
Ngôi nhà không có mái
Bình chọn: 355
Bình chọn: 355
Lần ngồi tù thứ tư Miền đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã đếm nếu ra tù đúng hạn thì anh đã bước sang tuổi bốn mươi, anh không thể sống thế này mãi, anh muốn thay đổi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
***
Miền trở về lần này lần thứ năm, sau vài năm xa cách anh ta suýt không nhận ra ngôi làng thân quen của mình nữa. Đang giữa mùa hè chắc nhờ mưa nhiều nên cỏ cây mọc lên tươi tốt, hầu như ngôi nhà nào cũng đều được bao bọc bởi những vườn cây cao, xanh ngát.
Đường làng hình như vừa mới được làm lại, rộng rãi và sạch sẽ khác hẳn với trước đây toàn phân trâu phân bò, những bụi cỏ dại hay mọc bên đường có lúc cao ngập đầu người trước đây cũng được phát quang hết cả.
Miền tự hỏi không biết có phải mình đã đi nhầm đường hay không vì anh nghĩ rằng người dân làng mình không thể nào mà chỉ sau vài năm lại biết thay đổi suy nghĩ một cách tiến bộ như thế này được. Cho đến khi đã đi được vào đến giữa làng, đi qua ngôi nhà của lão Chính bán rượu thuốc ngay sát đường làng nhất, ngôi nhà lợp ngói đen duy nhất trong làng Miền mới thôi hoài nghi về con đường mình đang đi.
Cửa hàng lão Chính và hàng tạp hóa của bà Phương Kiện ở đầu làng đều không mở cửa, có lẽ họ đang nghỉ trưa. Miền chợt nhớ người dân làng mình có một cái tật chắc chẳng bao giờ thay đổi được đó chính là cái việc ngủ trưa đến tận ba bốn giờ chiều mới dậy. Nghĩ đến đó Miền thấy yên tâm hơn, anh ta đã hy vọng là sẽ không phải gặp bất cứ người làng nào trên đường về nhà.
Dù đang giữa trưa hè trời nóng nực nhưng Miền lại khoác một cái áo khoác dày, đội cái mũ rơm to, anh kéo cái khóa áo lên và kéo vành cái mũ rơm xuống sát tận mặt, Miền vẫn sợ nhỡ trưa nay có ai không ngủ được dậy đi đâu đó thì sao. Đi qua cái ngõ vào nhà bố mẹ mình Miền dừng lại trầm ngâm một lúc định rẽ vào nhưng rồi lại tức tốc đi thẳng về đến cuối làng.
Ngôi nhà của anh ta ở tận cuối làng, gần về đến nhà Miền bỗng thấy lòng hồi hộp lạ con tim anh như đang nhảy nhót ra khỏi lồng ngực, ngôi nhà thân quen ấy giờ cũng hơi khang khác nhưng Miền vẫn nhận ra ngay. Ngôi nhà này khác với ngôi nhà khác trong làng bời có hàng rào hoa hồng dây gai, hầu như mùa nào cũng nở hoa và khoe đủ sắc màu.
Mùi hương thơm từ vườn hồng nhà anh dường như bay xa đến tận đầu làng, Miền đẩy cổng lặng bước đi vào lối đi vào nhà ngập tràn hoa cỏ. Hoa Cúc, hoa Thược dược, hoa Đồng tiền, các loại hoa Hồng đua nhau khoe sắc, trước sân nhà là một vườn rau nho nhỏ với đủ các loại rau củ đang mơn mởn tươi tốt.
Bên cạnh cái lu nước có hai đứa bé đang chơi trò té nước, Miền bỏ cái mũ rơm xuống anh nhìn lũ trẻ không chớp mắt. Bỗng đứa bé trai bị ngã khóc ré lên, Miền liền chạy lại đỡ thằng bé đứng dậy lần này thì cả thằng bé và con bé đều khóc rống lên vì chúng nó sợ người lạ. Mẹ bọn trẻ từ phía sau nhà chạy ra, trên tay chị ôm một bó củi khô thấy Miền chị suýt đánh rơi bó củi nước mắt chị cũng rưng rưng.
Miền chạy lại đỡ đống củi trên tay Thu. Bọn trẻ chạy lại níu lấy mẹ chúng và tự nín khóc, Thu bế thằng bé con lên thơm vào má nó: "Bố về đây mà, sao các con lại khóc?".
Gần về chiều trong lúc vợ đang làm cơm Miền lại ra vườn thơ thẩn, cho đến lần này anh vẫn chưa hết ngạc nhiên về những sự đổi thay quanh ngôi nhà này và cả Thu nữa. Hồi ở trong trại anh cũng đã bao lần tưởng tượng rồi nhưng không mọi thứ thật sự khác với những gì anh đã tưởng tượng.
Những cái cây trong vườn lớn cứ lớn thêm lên và khu vườn ngày càng xanh rậm, cứ mỗi lần anh về lại thấy trong vườn có thêm một vài loài cây ăn quả và cây hoa khác. Ngôi nhà thì vẫn thế vẫn bé tẹo, mái ngói thì bạc màu dần đi nhưng vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp. Đứa lớn nhà anh phải xa bố từ khi tròn một tuổi, cho đến khi sinh nhật ba tuổi của nó hai bố con anh mới gặp nhau, khi nó đã chịu gọi anh bằng bố thì anh lại xa nó.
Còn đứa em nó đứa bé trai đã khóc rống lên khi gặp anh lúc trưa thì khi sinh ra đã không nhìn thấy mặt bố, anh vào trại lần kế tiếp lúc Thu mang bầu nó được bảy tháng.
Miền hít thở thật sâu để cảm nhận trọn vẹn mùi hương hoa Hòe đang phảng phất đâu đây, bỗng dưng anh thấy khó thở vô cùng anh muốn ép cho những dòng nước mắt chảy ra để xua tan đi một nỗi đau nhói trong lồng ngực. Tiếng Thu bước lại phía sau, Miền gạt tất cả lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, mỉm cười cùng vợ đi vào nhà ăn cơm. Hôm đó cả nhà anh ăn cơm sớm có lẽ vì có anh về, trong mâm cơm có cá Bống kho tộ, thịt Gà xào hoa Hòe, canh Mướp ngọt, trứng cuộn thập cẩm... Miền nhìn qua mâm cơm một lượt rồi bảo vợ:
- Sao em lại bày vẽ thế này làm gì cho tốn kém, hằng ngày ăn thế nào thì hôm nay ăn thế. Trong vườn có nhiều rau Muống, rau Cải, em có làm cả cà muối và nhà mình cũng có Lạc rang sẵn nữa đúng không, ăn những thứ đó thôi không được à?
Thu chỉ cười xòa trả lời chồng:
- Thì mấy năm rồi anh mới về, lúc đầu em có ý mời bố mẹ và mấy c
Mỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôi viết ra câu chuyện thật của đời mình bằng sự thúc giục của trái tim. Tôi tin rằng mỗi chúng ta trong cuộc đời đ[…]
Truyện ngắn
Cuộc đối thoại giữa Người và Phật về chuyện ngoại tình
Ðêm khuya, trong một ngôi đền, một Người một Phật, Phật ngồi Người đứng... Người: Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con […]
Truyện ngắn
Đấy là cái kết cho một bi kịch hôn nhân. Tôi đến dự đám tang chị, thấy nước mắt của đám đông dồn vào người nằm trong linh cữu còn ánh mắt thì đổ dồn vào người chồng đang đứng cúi gằm, trên k[…]
Truyện ngắn
Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp... Cách đây đú[…]
Truyện ngắn
Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nhi ngồi đó, khóc lặng. Nhi có một[…]
Truyện ngắn
Giá cậu cười với tớ thêm lần nữa
Lần đầu tiên nhìn thấy Vi, tim tôi đã như rơi mất một nhịp. Cô bạn mới chuyển về khiến cả khối xôn xao. 1. Băng tan Lần đầu tiên nhìn thấy Vi, tim tôi đã như rơi mất một nhịp. Cô bạn mới ch[…]
Truyện ngắn
Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất. Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở […]
Truyện ngắn
Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. Cơn mưa đầ[…]
Truyện ngắn