
Ký ức tuổi thơ
Bình chọn: 328
Bình chọn: 328
Mỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôi viết ra câu chuyện thật của đời mình bằng sự thúc giục của trái tim. Tôi tin rằng mỗi chúng ta trong cuộc đời đều trải qua những thăng trầm, mỗi đời người đều là một câu chuyện thú vị đáng để nghe, và để suy ngẫm. Mỗi người thân yêu quanh ta đều là những tinh tú mà mình cần phải trân trọng. Truyện đã viết một lần nhưng nhờ bạn bè động viên, cộng thêm truyện cũ chưa thoả mãn cơn thèm viết, tôi đã thêm phần giữa một số chi tiết mà trước đây tôi định để viết vào một dịp khác. Truyện tôi viết lần này chủ yếu về ông ngoại yêu dấu của tôi.
***
Ông vốn là học sinh ưu tú nên đi du học sang Pháp rồi định cư bên đó luôn, năm đó ông 30 tuổi. Ông quen và yêu một cô gái mắt xanh, là con gái cưng của một ông bác sỹ. Gia đình ông bác sỹ ngăn cấm tình cảm này vì ông ngoại là người Việt và có thể nhiều lý do khác nữa. Từ bỏ tất cả, cô gái quyết lấy ông và sinh được hai con một trai một gái.
Cuộc sống hạnh phúc lúc đó với ông ngoại tôi có lẽ là quãng thời gian đẹp đẽ viên mãn và bình yên nhất. Nhưng rồi khoảng thời gian đầu năm 1950, Bác Hồ kêu gọi Kiều bào yêu nước khắp nơi trên thế giới quay về Việt Nam xây dựng lại đất nước. Nghe theo tiếng gọi và tình yêu quê hương, ông đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng quyết định quay trở lại. Trở lại quê hương ông bỏ lại sau lưng những buổi chiều hoàng hôn lãng đãng mây trời bên dòng sông Seine thơ mộng, bỏ lại sau lưng tháp Eiffel cao vời vợi ngóng chờ, bở lại sau lưng cả ánh mắt thảng thốt của người vợ trẻ đã từng bỏ cả cha mẹ để theo ông, bỏ lại sau lưng ánh mắt ngây thơ của hai thiên thần lai Pháp xinh đẹp.... Ông quay về cùng vài người bạn đều là kỹ sư Bác sỹ hừng hực nhiệt huyết, hừng hực khí phách trai trẻ với quyết tâm xây dựng lại đất nước và ông vẫn hi vọng một ngày nào đó sẽ quay trở lại gia đình đoàn viên.
Cũng phải kể thêm rằng ông ngoại là một trong 50 người Thanh niên ưu Tú của Việt Nam hồi đó được chọn đi du học bên Pháp. Ông thông minh học giỏi hơn người như thế đến giờ tôi vẫn thắc mắc là sao mình chả có tí gene học giỏi nào của ông. Có chăng trong số bao nhiêu con cháu của ông, chỉ duy nhất mình tôi giống ông vụ tóc loăn xoăn trước trán, điều mà tôi vốn không thích nhất về mình.
Sau khi ông quay trở về, hiệp định Geneve ký kết đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời ông. Tất cả như quay lưng lại, lịch sử không diễn ra theo nhưng gì ông và các bạn kế hoạch. Luật pháp thay đổi, ông cùng các bạn không ai được ra nước ngoài nữa. Ông như ngồi trên đống lửa tìm mọi cách liên lạc với vợ con bên Pháp nhưng vô vọng. Có lẽ bà đã phải giận ông lắm nên đã nhất quyết không cho ông liên lạc. Tôi còn nghe mẹ kể rằng sau khi ông đi, ông bác sỹ đã đến đón bà và hai cháu về nhưng dọn đi thật xa, thật xa để cắt đứt luôn người chồng mà bà tin là bạc bẽo đến tận bây giờ vẫn bặt vô tăm tín.
Ông ngoại buồn nên tìm đến rượu và thuốc phiện, niềm vui mới này đẩy đưa cho ông gặp bà ngoại tôi, người bà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ những tập ảnh màu hồi đó ông ngoại nâng niu gìn giữ, trong đó đối với tôi là cả một thế giới xa hoa tráng lệ như trong những câu truyện cổ thích, có một bà Tây mom móm hạnh phúc tươi cười viên mãn bên một chàng trai có vầng trán rộng mênh mông, ánh mắt sáng ngời và vòng tay chắc chắn bảo vệ hai Thiên thần mà đến tận bây giờ, đối với tôi, ngoài Ỉn và Tôm vẫn chưa thấy ai đẹp đến vậy.
Bà ngoại tôi trước khi lấy ông đã có bốn người con, hai trai hai gái. Chồng bà hồi ấy đang đi tù Côn Đảo chẳng biết bao giờ về. Bà đến với ông tìm sự chia sẻ những lúc cô đơn, và nhất là ông bà cùng chung sở thích: rượu. Sở thích này của ông bà cho đến tận bây giờ vẫn làm khổ tôi. Vì gene uống rượu đó đã ngấm vào máu mẹ tôi, bốn tuổi đã biết cầm chai ra đầu ngõ mua rượu cho bố. Thấy con đi lâu chưa về ông ngoại ra ngõ tìm thì thấy đứa con gái cưng đang ngửa cổ tu. Giờ mẹ ở với tôi, bà không có rượu là ăn không được, cuộc sống dường như vô nghĩa. Đi làm về mà chợt nhớ nhà hết rượu cho mẹ uống thì dù muộn mấy, xa mấy tôi cũng phải đi mua một thùng hay chai rượu đỏ về cho mẹ vui. Chả biết là có may hay không mà tôi không bao giờ uống bia rượu hay bất kỳ chất cồn nào, và cũng chưa bao giờ có ý định một ngày nào đó sẽ uống thử. Nhưng tôi không trách ông bà hay bố mẹ hoặc anh và chồng tôi uống, vì nhiều khi chính cái chất lỏng đó mới là thứ thực sự mang lại những giây phút nhẹ nhàng hạnh phúc bay bổng nhất giữa cuộc đời bộn bề lo âu này, dù đó chỉ là niềm vui trong tạm thời giây lát.
Trở lại câu chuyện của bà ngoại, ông bà về ở với nhau cùng bốn đứa con riêng khoảng hơn một năm thì mẹ tôi ra đời. Đúng lúc đó thì chồng cũ của bà được thả. Nếu là trước đây thì tôi trách bà đã bỏ mẹ tôi dứt áo ra đi về với tình cũ, bỏ lại đứa con thơ hai ngày tuổi còn đỏ hỏn cho ông tôi vụng về chăm sóc, bỏ l
Đừng tự làm tổn thương chính mình
Đôi khi trong lúc cố gắng làm tổn thương người khác, chúng ta chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi. Một đêm một con rắn trong khi đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc. Người thợ mộc[…]
Truyện ngắn
Nắng thèm được như thế, Nắng thèm cái cảm giác được thả mình trong cái thế giới ánh sáng ngập ngụa đó... 7 tuổi, bố Nắng bỏ nhà đi. 9 tuổi, mẹ Nắng thắt cổ tự vẫn. 10 tuổi, ông ngoại bị tai[…]
Truyện ngắn
Mẹ tôi là một người phụ nữ tội nghiệp. Thật ra bi kịch chỉ bắt đầu từ năm mà em gái tôi ra đời. Em gái tôi bị dị tật đôi chân bẩm sinh, một chân dài, một chân ngắn, một chân to, một chân nh[…]
Truyện ngắn
Hành trình tình yêu của những bức ảnh
Nhưng cha cũng biết thành kiến của người Á Đông, đặc biệt là người Việt Nam về những bà mẹ đơn thân. Cha nghĩ về tương lai của đứa bé sắp chào đời và tự thấy mình đã phá vỡ và làm tổn thương[…]
Truyện ngắn
Ông lão bơm xe và thằng du côn
Gần tới nơi hắn ngã khuỵu, run run móc túi rồi nắm chặt lấy bàn tay ông lão đang bàng hoàng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Chiều nào cũng vậy, mỗi lần đi thu tiền bảo kê từ chợ về nhà hắn[…]
Truyện ngắn
Bình thường à! Chúc cậu may mắn!
Đừng bao giờ rời xa tôi nhé! Hứa nhé! Tôi với cậu cùng sống cuộc đời bình thường sáng đi tối về, cùng chăm cái vườn cây, cùng nuôi hai đứa con nên người, lúc về già thì bế cháu nữa là xong n[…]
Truyện ngắn
Gửi những nàng dâu tương lai ngang ngược như tôi!
Tôi thừa nhận là tôi đã ngang ngược lại còn đoảng chả được điểm gì. Nhiều khi đến ngay chính bố mẹ tôi phải bất lực mà thốt lên : Tao thương cho thằng nào số khổ vớ phải mày. Khổ thân nó! Mà[…]
Tâm Sự
Những khoảng cách giữa các ngón tay tớ luôn chờ sự lấp đầy từ cậu. Như một thói quen, mỗi sáng thức giấc tớ vội vớ lấy cái điện thoại nơi đầu giường nhắn tin gọi cậu dậy đi học và chúc cậu […]
Tâm Sự
Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. Nhà tôi và vợ cùng thành phố. Nhà vợ bề thế, kiên cố. Nhà tôi chỉ là nhà cấp 4 trong một con hẻm nhỏ bên sông. Bố mẹ tôi mất từ lâu, những thá[…]
Truyện ngắn
Hạnh phúc đơn giản là yêu và được yêu
Hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm anh à? Chỉ cần yêu và được yêu, chỉ cần được có nhau, được bên nhau, thì em tin trời sẽ yên, biển sẽ lặng, thử thách hóa nhẹ nhàng, rào cản chỉ còn là trong ga[…]
Truyện Blog