Ngày không bình thường
Bình chọn: 191
Bình chọn: 191
Tôi không biết tại sao tôi lai ấn tượng ngay lập tức với cô gái ở quán cafe hôm ấy – cái dáng ngồi bình thản, và đôi mắt nheo nheo. Có thể vì đó là một cô gái kì lạ, không, đó là một cô gái rất kì lạ, làm cho một chiều của tôi bớt bình thường, làm cho một ngày của tôi bớt bình thường... Khi ấy tất nhiên tôi chưa thể biết rẳng cô ấy, thực sự, đã làm cho cuộc sống của tôi bớt bình thường.
***
Quán cafe nhỏ nằm trên một ngõ cũng nhỏ của một phố tất nhiên là nhỏ luôn, mang tên Lu, nếu được bầu chọn cho những quán đẹp nhất của năm chắc chắn tôi sẽ bỏ cho Lu một phiếu. Tôi đến qua lời giới thiệu của người bạn. Tất cả những chi tiết lẻ tẻ trong quán, từ lọ hoa nhỏ nhắn trên chiếc bàn chân cao, cho đến những chiếc ghế bọc vải hoa to và những tấm rèm kẻ caro màu da cam. Tất cả hòa hợp trong ánh đèn vàng, tạo ra một không gian mê hoặc cho những kẻ đến lần đầu như tôi, mải mê dành hết tâm trí để ngắm những bức tranh tuyệt đẹp treo khắp nơi trong quán.
Nhưng điều cuối cùng đập vào tôi lại là một cô gái nhỏ nhắn ngồi trong góc tối gần dãy tạp chí, gần những hộp kẹo nhỏ, mặc một chiếc quần rộng bằng lụa của dân tập yoga. Cô gái có dáng ngồi bình thản, và đôi mắt nheo nheo. Tờ báo đặt trên đùi một cách hờ hững. Mọi thứ gây ấn tượng mạnh đến nỗi tôi gần như đần ra, như ngắm những bức tranh khác trên tường. Cô gái ngước lên nhìn cái mặt (có vẻ như rất ngu) của tôi, chợt hỏi:
- Anh là Giang?
Trời ạ, đó không phải là tên tôi, nhưng (xin lỗi bố mẹ), tôi nghe giọng mình đáp nhẹ tênh:
- Ừ, em chờ lâu chưa? (!)
- Một lúc.
Tôi ngồi xuống đối diện cô gái, và chẳng biết nói cái quái gì nữa, bởi vì tôi không phải là người cô gái đang chờ.
- Anh trông không khác lắm so với sự tưởng tượng của em.
- Em cũng thế - chắc chắn đây là câu duy nhất tôi có thể nói.
- Em thì cứ nghĩ là anh không đến cơ đấy, bởi em viết email ở ngay sân bay đêm qua.
Tôi định hỏi sân bay nào nhưng rồi biết cách dừng lại.
- Ừ, anh có đọc sáng nay.
Cứ trả lời kiểu nhạt nhẽo thế này không ổn, tôi quyết định chơi xổ số, trúng đâu thì trúng!
- Vậy bao giờ em đi?
- Em có viết trong mail mà. Mai anh ạ.
Câu trả lời ngoài dự đoán của tôi. Những nơron thần kinh hoạt động liên tục, vậy đây không phải là một cô nàng du học sinh mới về nước. Tôi tiếp tục dấn vào cuộc chơi mà không biết mình đang gặp một trong những người kì quặc nhất.
- Ồ nhanh vậy à, sáng nay anh đọc lướt qua rồi đi có việc nên không để ý lắm. Em đã ăn gì chưa?
- Chưa ạ. Anh cứ gọi gì đó ăn đi, em không đói. Chuyến bay làm em thấy uể oải.
Nói rồi cô gái vươn vai một cái như con mèo vừa tỉnh giấc. Tôi cầm lấy menu, giả vờ chăm chú xem nhưng thực ra thì đầu óc hoạt động như điện giật, nghĩ xem mình phải nói cái gì. Xem chừng sẽ không đơn giản, bởi cách nói chuyện của cô gái vẫn không quá gợi mở. Có vẻ như mối quan hệ của cô gái và anh chàng tên Giang không quá sâu mà cũng không quá nhạt, giống như một dạng soul-mate. Tôi gọi cacao sữa đá, quyết định bỏ bữa trưa.
- Chút nữa anh đưa em đi đến làng trẻ em Vinh Sơn nhé.
- Được thôi, như anh đã hứa – tôi nói cầu may.
- Không phải vì lời hứa, bản thân những lời hứa đã được tạo ra để người ta phá vỡ nó rồi. Anh chỉ cần đưa em đi vì anh thích đưa em đi thôi.
- Anh thích đưa em đi – tôi lặp lại câu nói.
- À, đây là điều em muốn trình bày với anh, chờ em chút.
Cô gái lấy chiếc túi màu xám với những họa tiết hoa sen lên, rút ra một chiếc laptop nhỏ. Trong lúc cô đang start up máy, tôi càng rơi vào tình trạng bối tối với những điều không lường trước. Tôi nhấp một ngụm cacao và chỉ còn biết cầu trời khấn phật rằng cái anh chàng Giang gì đó không đột ngột xuất hiện, như thế chắc là tôi không chỉ đào một cái hố và tự nhảy xuống, mà có lẽ cô gái kia còn giúp tôi vùi đất xuống cái hố luôn.
- Dạ đây ạ.
Câu nói ngắt dòng suy nghĩ u tối mang tính chất trăn trối của tôi. Cô gái xoay chiếc laptop về phía tôi và đưa cho tôi tai nghe. Tôi cắm tai nghe và xem một trong những đoạn clip ngắn ấn tượng nhất với cá nhân mình. Trong clip do cô gái kia quay là những đứa trẻ, có lẽ là mồ côi hay lang thang, rồi cảnh các làng trẻ em ở khắp nơi, từ Hòa Bình, Cà Mau, Vũng Tàu rồi ở nhiều nơi khác, những khuôn mặt mang nhiều sắc tộc khác nhau, từ Thái, Nhật, Trung Quốc đến vài nước mà tôi không thể nhận ra. Đoạn clip thực sự gây ấn tượng vô cùng mạnh cho tôi, những trẻ em không có cơm ăn áo mặc, nheo nhóc một cách thảm hại, những đất nước Châu Phi nghèo đói. Ở mỗi nơi, cô gái đều xuất hiện, nói một cách ngắn gọn và xúc tích về tình cảnh những trẻ em ở đây... Suốt 23 phút của clip, tôi không thể hề rời mắt khỏi màn hình. Cô gái ngồi trước mặt tôi có lẽ đã đến tất cả những nơi này, tiếp xúc với tất cả những đứa trẻ này, nói chuyện, tặng những gì có thể tặng, ghi lại những cảm xúc của mình trong những
Anh quay số: "Tôi đã mặc hết một lượt những chiếc áo được em thắt sẵn cavat rồi!" Lúc này nàng mới ứa lệ. Buổi sáng của tháng trước đó anh ngồi bên nàng cũng lạ. Một ngày đẹp trời cả phố ng[…]
Truyện ngắn
Cũng như ngày bé, tôi thất vọng có, buồn cũng có… Nhưng tôi không thể chạy về khóc với mẹ và xin mẹ cho tôi từ bỏ cuộc đời được. Có một câu chuyện như thế này: Lúc còn bé, tôi đi học thêm T[…]
Truyện ngắn
Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm, tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình. Cuối cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường[…]
Truyện ngắn
Còn hơn chục ngày nữa là Tết. Trước cổng cơ quan rực rỡ những đào, những quất và muôn sắc màu của những bộ thời trang hiện đại. Không khí đường phố rộn ràng, tấp nập. Ngồi viết báo cáo mà lò[…]
Truyện ngắn
Giấc mơ về một con chuột mang khuôn mặt người
Thành vẫn chưa hết bàng hoàng: Có chuột! Một con chuột mang khuôn mặt người... 1. Sáng nay, lúc làm vệ sinh cá nhân, rất tình cờ, Thành trông thấy đầu ngón tay trỏ của mình xù xì, giống nh[…]
Truyện ngắn
Đang đi vô mục đích như vậy thì bỗng thấy trên mặt đường: cái gì thế này? Một chiếc ví con bằng nhung màu đỏ. Và có vẻ không rỗng ruột mà chật căng tiền. Một hôm tôi và chị Liôla nhặt được […]
Truyện ngắn
Vết sẹo thì vẫn sẽ còn đó, nhưng nó cũng chỉ là vết sẹo, để nhắc nhớ về một hoài niệm không vui, quan trọng là với trái tim được may vá lại bằng những đường chỉ yêu thương kia, cô tôi sẽ vu[…]
Truyện ngắn
Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là một vùng kí ức nhạt nhòa, nhưng đối với hắn và hắn biết những người dân nơi ấy cũng vậy, nỗi đau ấy luôn hiện diệ[…]
Truyện ngắn