Ngồi bàn đầu
Bình chọn: 279
Bình chọn: 279
Phải chuyển đổi tư thế ngồi như vậy nên ngay từ buổi học đầu tiên tôi đã như sắp phát điên, lưng mỏi, chân tay mỏi. Đến ngày hôm sau thì tệ hơn, hôm sau nữa tôi cảm giác như mọi bộ phận cơ thể sắp rụng rời khỏi nhau. Đến hôm nay đã được năm ngày mà vẫn chưa quen được. Thực ra thì tôi định bỏ làm dáng từ hôm qua rồi nhưng có một bức thư đã làm tôi phải chiến đấu tiếp. Đang ngồi học tiết Văn tôi nhận được mẩu giấy, không biết của thẳng nào, thư viết: "Bạn xinh lắm!". Tôi cố gắng để không biểu hiện gì trên khuôn mặt lúc đó nhưng chắc là nó đã đỏ lên. Nét chữ khá lạ, tôi chưa tìm ra là chữ của ai trong lớp, học với nhau hơn một năm tôi gần như thân thuộc với nét chữ của bọn nó nhưng từ hôm qua đến giờ tôi dò mãi không ra tác giả của mẩu thư ấy là ai. Thực ra thì tôi nghi ngờ nó là của Nam, vì cậu ta là học sinh mới với lai tôi cũng chưa có dịp xem kỹ nét chữ của cậu ta. Nam có ngoại hình bắt mắt, con gái nhìn là thích tôi cũng không loại trừ, tôi cũng mong mẩu giấy ấy là của cậu ta lắm. Nhưng làm gì có ai viết những mẩu giấy với những nhã ý như vậy mà để nguyên nét bút của mình cho người ta phát hiện ra, thường thì họ sẽ viết nghiêng ngả đi một chút đó chính là lí do tôi vẫn chưa tìm ra tác giả của mẩu giấy nọ.
Là Nam hay là thằng nào trong lớp viết mẩu giấy đó chăng nữa thì tôi vẫn cứ phải... giữa dáng khi ngồi, không lại mất hình tượng trong mắt người khác. Nghĩ đến đó mà tôi đã thấy mệt mỏi rồi, muốn xin thầy cho chuyển chỗ nhưng cứ thấy tiêng tiếc. Mà ngồi bàn đầu gần các thầy cô, tôi cũng thấy mình được các thầy cô quan tâm hơn, nhiều thầy cô trong lúc giảng bài cứ nhìn vào tôi với ánh mắt như thể trao gửi trọn niềm tin và tâm huyết của các thầy cô vậy. Thỉnh thoảng còn có thầy hỏi riêng tôi sau khi kết thúc tiết học:
"Minh có gì thắc mắc không?" hay " Minh thấy bài học hôm nay như thế nào?"
Thế là tôi cứ do dự mãi về việc xin chuyển chỗ, một tuần trôi qua tôi cũng thấy lưng mình bớt đau hình như tôi đã quen dần với việc ngồi... nghiêm túc và duyên dáng trong lớp học. Lại một mẩu thư nữa được chuyển lên cho tôi, vẫn nét chữ cũ, lần này lại một lời khen ngọt ngào khác.
"Tóc bạn đẹp lắm, mình thích kiểu này".
Tôi đã điều tra kỹ nhưng không nhận ra là tác giả của những mẩu giấy ấy cả, kể cả Nam. Dù vậy tôi vẫn cất giữ những mẩu giấy cẩn thận, chúng nó làm tôi vui và lúc nào cũng nghĩ về "người ấy". Khi những lời khen xuất hiện ngày càng nhiều, tôi thấy mình càng bị chi phối nhiều, bởi những suy nghĩ không dứt về tác giả bức thư. Có mấy lần tôi viết lại hỏi ai đấy nhưng chẳng có câu trả lời, hỏi những "con bồ câu" đưa thư cũng chẳng đứa nào biết, chúng nó cứ chỉ xuống người này rồi người này lại chỉ xuống người kia và cuối cùng cũng chẳng biết là ai. Có vẻ như đây là một người khá nhút nhát vì tôi để ý thấy toàn trong tiết của những thầy cô dễ tính người đó mới gửi cho tôi những mẩu thư, còn như tiết của các thầy hay cáu thì chẳng thấy gửi bao giờ. Trong một giờ Văn của cô giáo Mai, mà hình như tôi toàn nhận được những mẩu thư ấy vào giờ Văn của cô Mai, vì cô hiền và dễ tính lắm. Cô luôn lấy học sinh làm trung tâm của lớp học nên chúng tôi khá là thoải mái trong giờ học của cô. Tôi hồi hộp mở mẩu thư ra, che che giấu giấu dưới trang sách, vẫn là nét chữ ấy nhưng lời khen của người đó hôm nay khiến tôi giật mình nếu không muốn nói là tức giận.
"Dạo này bạn giảm cân phải không?"
Tôi phát hiện ra mình thật ngốc, bao lâu nay tôi chỉ lượn lờ quanh bọn con trai để kiếm tra xem thằng nào là tác giả của những mẩu giấy mà bỏ qua bọn con gái. Cái kiểu trêu ghẹo như thế này chỉ có thể là của mấy đứa con gái, chứ tụi con trai thì để ý gì đến cân nặng của tôi cơ chứ. Linh cảm mách bảo tôi quay xuống và tôi nhìn ngay vào chỗ con Giang, con Cúc thấy chúng nó đang cười tủm tỉm với nhau, lòng tôi bắt đầu sinh nghi. Giờ ra chơi tôi lượn lờ tới chỗ ngồi của chúng nó mà không để chúng nó biết, hai đứa đang cui cúi làm một việc gì đó rất mờ ám. Tôi cố gắng ngó vào thì bỗng nhiên thấy sôi máu mặt lên, hóa ra là hai đứa chúng nó trêu chọc tôi. Tôi bắt quả tang
Cầm phiếu chuẩn đoán bệnh trên tay, tôi như rơi xuống địa ngục không đáy. Thế giới bây giờ chỉ một màu đen tối. Tôi nhìn người bác sĩ như nhìn một tên đao phủ đã không thương tiếc giáng một […]
Truyện ngắn
Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất rơi, từng cơn gió thỉnh thoảng lại rít lên, vả vào mấy tàu lá chuối nghe sột soạt. Tiếng hát của người đàn bà điên vẫn văng […]
Truyện ngắn
Buổi sáng, vợ Bằng Tam hỏi anh ta: Anh Bằng Tam ơi, đêm qua vợ của em trai anh ở trong bệnh viện, anh có biết không? Bằng Tam nói: "Tôi biết rồi, tôi đang muốn đến bệnh viện thăm đây!" An[…]
Truyện ngắn
Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được. Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ[…]
Truyện ngắn
"Thậm chí một người không quen ngoài đường còn cho cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau khi cháu cự cãi đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm đến cháu, còn mẹ cháu... b[…]
Truyện ngắn
Cô gái không là gì - Tomek Tryzna
Nếu như "Tôi và Đàn Bà" và "Con gái vốn... phức tạp" viết về những người phụ nữ đã trưởng thành thì "Cô gái Không Là Gì" là quyển tiểu thuyết dành cho các cô bé tuổi teen và cha mẹ của các c[…]
Sách Hay
Tại một ngôi chùa Trung Quốc ngày xưa, có một vị sư nổi tiếng về hạnh ở dơ... Thầy không đủ điều kiện thân tướng trang nghiêm để thụ giới, vì thế mặc dù thầy ở chùa đã lâu, thầy vẫn giữ chứ[…]
Truyện ngắn
Nắng sắp tắt rồi, hoàng hôn lại chìm vào bóng tối. Hoàng hôn có còn đến nữa không? Ngày mai nó lại đến chứ? Tôi có một cô bạn, không thân lắm nhưng cũng hay nói chuyện hỏi thăm nhau. Cô ấy […]
Tâm Sự