Orange
Bình chọn: 530
Bình chọn: 530
Thường xuyên đến Teahome hơn, cô mới biết cậu là khách quen ở đó. Không gian Teahome thật ấm cúng, lớp giấy dán màu kem và xanh lam trên tường, những bình thủy tinh đựng một loài hoa trăng trắng cô chẳng biết tên, ánh đèn vàng cam dìu dịu. Có một gác nhỏ, nhưng cô và cậu đều thích ngồi ở tầng dưới. Ngồi hai tấm nệm mềm trên sàn gỗ, ngồi hai bàn. Rồi một bàn, thi thoảng lại cạnh nhau. Tình cờ gặp nhau rồi thi thoảng rủ nhau đi cùng. Bạn bè không ai biết cả hai thường gặp ở Teahome, cùng làm bài hay trò chuyện, trừ người trong cuộc. "Một bí mật nho nhỏ chỉ hai người ?" – Nhìn cậu nằm xoài ra bàn học từ vựng tiếng Anh, cô nghe đâu những tiếng "thình thịch" mơ hồ.
Cô luôn gọi Matcha Latte, cậu luôn gọi Mojito . Luôn như thế, đến mức chỉ cần cả hai cùng ở đó, hoặc cậu hoặc cô, ngoài của mình sẽ gọi luôn thức còn lại. Cô không thích cà phê hay sinh tố, chỉ đơn giản thích hương vị thơm ngọt của Matcha Latte thôi. Còn cậu, có phải cũng chỉ đơn thuần vì hương vị của Mojito hay không ? Đôi mắt cậu như thoáng sáng lên khi cô thắc mắc, và cười. Thật hiếm thấy, nụ cười nửa miệng như dịu dàng, lại như có chút đắc ý.
- Nói cậu cũng không hiểu được đâu ?
- Tớ không có ngốc đến thế, nói đi !
- Vấn đề là phải có trải nghiệm mới hiểu được.
- Rốt cuộc là phải thế nào ?
- Nè, thử một chút đi...
Ly Mojito đưa đến trước mặt, chiếc ống hút màu xanh gần môi như mời gọi. Nhìn ánh mắt vô tư "cứ thử đi" của cậu, cô chầm chậm cầm ống hút. Hương vị đơn giản, nhưng mãi đến sau này cũng không thể nào quên.
Vị chua ngọt thanh dịu hòa với hương lá bạc hà man mát. Tinh tế lạ kì, hợp với tiết trời mùa hạ. Xua hết cảm giác nóng bức, chỉ còn khoan khoái đọng lại. Cô mở to mắt ngạc nhiên, quả thực rất ngon.
- Chỉ thế thôi ?
Cậu mỉm cười, cô nghiêng nghiêng đầu như muốn thắc mắc "còn gì nữa ?"
- Mojito chua ngọt thanh dịu, cảm giác tự nhiên trôi qua đầu lưỡi, đến cuối cùng để ý có vị đắng của chanh điểm xuyết, cứ như một câu chuyện cổ tích tình yêu không có hậu. Tớ thích nó, giống như nhấm nháp kí ức buồn của mình. Từng chút từng chút, đến một lúc có thể quên hẳn đi...
- Vậy, bây giờ cậu đã quên chưa ? – Cô hỏi, cảm thấy vị đắng quả thật ở trong miệng.
Cậu không trả lời ngay. Cô cũng không tiện thúc ép, thật lòng muốn biết. Vị đắng điểm xuyết nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên đắng nghẹn. Đầu cô cúi hơi thấp, hai lọn tóc rủ xuống, thê lương lạ kì.
- Vốn là quên lâu rồi mà ! - Cậu vừa nói, đã thấy cô vụt ngẩng lên khiến cho giật mình.
- Thật không ?
- Thật ! Với lại... từ bây giờ chẳng phải có chuyện khác đáng nhớ hơn sao ?
- Ch... chuyện khác ? – Cô thấy cậu như đỏ mặt. Hay là cô nhìn nhầm ?
- Ly Mojito này, vừa nãy tớ cũng uống...
Mặt cô không thể nhầm được, chắc chắn là đỏ bừng. Ngượng ngùng, nhưng lại thấy vui vui. Mojito mát lạnh, lại khiến lòng dâng lên ấm áp.
Nhớ đến đó thôi.
Cô không muốn nhớ đến, phút nức nở khi nói với cậu gia đình sẽ chuyển vào trong Nam.
Cô không muốn nhớ, đôi mắt ầng ậng nước thấy cậu không rõ, như là cậu không đứng ở đấy nữa.
Nhưng hơi ấm đó, cô sẽ không quên được, cậu ôm chầm lấy cô, nói như sắp khóc.
"Cậu nhất định sẽ hạnh phúc, tớ hứa đấy. Tớ tin chắc cậu sẽ hạnh phúc. Và..."
Vậy mà, đã mười năm trôi qua. Lần rung động đầu tiên, có hay chẳng để một đời tiếc nuối ? Cô nhìn lên cuốn lịch tháng năm, chỉ ba ngày nữa thôi là đến đám cưới. Cô ngồi thẩn thơ, như thấy màu vàng cam trong Teahome năm nào, cái sắc màu dìu dịu cô vẫn nhớ, dù đã mười năm trôi, dù cô hai tám rồi. Trong vạt nắng tháng năm mùa hè chia lý ấy, cô nghe chính mình nức nở, còn giọng cậu nghẹn ngào nhưng vẫn dịu dàng. "...cậu sẽ hạnh phúc. Và..."
"Tớ yêu cậu."
***
Tôi nộp đơn xin nghỉ phép một thời gian, trước ánh mắt băn khoăn của giám đốc. Dù gì thì cũng đã hoàn thành dự án rồi, phần mềm tôi đã viết xong toàn bộ, nhưng cũng cảm thấy sức lực cạn kiệt. Giám đốc nhìn tờ đơn phép của tôi một lúc lâu, kí phê duyệt rồi mới hỏi tôi.
- Quả là vất vả cho cậu, nhưng đúng đợt thăng tiến này mà lại nghỉ phép sao ? Tôi vốn muốn đề cử cậu vào đợt này...
Tôi mỉm cười, cảm thấy thật nhẹ nhõm, thoải mái nhất kể từ lúc nhận công việc này cách đây ba năm.
- Sếp biết mà, em đâu dám nhận ghế trưởng phòng chứ. Em chỉ quan tâm mấy con số trong sổ tiết kiệm thôi.
Lời nói nửa đùa nửa thật khiến giám đốc dở cười dở mếu, không biết nói sao một tên "kì quặc" nhưng cũng rất được việc là tôi. Hai năm đều được đề bạt, nhưng tôi toàn đánh bài chuồn, thật lòng không ham hố. Khoảng thời gian tôi điên cuồng đốt thuốc cũng là lúc tôi thấy mình ngập chìm trong những đoạn mã lập trình, và số tiền trong tài khoản tiết kiệm tăng vùn vụt. Tỷ lệ nghịch với nó có lẽ chính là nỗi cô đơn. Đi sớm về khuya, và những ngày nghỉ quanh quẩn trong phòng làm việc. Bữa ăn tạm bợ, một mình một góc văn phòng, khôn
Sau một vụ tai nạn xe máy nhẹ trên đường Trần Quốc Tuấn, ấy thế mà bàn chân phải của anh chỉ còn lại một ngón: ngón út! Cứ hễ mỗi lần đi vớ, hay bất giác nhìn xuống chân là anh lại cảm thấy […]
Truyện ngắn
Ngày mẹ mang thai nó, ba bỏ mẹ con nó tìm vui nơi khác. Ngày nó mới chào đời, mẹ nhìn nó ngán ngẩm. Rồi cũng bỏ theo ai. Ông bà ngoại thương cháu. Nhà dột cột xiêu cũng ẵm nó về. Mình già n[…]
Truyện ngắn
Rồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một dòng chữ to màu đỏ nổi lên: "Thầy ơi, em yêu thầy!". Liếc nhìn, tôi thấy mắt thầy trố lên, rồi nghĩ bụng phen này thì thầy "hết nước" rồi. […]
Truyện ngắn
Nghe đến hai chữ SIDA chú Tư bỗng loạng choạng, chân tay run lẩy bẩy rồi ngã chúi chụi xuống mương nước. Thằng Tèo vội chạy lại đỡ lên, người chú Tư rũ rượi như tàu lá úa. Ngày giỗ ông Nội,[…]
Truyện ngắn
Nhanh mẹ nhỉ! Mới ngày nào con đang còn bi bô bên cạnh bố mẹ. Thế mà giờ này con đã là cô gái của tuổi 18 rồi cơ đấy. Bây giờ ngồi ngẫm lại con mới thấy con của ngày nào thật ương bướng. Ai[…]
Tâm Sự
Em rửa chén đi, thế giới để anh lo
Giai là thứ có nhiều mơ ước. Anh là giai, dĩ nhiên cũng vậy. 1. Anh Giai là thứ có nhiều mơ ước. Anh là giai, dĩ nhiên cũng vậy. Năm anh năm tuổi, học lớp Lá trường Mẫu giáo Sơn Ca mấy g[…]
Truyện Blog
Nhưng đó chính là cuộc sống, đó là thăng trầm mà đàn ông nào cũng dẫm phải khi bước vào bể tình. Không có họ, chúng ta mất đi màu sắc, chẳng ganh đua, không còn những chủ đề bàn tán thú vị t[…]
Truyện Blog
Trương Tiểu Ất gần đây mới tìm được cô bạn gái, tên là Đinh Đinh, rất xinh đẹp, thích lắm không rời, thề với cô ta rằng: "Từ nay về sau, em nói gì thì anh sẽ làm nấy, dám trèo lên núi đao, x[…]
Truyện ngắn
Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau anh nhé
Mình không bao giờ gặp nhau anh nhé? Một cuộc tình ảo... Trời mưa nặng hạt thêm rồi, tiếng mưa như trút xuống cõi mênh mang trong em, em lạc lõng và rơi vào trạng thái trống rỗng. Đêm nay, […]
Tâm Sự