
Orange
Bình chọn: 552
Bình chọn: 552
Thì tôi nhớ rằng đã từ lâu lắm rồi, có đôi bạn trẻ mải ngồi quán gần trường mà về muộn. Cô bạn ngồi yên sau chiếc xe, cậu học sinh bất chấp đã muộn cứ đạp đi thật chậm. Những ngón tay nhỏ nhắn níu nhẹ vạt áo người ngồi trước, tay kia ôm chặt chiếc cặp bên mình. Cả hai tận hưởng chút yên lặng lãng mạn đó, không nỡ nói một lời, sợ cảm giác này sẽ trôi đi mất. Nhưng rồi, cô bé cũng lên tiếng.
"- Cậu nhìn xem, hoa bằng lăng nở kìa, đẹp quá !
- Đẹp thật, nhưng là lạ thế nào ấy !
- Màu của chúng đúng không ?
- Ừ, không phải tím à, hay là phai hết rồi đấy ? Hay do đèn đường này ?
- Tuyệt mà ! Dưới ánh vàng cam, hoa bằng lăng lại có màu của những cánh anh đào..."
Sau đó, là một cái phanh xe thật gấp. Hơi ấm từ phía sau, và cả hương tóc đột ngột xô tới khiến cậu trai vừa giật mình xin lỗi vừa ngây ngất tâm hồn. "Chúng mình ngắm thêm một lúc nữa, được không ?" – Hình như tôi đã nói như thế. Ngây ngô, và thật sến...
Nhưng nếu cho tôi quay lại, tôi vẫn sẽ nói những điều ngây ngô chân thành ấy. Mười năm cho tiếc nuối, nhưng những xúc cảm năm ấy, tuyệt nhiên không bao giờ hối hận. Sáng trong, ấm áp, tuyệt đẹp... Tôi chợt nhớ đến tấm thiệp cưới, nắm tay siết chặt lại. Là ngày mai. Còn những man mác cho đến tận hôm nay ?
Tất cả, bắt đầu từ lời nói dối tháng năm đó.
...
Tôi không đến quá sớm, vừa vặn để nhập tiệc. Đám bạn cấp ba năm nào, gần như tề tựu đông đủ, mừng cho hạnh phúc đôi lứa. Phòng tiệc quả nhiên xa hoa lộng lẫy, xứng với kì vọng cho đám cưới đặt ở nhà hàng năm sao. Ánh đèn vàng cam lung linh phủ khắp không gian, vừa ấm cúng, vừa gợi tôi cảm giác thân thuộc. Dù đã rất lâu rồi.
Khi tất cả mọi người đang náo nhiệt vui vẻ, một âm thanh kì lạ vang lên, liền sau đó toàn bộ ánh đèn biến mất. Tiếng "Ồ" ngân dài thích thú. Cả phòng chìm trong tối đen hồi hộp, chờ đợi bất ngờ này rồi sẽ đi tới đâu. Ánh đèn trắng xóa chợt bật lên, hướng về phía cánh cửa phòng tiệc. Đẹp đến lóa mắt. Cô dâu chú rể đứng đó tự bao giờ. Chỉ trong vài giây, mọi người đều thành tâm chúc phúc cho họ, đều thấy được họ thật xứng đôi. Nhưng tâm trí tôi lại thơ thẩn đâu đâu, mơ hồ, lơ đãng. Những tràng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng pháo giấy rộn rã, những cánh hoa tung ra như mưa... Phút chốc tất cả mờ đi, tôi không nhìn thấy, nghe thấy được rõ. Khoảnh khắc đôi uyên ương lướt qua, tôi bắt gặp đôi mắt trong vắt năm nào. Đôi gò má trắng xinh, dễ ửng hồng bối rối. Ánh mắt bỏ qua người phù rể, tôi sững sờ nhìn cô gái đi sau gần cô dâu. Cô phù dâu ấy như cũng đang nhìn tôi...
Mặt ửng hồng, môi mỉm cười thật nhẹ. Cô tinh nghịch nháy mắt, nhẹ đưa bàn tay trái lên lắc khẽ. Khi nhìn thấy màu tàn phai đó, tôi cảm thấy rộn ràng trong lồng ngực. Nỗi bồi hồi qua đi, thấy chớm nở một khởi đầu mới. Tựa như những bông hoa bằng lăng tím vốn lẫn vào trong đêm, dưới ánh vàng cam lại bừng lên sắc anh đào rực rỡ.
Mười năm dài lắm, đủ để chúng ta cùng quên, không vướng bận gì nữa, những rốt cuộc vẫn ở đó, hoài ôm một nỗi nhớ.
Và đợi nhau.
***
Lễ cưới trang hoàng lộng lẫy, cô mặc váy kiều diễm nhưng không phải cô dâu, cậu vest lịch lãm nhưng không là chú rể. Khoảnh khắc gặp nhau đã xua đi ngóng trông và nuối tiếc vô vàn trong quá khứ.Để lại đằng sau bầu không khí hạnh phúc trong phòng tiệc, cả hai như năm nào đương ngoài khuôn viên, cùng nhau sánh bước.
Cậu nhìn chiếc nhẫn lá cô đeo trên tay, vốn muốn nói nó chẳng hợp với bộ váy hoàn mĩ của cô chút nào, nhưng thực cũng thấy rất vui. Cô lại nhớ khi nãy tìm thấy cậu trong đám đông, không kìm được mà vẫy tay khoe chiếc nhẫn, cảm thấy xấu hổ chết đi được. Nhưng mà...
- Được gặp lại cậu thật là tốt quá !
- Chỉ thế thôi ? - Cậu nhìn cô, mỉm cười.
- Ch... chứ còn thế nào nữa ?
Cậu không đáp, lôi ra một phong thư, vừa nhìn cô đã lập tức nhận ra nó. Cũng lập tức đỏ bừng mặt.
- Để đọc lại sau cũng được. Tớ có viết cho cậu đấy. Và... mừng cậu trở lại !
Cô cảm thấy hai người tự nhiên xích gần vào, hai mu bàn tay chạm khẽ, rồi chầm chậm đan quyện. Phải, rất tự nhiên, như lúc này cô muốn dựa mình vào người cậu, cảm thấy họ không phải là những người trưởng thành chín chắn,mà chỉ vừa mới lớn hơn một chút, vẫn ngượng ngùng và vụng về trước những rung động trong sáng. Như là lời nói dối muốn tắm mưa vụng về năm ấy, hay chung một chiếc ống hút cả hai cùng uống ly Mojito... Ngượng ngùng, nhưng cũng đầy ấm áp.Cũng chẳng còn gì để băn khoăn thắc mắc...
Lí do vượt qua bao năm tháng, đến gi
Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy... Sau tiệc cưới, mọi ng[…]
Truyện ngắn
Cuộc tán gẫu của Sòng Phẳng - Ích kỷ và Vị Tha
Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha.Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau.. Sòng phẳng: Cho bằng N[…]
Truyện ngắn
Góc phố nhỏ ướt át, cơn mưa lấp lánh những giọt vàng. Phố đêm vẫn ồn, vẫn tráng lệ lắm, đường về đông nghịt người mà cái lạnh chẳng chịu rời ai. Nơi xứ xa, nó bắt gặp giọng miền Trung quê nh[…]
Truyện ngắn
Tôi thực ra cũng không là gì với cô ta cả. Chỉ là một người cùng chung cư thôi mà. Cô ta là ai, hay đơn giản như cái cô Châu Tấn trong phim "Xe đạp Bắc Kinh", suốt ngày đi trộm giày đỏ của c[…]
Truyện ngắn
Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới
Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào? Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người […]
Truyện ngắn
"Má đừng nói nữa. Thời má phải chịu, chớ thời này đừng hòng. Con mà phát hiện ra ổng có bồ là ly hôn liền, không đôi co gì hết. Không cần ai cũng tự nuôi thân con được..." Đàn bà trẻ ít khi[…]
Truyện Blog
Tôi từng nghĩ rằng nếu có tình yêu thì dù bất cứ chuyện gì xảy ra chúng tôi cũng sẽ cùng nhau vượt qua được. Nhưng tôi đâu biết rằng đôi khi tình yêu không đủ lớn... Tôi từng có một mối tìn[…]
Tâm Sự
Tôi mở cổng, con Vàng chui ngay vào lòng tôi. Tôi ôm con Vàng oà khóc, con Vàng rên rỉ mãi. Một hôm trên đường đi học, tôi trông thấy một con chó nhỏ lông vàng ngồi dưới một gốc cây, tôi đ[…]
Truyện ngắn
Duy có một thứ duy nhất mà anh không bao giờ nói đó là anh yêu nó. Nhà nó nghèo lắm nhưng nó lại học rất giỏi. Nó sinh ra ở một huyện miền núi nghèo nhất của tỉnh. Người dân nơi nó làm kh[…]
Tâm Sự