
Ký ức tuổi thơ
Bình chọn: 317
Bình chọn: 317
Bà ngoại về với ông chồng cũ cùng các con, gia đình đoàn tụ ở Hà Nội lại là lúc gia đình ông ngoại phải chia li. Bà đi để rồi suốt quãng đời còn lại của mẹ tôi lớn lên là sự thiệt thòi và ấm ức. Ông ngoại cùng các bà em của ông thay nhau chăm sóc nuôi dạy mẹ tôi nên người. Suốt quãng thời Thơ ấu đó bà ngoại vẫn lâu lâu lén chồng về thăm mẹ. Mẹ hồi đó bé nên không hiểu chuyện chỉ thấy rằng bà bỏ đi khi vừa mới đẻ nên vẫn luôn nhìn bà với ánh mắt hận thù. Chỉ đến khi gần đây biết tin bà mất, mà trước khi mất vẫn không thể công khai mối quan hệ mẹ con làm bà ngoại ra đi không thể nào thanh thản, mẹ tôi mới hiểu và thương bà. Ở đời, mẹ chỉ có một, yêu thương và được sống với mẹ ngày nào là tôi biết ơn đời ngày đó. Tôi đã học và rút kinh nghiệm xương máu từ chính bài học của bà ngoại và mẹ, để rồi tôi luôn nhìn đời và dạy con mình sống là phải có tấm lòng và sự độ lượng. Hận thù và sự đố kỵ chỉ mang lại cho chính mình trở nên nhỏ nhen, sự cau có và khó chịu với những người xung quanh...Chỉ đến khi người mất đi rồi có hối hận cũng quá muộn màng...
Bà và các bác sau này vẫn thỉnh thoảng về thăm mẹ và ông ngoại, rồi chiến tranh, rồi li tán dần mất hết liên lạc của nhau. Các con của bà nay đều đã thành danh, con trưởng của bà ngoại, bác của tôi là một nhà văn nổi tiếng ở Hà Nội, mà nhờ cái tên này sau hơn 40 năm các Bác và mẹ tôi mới tìm lại được nhau.
Ông ngoại từ khi bà đi cũng buồn, nhưng rồi sự cô đơn lại đưa đẩy ông đến với bà vợ chính thức thứ 3 trong cuộc đời. Tôi nhấn mạnh chính thức vì đàn ông hồi đó năm thể bảy thiếp, đến nhà ông nào hồi đó cũng nghe kể vợ cả vợ bé nhưng khác thật nhiều thời nay là các bà hồi đó chịu ở chung. Chả thế mà ông xã tôi bây giờ lâu lâu vẫn lẩm bẩm uổng quá đời trai của mình sinh ra nhầm thời. Ông lấy bà (cứ gọi là bà Ba) rồi sinh ra cậu Hùng, thời gian này mẹ tôi có về ở với "mẹ ghẻ" và cũng không có nhiều kỷ niệm đẹp gì lắm. Mẹ chỉ kể rằng cái thằng Hùng đó khó nuôi và khóc ngằn ngặt suốt ngày. Hồi đó bảy tuổi, mẹ thèm ăn chè nên cho đỗ vào nồi ninh cho mau chín. Mẹ ninh cả đường và đỗ chung nhưng sao càng ninh nó càng cứng....Đang ninh thì mẹ ghẻ về thế là mẹ vội vàng đổ hết xuống cống.
Cậu Hùng trong trí nhớ tôi là một người đàn ông chất phác hiền lành, đôi mắt to tròn như người ta nôm na gọi là mắt bò. Năm bốn tuổi tôi nhớ có lần cùng cả nhà là bố mẹ, ông ngoại và anh trai tôi đi tàu há mồm Thống Nhất vào Sài Gòm thăm gia đình cậu. Cậu nói chung không có điểm gì nổi bật như ông ngoại, chắc chỉ được mỗi nước sinh được hai thằng con trai học giỏi, phải nói là rất giỏi mới đúng. Cũng là cháu ông mà sao cháu nội lại giống ông thông minh học giỏi, còn mình cháu ngoại thì...
Hai đứa con trai của cậu được mợ dạy dỗ rất nghiêm khắc ngay từ trong trứng nước. Đến khi thi vào trường Đại Học Y TPHCM là thủ khoa, chưa học xong đã được bao nhiêu công ty mời chào với những tiêu chuẩn nhiều người mơ ước.
Lại nói về TPHCM tôi mới chợt nhận ra rằng ông ngoại tôi đúng là người bôn ba theo đúng nghĩa. Ba người vợ thì một ở Pháp, một ở Hà Nội và một ở HCM. Nhưng đến cuối đời ông lại ở với mẹ tôi ở Hải Phòng, phải chăng một phần là do tấm lòng của bố Thảo của tôi đã khiến ông chọn ở với mẹ những ngày còn lại của cuộc đời???
Trong trí nhớ non nớt năm tôi gần năm tuổi, vẫn còn nhớ cái ngày bố mẹ tôi ra toà li dị, hôm đó mưa lất phất bay. Mưa không đủ nặng để khiến ông phải mặc áo mưa, bước đi để chứng kiến sự chia li của hai vợ chồng đứa con gái mà ông hết mực thương yêu. Nhưng mưa cũng đủ nặng để mắt tôi nhoà ướt thấy ông và bố đi cùng đi ra toà. Tay bố giơ cái áo mưa bay bay che trên đầu, trán của bố lúc đó đang băng bó vì bị thương. Vết thương ông đánh con rể vì bênh con gái, bố tôi cứ để mặc cho ông đánh, chỉ cầm cây đàn guitar đỡ đòn của ông. Cây đàn mà trước đây chiều chiều mấy bố con ông cháu vẫn quây quần vừa đánh đàn vừa hát ầm ỹ vang cả xóm mương nhỏ. Cây đàn chứng kiến sự xum họp đó của gia đình tôi giờ mang lên toà để làm vật chứng
Khi không còn có mẹ, giữa nỗi đau lớn và mất mát vô kể ấy, con hiểu mình là niềm an ủi lớn nhất cho cha. Hai cha con vẫn thường "tựa" vào nhau mà sống. Cha dạy cho con lẽ phải để làm người, […]
Truyện ngắn
Tỉnh dậy, đôi ba vệt máu trên chiếc ga trắng của khách sạn, cô học trò ngồi lặng lẽ trong góc phòng và trái tim đầy tội lỗi của thầy. Thầy muốn bù đắp cho em tất cả, nhân tình của thầy. Thầ[…]
Truyện ngắn
Audio Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đế[…]
Truyện ngắn
Đôi khi, người ta hay chạy theo hạnh phúc xa xôi mà không biết rằng. Được sống và có một trái tim biết yêu thương đã là một món quà vô cùng quý giá. Bởi có những người, dù rất muốn, họ cũng […]
Truyện ngắn
Tôi là một đứa con gái mạnh mẽ cho nên việc tôi âm thầm thích một người mà không bị phát hiện kể cả anh chàng kia là điều hiển nhiên như trong một năm vẫn có bốn mùa. Tôi thường bắt đầu ngà[…]
Tâm Sự
Sao tôi thấy mình yếu đuối thế này, cái cảm giác đau lòng và ân hận cứ ùa vây lấy tôi... Vào một ngày cuối thu, lúc đó tôi khoảng sáu bảy tuổi, tôi ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà để chơ[…]
Truyện ngắn
Nhưng đó chính là cuộc sống, đó là thăng trầm mà đàn ông nào cũng dẫm phải khi bước vào bể tình. Không có họ, chúng ta mất đi màu sắc, chẳng ganh đua, không còn những chủ đề bàn tán thú vị t[…]
Truyện Blog
Chiều một mình lang thang trên phố trong lòng nó có một cảm giác đau, day dứt về một người lạ mà nó từng quen. Nó tự hỏi: Tại sao anh lại đánh giá về nó như vậy? "Em có cái Tôi lớn quá, anh […]
Tâm Sự