
Say đời
Bình chọn: 352
Bình chọn: 352
"Thôi mày uống đủ rồi, về thôi" – Nguyên khoác vai Phong dìu về. Đứa tửu lượng kém nhất hội nay lại uống nhiều nhất. Từng chén, từng chén một Phong nâng lên uống cạn rồi chủ động rót mời cả bọn, đứa nào nhìn cũng thấy ái ngại. Sau buổi nhậu đó Nguyên phải dọn "bãi chiến trường" còn Phong có thể sẽ thấy sợ rượu phần nào. Cả đám bạn cùng hy vọng những gì cần quên Phong đã...nôn hết ra rồi..
Bây giờ...
Cái bữa nhậu chỉ có hai thằng. Phong đã nguôi ngoai phần nào cái cuộc tình vắt vai thời sinh viên đáng nhớ. Để yêu chỉ mất có hơn ba tháng thôi, còn nói là để quên chắc vẫn còn dài.
- Mày vẫn muốn đi du học sao? - Phong mở lời nghe lí nhí giữa vô vàn tiếng zô,zô, zô không dứt.
- Tất nhiên, sao mày lại hỏi vậy?
- Chẳng phải lần đầu mày thất bại, sao mày vẫn không chịu ngộ ra: cả lớp đều biết thằng Quốc về học lực có mà sách dép cho mày thế mà sao nó vẫn ngồi chễm chệ trong top 3. Là vì bố nó vốn là hiệu trưởng trường X, là vì nó có ô, có dù. Mày cùng lắm cũng chỉ có cái giấy hộ nghèo thôi, có để mà làm gì chứ? – Phong nói một hơi như muốn trút hết ấm ức trong lòng.
- Chắc người ta giỏi h...
- Giỏi hơn ư – Phong ngắt lời – mày có thực sự nghĩ vậy không? Đừng nói dối tao.
Nguyên chẳng thể nói được gì. Đúng là lần này chỉ chút nữa thôi là nó sẽ đạt được ước mơ, nhưng cuối cùng Nguyên nhận được chỉ là một gáo nước lạnh – chỉ dừng lại ở top 5. Nguyên chỉ có thể tự an ủi mình bằng câu nói xưa như quả đất "chắc người ta giỏi hơn mình", nhưng đúng như thằng Phong nói "giỏi chưa phải là tất cả". Hai người lại uống cạn một chén nữa. Chẳng ai bảo ai nhưng cả hai đều không muốn nhắc lại những chuyện buồn. Đời mà, ai lại không có chuyện buồn, chẳng nói đâu xa ngay trong quán nhậu này thôi cũng có đầy kẻ tìm đến rượu để quên, trong hơi men chếnh choáng người ta hy vọng không phải bận tâm đến những bon chen bất công thường ngày. Nguyên và Phong vẫn đang là sinh viên ,được cho là quãng đời tươi đẹp nhất vậy mà cũng chẳng tránh được cái quy luật "đời vốn bất công".
Ngày mai Nguyên sẽ vẫn lên giảng đường đều đặn, còn Phong vẫn chạy xô vừa học vừa làm. Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. Nghĩ vậy hai người đều cười. Trai votka chưa vơi phân nửa nhưng không ai có ý định uống tiếp.
- Về thôi, mai tao phải đi là sớm – giọng Phong vẫn hào sảng.
- Ừ, tao cũng phải đi học. – Nguyên không còn vẻ ủ dột nữa.
Nguyên và Phong bước ra khỏi quán bỏ lại đằng sau những nhốn nháo, có tiếng cười sằng sặc, có tiếng lè nhè của mấy ông quá chén. Một tiếng "zô" thật to làm cả hai người ngoái lại nhìn. Phong quay đi cười khẩy rồi buông luôn một câu lại là chân lý: "chắc người ta vẫn đang say, say đời".
Bắt đầu từ những ngón chân. Anh vẫn thế. Tôi đã quen dần kể từ đêm tân hôn. Người ta nói nhiều về cách thức và biểu đạt, về những khám phá mới lạ, như đường vào mê cung muôn vàn kỳ thú nhưng[…]
Truyện ngắn
Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được những gì người ta nghĩ về mình. Tôi cũng chẳng lên tiếng thanh minh. Cuối cùng thì cảnh sát gấp hồ sơ lại. Dương Cầ[…]
Truyện ngắn
"Cái hồi anh bé tí xíu ý, anh cũng chả nhớ rõ là anh bao nhiêu tuổi, hình như là lúc đấy anh chưa biết đếm. Ai hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh chỉ biết giơ cả bàn tay lên. Giơ bàn tay lên là vì[…]
Truyện ngắn
Cho đến bây giờ cứ mỗi dịp tết đến nhìn các anh trong xóm đi học hay làm về trên đường làng nước mắt mẹ lại lăn dài. .. Lững thững từ thư viện vô phòng trọ, tôi thấy bé Kim đang khệ nệ b[…]
Truyện ngắn
Đừng bao giờ quên mỉm cười con nhé
Con ạ, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, nên con đừng bất ngờ hay gục ngã trước những khó khăn tầm thường, nhỏ nhặt. Không phải đến giờ con mới biết thế nào là khó khăn, mà con đã […]
Truyện ngắn
Có những lần ngồi vu vơ tôi lại nghĩ về người con trai ấy, đó là khoảnh khắc cả cuộc đời này tôi không thể quên nhưng trái ngang thay tôi chưa bao giờ khắc họa được khuôn mặt ấy, chưa bao gi[…]
Truyện ngắn
Tết năm nay, Đăng cho đứa học sinh mình đang dạy kèm nghỉ sớm, chưa khi nào Đăng muốn trở về với ba như năm nay. Cái Tết cuối cùng mà Đăng ăn Tết có mặt mẹ đã qua từ rất lâu rồi, ngay cả Đă[…]
Truyện ngắn