Những ngày mưa bay
Bình chọn: 299
Bình chọn: 299
"Cậu...muốn nói gì với tớ thế?"
Không trả lời An ngay, tôi chỉ bình thản đứng lên, và không hề vội vã. "Thật ra thì, mọi thứ đâu có tệ như cậu tưởng, đúng không? Nhìn xem, cậu đã không chạy trốn, cậu đã lắng nghe cho đến nốt nhạc cuối cùng. An à, không có gì là khó khăn cả, chẳng qua là do chúng ta cứ trôi ngược lại với hướng chảy của cuộc đời mà thôi."
"..."
"Tớ đã từng giống cậu. Đó là thời điểm gia đình tớ tan vỡ. Tất nhiên là tớ không thể chịu nổi, dù đã quen với suy nghĩ mình là đứa con bất hạnh nhất trần đời. Tớ đã nổi loạn. Trốn học, tụ tập với mấy gã côn đồ, đánh nhau, kể cả đổi màu tóc thành một màu đỏ rực. Và tớ trượt dài, có những lúc tớ sợ hãi chính mình, có đôi khi cũng đã tin rằng mình sẽ không bao giờ đứng dậy được."
"..."
"Nhưng cậu biết không? Khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng đàn của cậu vào chiều hôm ấy, tớ đã gần như ngay lập tức dừng lại. Dừng lại tất cả những ngông cuồng, những chống chếnh, hoang mang, để rồi nhận ra cái tớ thực sự cần không phải là đánh mất chính mình như thế. Tớ cần đứng yên khi nước chảy xiết, chứ không phải là buông xuôi. Và bây giờ thì...cậu cũng đang cần phải dừng lại, An ạ."
Chiều tà đổ bóng ngả nghiêng, che khuất đôi mắt An. Tôi đến gần cô hơn chút nữa, đủ để nghe rõ giọng nói đã sắp sửa nhạt nhòa.
"Tớ đã rất nhiều lần thử với tay ra bóng tối, nhưng chẳng có gì đợi tớ ở nơi ấy cả. Huy à...Mọi thứ nằm ngoài tầm với của tớ. Tớ gần như đã lùi dần vào cái bóng quá lớn của bố rồi."
"An..." –tôi đặt tay lên vai cô. "Cuộc đời là như vậy, tất cả đều chảy trôi theo quy luật của tự nhiên. Cậu không thể thay đổi nó, cũng không thể chạy trốn. Mọi thứ vẫn ở nguyên đấy mà, chúng chẳng biến đi đâu được. Chỉ có cậu là tự tạo ra những vật cản cho chính mình mà thôi. Nghe tớ này, tình yêu dành cho bố, cậu hãy cất vào một góc quý giá nhất của tim mình, còn bản thân cậu thì phải tiếp tục bước đi, về phía trước."
"Tớ...có thể ư?"
"Ừ, cậu có thể. Đừng sợ gì cả, đã có tớ ở ngay bên cậu rồi."
Tôi đưa tay lau đi giọt buồn đang làm hoe đỏ mắt An, rồi sau đó giữ chặt cô gái bé nhỏ ấy ở yên trong lòng mình. Mưa lầm rầm chợt đổ. Le lói những hạt sáng lửng lơ. Trong bóng tối, trái tim của hai chúng tôi tìm thấy nhau. Tiếng mưa cứ bay. Lặng lẽ.
Phía ngoài kia, là cả một ngày mới đang đợi chờ.
6.
Sau khi đã gạt bỏ mọi nỗi sợ mơ hồ, An bắt tay vào luyện tập The eyes of sorrow và quyết định vẫn tiếp tục tham dự cuộc thi âm nhạc. Tôi bên An trong suốt những ngày ấy, cho đến tận hôm cô đi thi. Hôm đó, trời vẫn mưa dai dẳng. Tôi đến sớm, chọn cho mình một ghế trống ở nơi xa nhất. Chỉ vài phút sau phần thi đầu tiên, cả khán phòng đã chật kín người. An biểu diễn cuối cùng. Tôi bình thản đợi cô ấy xuất hiện. Trong lúc vẩn vơ, tôi bắt gặp mẹ An, cũng ngồi lặng lẽ như tôi ở một góc khuất cách xa sân khấu. Đôi mắt bà tràn ngập những thứ cảm xúc đan xen: vui, hãnh diện, hạnh phúc và cả tự hào. Tôi biết, quyết định này của An đã làm thay đổi gần như là tất cả.
Vài phút trước khi đến lượt mình, An gửi đến tôi một đoạn tin nhắn.
"Tớ vẫn chưa hết sợ đâu. Nhưng tớ tin cậu. Đừng nhìn đi chỗ khác khi tớ đứng trên sân khấu nhé, bởi như thế sẽ khiến tớ thêm vững lòng.P/s: Này, tớ thật sự biết ơn vì cậu đã xuất hiện trong buổi chiều tớ ngồi khóc dưới gốc me ấy. Hôm đó tớ đã định vứt bỏ sự sống của mình. Nhưng giờ thì ổn rồi.
^^ Một lúc nữa sẽ nói cho cậu biết một điều đang ở yên trong tim tớ."
...The eyes of sorrow tự khi nào đã vang ngân buồn bã. Cả khán phòng chìm trong khoảng tối mờ mờ. Mọi thứ xung quanh như tạm ngừng. An mải mê lướt phăng phăng những ngón tay mảnh dẻ, ánh mắt tập trung vào một điểm, ném tất cả lẩn quất đi thật xa, cảm giác như cô đang biểu diễn cho chính mình, và đó mới là âm nhạc. Không hề bi lụy mà chỉ nén chặt những đau thương, giai điệu đẹp, ngọt mềm, cứ trôi mãi về phía nào xa lắm...
Nơi ấy...có mẹ An đang âm thầm rơi nước mắt. Nơi ấy...có bố An đang mãn nguyện mỉm cười...
Ngoài kia, cơn mưa tuổi mười bảy của chúng tôi vẫn còn rơi...Nhưng không sao, tôi sẽ đợi, để nói cho An biết một điều đang ở yên trong tim tôi...
Nó cũng đã chờ cô từ lâu lắm.
The end.
Ba năm trước, Ashley con gái tôi bị ung thư. Sau cuộc đại phẫu thuật, con bé trở nên nhút nhát và đầy nghi ngại với thế giới xung quanh. Điều đó làm tôi rất buồn. Ba năm trước, Ashley con g[…]
Truyện ngắn
Mẹ tôi là một người phụ nữ tội nghiệp. Thật ra bi kịch chỉ bắt đầu từ năm mà em gái tôi ra đời. Em gái tôi bị dị tật đôi chân bẩm sinh, một chân dài, một chân ngắn, một chân to, một chân nh[…]
Truyện ngắn
Bài chia sẻ rất hay của Chủ tịch của Trường Việt Mỹ. Đặc biệt hữu ích cho các bạn trẻ bắt đầu vào đời. Tôi rất hân hạnh được có mặt trong buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay của các bạn, những […]
Truyện ngắn
Tôi đang đánh vi tính ở trong thư phòng, vợ tôi đang hướng dẫn Lợi Tân, con trai học lớp hai, làm bài tập ở bên bàn trong phòng khách. Vợ tôi hiện nay là mẹ ghẻ của Lợi Tân, khi nàng lấy tôi[…]
Truyện ngắn
Tòa nhà có bảy tầng, em làm việc ở tầng năm. Mỗi ngày hai bận lên và xuống bằng thang máy đều gặp anh. Em chưa bao giờ hỏi anh làm cho công ty nào. Chỉ biết rằng anh làm trên tầng 7 nhờ vào[…]
Truyện Blog
Tôi tạm biệt nàng và ra về trong tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Buồn vì không có sách hay để tặng bạn. Vui vì làm được một việc mà người ta vẫn kháo nhau là "ga – lăng". Phương châm sống của […]
Truyện ngắn
Tôi im lặng, trong lòng vẫn ngổn ngang suy nghĩ: "Có lẽ bố nghe tin tôi là con trai sẽ vui hơn gấp bội hơn việc tôi đã đỗ Đại học". Từ ngày bé, tôi đã nghĩ là bố không yêu tôi. Sau khi cướ[…]
Truyện ngắn
Nghe người ta kể ở Nhật Bản xảy ra một câu chuyện có thực 100% như thế này: Có một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường đế một tấm gỗ ở giữa, hai[…]
Truyện ngắn