụ thuộc vào tay chú em thôi.
Phát Mặt Sẹo rút trong túi quần một con dao găm. Chìa ra trước mặt Tô. Đôi bàn tay run run còn dính đầy cát và xi măng của nó đỡ lấy con dao từ tay thằng Phát.
- Vậy tốt rồi, thằng Cam với thằng Phước đâu, đi với thằng Tô. Tao nói rồi đấy, 3 đứa đứng canh ở cuối xóm, thấy đối tượng là sẽ hành xử ngay. Đi đi.
Thằng Phát vừa dứt lời, thằng Cam và thằng Phước nhảy xuống khỏi bậu cửa, chúng nó tiến tới chỗ Tô hất hàm.
- Đi thôi, điếc à?
Đại ca Phát Mặt Sẹo bên cạnh Tô nhếch môi, nó phẩy tay ra dấu Tô đi th
Nếu được chọn lựa, bác mong muốn mình ở đâu lúc nằm xuống? Quê hương... Tôi là một kẻ trốn chạy...Thường thì người ta chạy trốn bởi nỗi sợ hãi, khi bị truy đuổi...Nhưng cũng có những kẻ […]
Truyện ngắn
Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên thăm anh hóng thứ khác : những câu chuyện của quê nhà. Năm tiếng đồng hồ ngồi xe đò không ăn nhằm gì với bà gi[…]
Truyện ngắn
"Tại sao nhà vua lại là người nghèo nhất, trong khi ông ta vừa có quyền lực lại vừa có tài sản lớn, tất cả những của quý trong vương quốc này đều phải đem dâng nạp cho ông ấy, ống ấy sao có […]
Truyện ngắn
Hãy sống hết mình! Không phải vì lo tương lai mọi thứ sẽ lụi tàn, mà bởi vì cuộc đời là như vậy, những cái đã qua rồi thì không níu lại được, những cái sẽ đến, những thứ bất ngờ, những xoay […]
Truyện ngắn
Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày, hễ có lúc nào thuận tiện chị lại đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân xi măng rợp bóng cây bàng. Gió đưa nh[…]
Truyện ngắn
Ăn rau không chú ơi? Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ […]
Truyện ngắn
Họ sẽ sâu sắc đủ, sẽ an toàn đủ, sẽ đủ tự tin để yêu thật lòng chứ không phải là "thử", sẽ đủ chín chắn để bảo vệ bạn dưới đôi cánh của mình. Yêu một người trưởng thành khó không? Chắc l[…]
Truyện Blog
Đó là một ngày khó quên nhất trong đời bà. Buổi sáng tinh mơ đi lĩnh tiền trợ cấp khó khăn ấy, tiết trời cực kỳ trong lành, cả nhà vừa tờ mờ đã thức dậy, ăn cơm sáng xong, bà và con trai th[…]
Truyện ngắn
Bà mẹ quê, ngày tháng không ao ước gì
Mẹ mình, dù có quê kiểu làng thôn hay thị trấn, dù có quê xìtin này hay quê xìtin kia, thì đó là cái quê luôn đáng được thứ tha và kính trọng. Hôm rồi tôi đi chợ Dalat, thấy có hai bà mẹ[…]
Truyện ngắn