Say đời
Bình chọn: 331
Bình chọn: 331
Nửa tháng trước.
Nguyên chọn cho mình bộ đồ tươm tất nhất để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn du học. Phong cũng biết điều nên sáng sớm đã dạy nấu bữa sáng dù những ngày khác Phòng còn ngủ nướng chán chê. Hôm nay Phong giao con Dream yêu dấu cho bạn hiền không quên dặn "đi đứng cẩn thận". Nguyên bước ra khỏi phòng với lòng tự tin có thừa "lần này nhất định ta sẽ thành công".
Cái nắng tháng 11 hanh hao làm cho người khác cảm thấy khó chịu. Đã sắp quá trưa, bữa cơm đạm bạc mà Phong nấu trông càng thảm bại hơn khi nó nguội ngắt. "Đúng là "người đi không bực bằng người trực nồi cơm", thằng Nguyên sao mãi không về, không thì phải gọi điện chứ" - Phong cứ làu bàu mãi. 10 phút sau mới thấy tiếng xe, Nguyên lao vào phòng uống trọn cốc nước rồi nói luôn "máy tao để im lặng trong cặp nên không biết mày gọi, sorry". Hai đứa lủi thủi ăn cơm.
- Mày phỏng vấn thế nào? – Phong bắt đầu câu chuyện.
- Họ hỏi vẫn như mọi khi, tao có kinh nghiệm rồi mà, chắc là tốt. À mà người yêu mày tóc ngang vai có răng khểnh đúng không?
- Sao mày biết ? – Phong tỏ vè ngạc nhiên.
- Nay tao thấy... - Nguyên lấp lửng rồi tiếp – mà thôi thiếu gì người giống nhau.
- Nay Phương bảo về quê, mà mày đã biết mặt Phương đâu.
- Ừ ...chắc tao nhầm. – Nguyên nghĩ ngợi hồi lâu mới nói.
Một tuần trước.
Gần đây ít thấy những cuộc thoại nổi da gà của Phong với Phương. "Chắc bọn nó biết ý ra chỗ kín đáo, nhưng sao dạo này thằng Phong cứ lầm lì ít nói, chắc là có chuyện gì? Hay là lại bị cấm thi môn nào?" – Nguyên nghĩa thế nhưng đành chịu chẳng giúp được gì vì hình như Phong thích đi làm thêm hơn là học. Thêm một triết lý nữa của Phong đó là " nó sẽ học trên trường đời, còn trường đại học học chỉ là để có được cái bằng". Chẳng hiểu sao hai đứa khác nhau thế lại có thể sống cùng nhau gần bốn năm được nhỉ. Nhiều lần Nguyên cũng đặt câu hỏi như vậy nhưng câu trả lời vẫn là "không biết". Mà hơi đâu quan tâm những chuyện vớ vẩn đấy sống được với nhau tức là hợp rồi.
Nguyên nằm vật ra giường sau khi làm xong đống bài tập, chợt nghĩ đến chuyện học bổng lại thấy hơi hồi hộp, không biết lần này có được không. Nguyên lo lắng và cả mong đợi nữa. Cái ước mơ được bay sang bầu trời Tây học thật không dễ dàng chút nào.
Trời đã vào đông, căn phòng bọn Nguyên ở trên gác hai gió thổi lộng. Hai đứa phải lót ni-lông trên cửa sổ cho gió khỏi lùa. Những lúc trời lạnh thế này nếu ở một mình trong phòng thì càng buồn, càng chán, cả nhớ nhà nữa. Ai bảo bọn con trai không nhớ nhà, chỉ có điều họ biết cách che dấu những cảm xúc của mình thay vì lên facebook viết một status ấu trĩ. Nguyên quê Nam Định tuy gần nhưng cũng ít về, còn Phong thì xa hơn, tận Bắc Giang, Phong chỉ tranh thủ về quê ngày giỗ mẹ, ngày Tết, có khi nghỉ hè Phong cũng ở lỳ Hà Nội. "Nhớ nhà thì nhớ vậy chứ về quê cũng chẳng giải quyết được gì, thay vì ca cẩm thì đi làm kiếm tiền về quê làm giàu có phải hơn không" – Phong vẫn thường lên giọng như thế.
Hôm nay Phong về phòng rồi nằm lỳ trên giường, không ăn cơm và nguy hiểm hơn là không nói năng gì mặc cho Nguyên dò hỏi. Đến tận tối Phong mới lóp ngóp bò dậy tu sạch trai nước lọc rồi bất chợt hỏi Nguyên.
- Hôm trước mày nhìn thấy Phương à?
- Ừ, tao nghĩ thế. Thực ra nhiều lần tao bắt gặp mày đèo con gái, cùng một người. Dẫu đứng xa tao vẫn nhận ra cô gái đó có mái tóc ngang vai màu hạt dẻ và có răng khểnh. Tao nghĩ đó là Phương.
- Đúng, hôm đi phỏng vấn mày gặp cổ phải không?
- Tao chỉ tình cờ nhìn thấy. Nhưng cô ấy khoác tay... - Nguyên ấp úng.
- ...thằng Tuấn lớp kế toán đúng không? – Phong tiếp lời.
- Sao mày biết?
- Hừ, ai cũng biết, chỉ có tao là không biết thôi. Tao là đồ ngốc mà. – Giọng Phong chua chát.
Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng. Đêm đó không gió mùa đông bắc thổi mạnh, trong phòng nghe tiếng gió rít lớn mà vẫn thấy im ắng kỳ lạ, chắc tại không có tiếng nhắn tin của Phong, Nguyên cũng gấp lại chỗ giáo trình từ sớm. Hai người nằm trằn trọc chẳng ai ngủ được và cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Nguyên chắc cũng đã hiểu ra vài phần, nhưng không biết làm thế nào để mở lời khuyên nhủ: "Tự nhiên nói những câu sáo rỗng đó ra thằng Phong thế nào cũng chửi mình là chuối cả buồng." Hai thằng con trai đâu thể ôm ấp, vỗ về, an ủi nhau, nghĩ thế thôi đã nổi hết da gà. Nguyên chọn cách im lặng.
Ba hôm trước.
- Ê, nay phòng mình làm bữa thịnh soạn, mày muốn uống không, rủ thêm bọn thằng Linh nữa? – Nguyên gợi ý.
- Mày đỗ rồi à?
- Tao chưa biết.
- Thế liên hoan nỗi gì?
- Mày lại vào hội FA của tao, thế cũng đáng để liên hoan chứ!
Phong cố cười gượng, mấy ngày rồi Phong ủ dột. Phương không nhắn tin lại và tất nhiên cũn
Đây có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn ăn tàu hũ. Chiều Sài Gòn mát lạ trên con phố nhỏ, hắn bước đi trong mơ […]
Truyện ngắn
Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ đang mặc áo bó người, màu sắc lòe loẹt và cổ quá hở. Điều này khiến đôi lúc tôi phải mỉm cười, vì mẹ chơi trộ[…]
Truyện ngắn
Audio Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán bán mì của chúng tôi xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. […]
Truyện ngắn
Nghĩ tới những câu chuyện tình yêu sau đám cưới, Vy mỉm cười, khe khẽ nói trong lòng : sẽ ổn thôi, chị à, tất cả chỉ là những câu chuyện của nhân duyên. Lúc này, màn đêm dày đặc và sương đô[…]
Truyện ngắn
Đôi ủng cao su và những chiếc kem
Audio Khi còn nhỏ, tôi rất thích ăn kem. Tất nhiên, kem là thứ mà đến bây giờ tôi vẫn thích ăn. Nhưng hồi ấy, tôi thích ăn kem một cách lạ lùng. Chẳng hạn, khi trông thấy ông hàng kem đẩy c[…]
Truyện ngắn
Phía sau người đàn ông chung tình
Đàn ông thì không bao giờ so sánh người phụ nữ mới với người phụ nữ cũ. Mỗi phụ nữ là một giao tiếp riêng biệt. Họ không lầm lẫn giữa tình dục và tình yêu. Họ cũng không phù phiếm như phụ nữ[…]
Truyện Blog
"Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm". Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiê[…]
Truyện ngắn
Ông lão bơm xe và thằng du côn
Gần tới nơi hắn ngã khuỵu, run run móc túi rồi nắm chặt lấy bàn tay ông lão đang bàng hoàng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Chiều nào cũng vậy, mỗi lần đi thu tiền bảo kê từ chợ về nhà hắn[…]
Truyện ngắn
...Người con trai này yêu cô gái đó là vì nhan sắc của cô gái mà thôi. Khi nhan sắc này bị mất đi, tình yêu trong trái tim chàng ta cũng "bay hơi". Tình Yêu Nếu Câu chuyện "Tình yêu Nếu" xả[…]
Truyện Blog