
Orange
Bình chọn: 610
Bình chọn: 610
"Gửi..."
Hàng chữ ngay ngắn hiện ra, nét viết thật thân thuộc. Vội vã cho thư vào lại bên trong.
Tôi thực sự rất muốn đọc, nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc. Chỉ vài ngày nữa thôi hoặc rất nhiều năm sau này nhìn lại, tôi có thể kiên trì đọc từng dòng này với biểu cảm bình thản. Nó vẫn đợi tôi đến một ngày đủ trưởng thành để đọc lại, bức thư ấy. Tuổi hai mươi tám của tôi, có một cái gì đó lớn lên như là trách nhiệm, cũng có một thứ gì đó chưa lớn. Đâu đó không chỉ ôm những kí ức và hoài niệm, thúc đẩy tôi ngắm những bóng học sinh phổ thông trong bộ đồng phục trắng lướt qua mỗi ngày. Thì ra chút tiêng tiếc, lại là mong trở về những năm tháng ấy, thời học trò hoa mộng của tôi.
Tôi nhìn bao thuốc mới chỉ hút một điếu, sau đó dứt khoát cầm nó ném ra ngoài ban công, bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, tựa như luồng khí mát lạnh chợt tràn vào. Tôi không cần những đường nét mơ hồ hiện từ khói thuốc bàng bạc nữa. Khuôn mặt ấy trong trí nhớ của tôi vốn luôn vẹn nguyên và rõ ràng.
"Lúc này... cậu đã chạm đến nó chưa ? Điều mình cầu chúc cho cậu ấy ?"
Tôi mỉm cười, ngoảnh nhìn tấm thiệp cưới, thế nào lại để ngay cạnh phong thư trắng tinh. Giống như năm nào, gò má cậu học sinh phổ thông chợt ửng hồng bối rối...
Lần đầu biết đến tình yêu.
***
Nửa đêm, căn phòng thinh lặng chỉ còn nghe ngoài kia cơn mưa rào ẩm ướt, mát lạnh. Cô mở mắt, khẽ khàng ngồi dậy, bàn tay mò mẫm chiếc di động để lấy chút ánh sáng. Nghĩ chắc rằng dù có nằm xuống cũng không thể ngủ tiếp, cô tiến về phía cửa sổ, vén rèm và mở một bên cánh cửa, lập tức cảm nhận những hạt li ti vỡ nhẹ trên da mặt.
Cô vừa có một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, cô mới mười bảy tuổi, đứng run rẩy dưới hiên đợi cơn mưa rào tạnh. Trận mưa rào mùa hạ cứ rơi, như thể sẽ không bao giờ dứt. Cô thấy những tấm lưng áo màu trắng hoặc to rộng hoặc nhỏ nhắn, bước một mình hay cùng nhau, đi dưới những chiếc ô đủ màu sắc. Dáng người cứ thế xa dần, khuất mắt cô tiến vào màn mưa rợn ngợp. Lẻ loi.
Bất chợt, chiếc ô màu xanh bật bung ra ngay bên cạnh làm cô giật mình. Cô đón lấy chiếc ô, và với người ấy còn nói điều gì đó. Rồi người ta chạy vút vào cơn mưa , để lại cô dù trong tay đã có ô vẫn mất một lúc trân trân đứng nhìn. Tự nhiên rất muốn chạy theo.
"Chúng mình có thể che ô chung mà " – Cô mỉm cười, tại sao lúc đó mình lại không nói thế ?
Giấc mơ, hay chính là kí ức của cô đấy chứ, lúc nào cũng ôm theo nó đến theo cả vào trong mơ. Thời gian dường như rất dài, dài đủ để quên một ai, cũng dài đủ để người ta xóa hết những kỉ niệm trẻ dại. Thời gian đủ dài cho cô thấy bao người đi qua cuộc đời mình, mà chính cô không cho ai một cơ hội, liên tục từ chối, để tất cả lướt qua.
"Em nghĩ chúng ta chỉ nên là bạn " – Cô trả lời anh trưởng phòng nhân sự. "Hai chúng ta đơn thuần là đồng nghiệp" - Cô nói thẳng với anh chàng phụ trách. "Em không thể hẹn hò với anh", từ chối giám đốc công ty... "Tớ xin lỗi..." – Cô nức nở bảo với cậu ấy.
Lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất khiến mình tiếc nuối.
Cô bật đèn phòng lên, mở ngăn kéo bàn. Chiếc nhẫn lá héo úa màu thời gian, mới buổi tối cô tìm thấy nó. Làm rất khéo ,rất kĩ, và đẹp. Cô cố mường tượng người làm nó lúc đó không biết đã thử bao nhiêu chiếc lá hay làm hỏng bao lần mới có thể tạo được một chiếc như vậy. Đột nhiên cần cù tỉ mẩn chẳng giống với sự biếng nhác của cậu mọi khi. Cố tỏ vẻ vô tư lúc đưa cho cô rồi vội quay mặt đi , chắc là bối rối. Cả cô cũng bối rối thì phải. Cô liếc nhìn mình trong gương lúc này, thấy một nụ cười và màu hồng phớt nhẹ. Gò má ửng hồng. "Cũng lâu lắm rồi..."
Đợi một lúc lâu cơn buồn ngủ vẫn chưa chịu quay lại, cô cảm thấy thật hiếm có thời điểm nào hợp hơn lúc này – đêm rồi, với tiếng mưa chộn rộn khung trời ngoài kia - để tua lại thước phim quá khứ. Khung hình mùa thu, mùa đông, qua xuân rồi đến hạ... chầm chậm trôi qua trước mắt. Nắng chói gắt của mùa hè, màu phượng vĩ cháy rực, những âm thanh râm ran trong tán lá,... hẳn nhiên có vào mùa năm ấy. Mùa trong mắt cô đầy màu sắc, suy nghĩ cô đầy hồn nhiên, thích chỉ bởi Matcha Latte dường như thanh ngọt hơn một chút, Mojito mát lạnh hơn mọi khi. Những hương vị không chỉ đến từ một cửa hàng nhỏ có tên "Teahome" ở gần trường phổ thông cô theo học, bằng cách nào đó len lỏi đến qua ngày mưa, tình cờ cô không mang ô... Tình cờ được đưa chiếc ô màu xanh, tình cờ gặp gỡ, nhưng chẳng tình cờ dõi theo ai từ hôm đó.
Cô thích coi cậu như một cốc Matcha Latte, vị ngon ngọt dịu dàng của nó như sự ân cần của cậu vậy. Cậu bảo cô rằng hôm đó tớ muốn tắm mưa, lại thấy cô không có ô để về. Cô hỏi tại sao, cậu cười cười ngốc nghếch. Tại sao lại muốn tắm mưa vào cái hôm mưa to như trút nước, những hạt to chạm đất vỡ tan đến tội nghiệp. "Cậu thất tình phải k
Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, tôi biết đã muộn lắm rồi, ừ, muộn lắm, những vẫn phải trở về, cho một bắt đầu khác... Bà già ngồi im lìm sau những đống cải khô, cái miệng thèm nhai trầu mà c[…]
Truyện ngắn
Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên "hư ổ cứng". Những năm đó, thỉnh thoảng bạn cũng buồn, mớ ảnh gia đình bị ố vàng đã làm lem luốc vài gương mặt người thân mà b[…]
Truyện ngắn
Chong chóng, sự dịu dàng, và chuyến tàu đêm
"Khi em đã thành người lớn, trên bầu trời xanh kia, máy bay giấy trắng liệu vẫn còn chở những ước mơ?Khi em đã thành người lớn, trên mặt đất, đoá hoa vô danh đã nở tàn héo liệu vẫn còn kể đư[…]
Truyện ngắn
Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối. Khi còn nhỏ, tôi và em trai rất hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn thì phải nhường em". Đương nhiên với một […]
Truyện ngắn
"Cuốn sổ màu xanh" là hình ảnh cô đọng về những đứa trẻ hành nghề mại dâm ở Ấn Độ, mà nhân vật chính là Batuk một cô bé 15 tuổi bị người cha ruột của mình mang lên từ miền quê lên bán cho […]
Sách Hay
Một phép màu đáng giá bao nhiêu?
Audio Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền. […]
Truyện ngắn
"Nếu.... thì hôm nay mình lấy gì mua thức ăn?......Hay là.... Mặc kệ bà ta đi...!". Nhưng rồi anh lại phân vân! Anh không đành lòng! Chua xót nhìn vào chiếc ví đã sứt gần hết những đường c[…]
Truyện ngắn
Mấy tháng nay, mẹ An bệnh ngày càng nặng, không thể đi làm nữa. Ngoài giờ đi học, An phải làm đủ việc để nuôi mẹ. Từ mò cua, bắt ốc, đi mót cá con ở các bến thuyền của ngư dân…An gầy và ốm […]
Truyện ngắn