
Hồi chuông thứ bảy
Bình chọn: 597
Bình chọn: 597
Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con nhỏ bạn thân bình thường, rằng Nguyên biết tôi có thích cậu, rằng Nguyên chỉ không muốn làm tôi tổn thương, rằng Nguyên sợ rằng, nếu nói thẳng ra sẽ làm tình bạn giữa tôi và cậu rạn nứt...
***
Hè về.
Tràn qua tán lá xanh rì nơi hai cây bàng ngả bóng xum xuê, thứ ánh nắng chói gắt giăng kín lên mọi vật, phủ đều sắc vàng trải đầy khắp không gian. Không khí ngột ngạt và khó chịu khiến sự lười biếng như đè bẹp mọi vật, lặng mình đứng yên .Cây bàng già cũng chẳng buồn phe phẩy lá. Những cơn mưa lướt nhanh qua những con phố, gột rửa hết thảy những bẩn bụi của đường xá thênh thang.
''Cậu có sở thích kì lạ, Thy ạ. Luôn cúp máy khi đếm đến hồi chuông thứ bảy.''
Nguyên đã từng bảo tôi như thế, khi hai đứa ngồi trong một quán trà sữa nhỏ nằm sát bên con phố cũng nhỏ xíu, nơi mà hai đứa tôi thường đi loanh quanh chẳng có lí do mỗi khi chán chường. Tôi ngồi lặng yên, khẽ đung đưa hai bàn chân giữa không trung, dán chặt đôi mắt vào cuốn truyện mới mượn được của nhỏ em hàng xóm. Để mặc cho Nguyên huyên thuyên mọi điều, hỏi những câu hỏi vớ vẩn mà tự cậu nghĩ ra.
Vẫn như mọi lần, tôi chỉ gật nhẹ đầu, nhún vai một cái ra vẻ có-quan-tâm-nhưng-chỉ-một-chút. Sự im lặng nơi Nguyên cũng chẳng khiến tôi buồn bận tâm. Chẳng có lí do nào để tiếp tục cuộc hội thoại với tôi Nguyên lại thở dài một tiếng, với lấy cốc nước cam đã tan gần hết đá.
''Thật sự đấy, cậu không thể nói một chút về mình cho tớ sao, Thy?''
Tôi biết Nguyên không phải là một kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Cậu là một người có tính háo thắng và luôn tìm tòi. Và , Nguyên có một sự kiên nhẫn vừa phải, đủ để không bỏ dở những câu hỏi cậu dành cho tôi- khi chưa có câu trả lời.
Một lần nữa, sự bướng bỉnh nơi Nguyên khiến tôi buộc phải rời ánh mắt ra khỏi những trang truyện còn dở. Câu hỏi khe khẽ của cậu dường như xen chút bực bội.Chút ánh nắng chiều ngả vàng lên hàng lông mày rậm, chiếu xuyên qua cả đôi mắt nâu trong hướng thẳng vào tôi. Tia nhìn chờ đợi, cậu ngồi yên, hai lòng bàn tay chạm nhẹ vào thân li nước, như cố lấy chút hơi lạnh từ chiếc li đá nhỏ.
'' Nói về cái gì ?''
Tôi hỏi ngược lại Nguyên thay cho câu trả lời . Như thể chẳng có một chút sự quan tâm nào vào cuộc đối thoại mà dường như chỉ có Nguyên độc thoại một mình- với những câu hỏi kì lạ.
Vẫn với vẻ trầm ngâm và suy tư, Nguyên lại xoay nhẹ chiếc cốc trên tay. Những giọt nước đọng lại từ hơi lạnh tỏa ra lăn đều trên thân cốc, loang ra cả mặt bàn gỗ trơn. Rồi cậu không nói gì nữa, chuyển hướng nhìn về phía không gian vô định ngoài kia, nơi dòng người tấp nập ngược xuôi ngoài phố . Cậu chẳng lặp lại câu hỏi, cũng chẳng bắt đầu một chủ đề mới . Thả trôi những dòng suy nghĩ chưa kịp hình thành trong đầu, Nguyên cứ thế, để mặc câu hỏi dở dang của tôi, như cố gắng khép lại cuộc đối thoại mà chính cậu bắt đầu. Tôi nheo mắt nhìn cậu, cảm nhận rõ chút giận dỗi nơi khuôn mặt cùng hàng chân mày hơi cau lại.
'' Nguyên, cậu muốn tớ nói về cái gì...? Chẳng phải chúng ta đã hiểu quá rõ về nhau sao ?''
Cố gắng để làm hài lòng Nguyên, tôi gặng hỏi lại. Ném một chút sự quan tâm vào câu hỏi miễn cưỡng của mình. Giờ thì chính Nguyên lại là người im lặng. Và tôi cũng biết, Nguyên thừa thông minh để nhận ra, tôi vẫn chẳng chút quan tâm đến chủ đề mà cậu vừa nói. Để mặt cho sự im lặng lấp đầy khoảng trống giữa tôi và Nguyên, cậu cứ thế, không một chút phản ứng nào. Chỉ còn lại tiếng ồn ào chói tai của những hàng xe cộ ngoài kia lướt nhanh qua ánh mắt của Nguyên, chẳng đọng lại một chút gì trong đôi mắt nâu trong đẹp mê hồn ấy.
Tôi thích Nguyên.
Không phủ nhận, điều đó là sự thật. Mặc dù nhìn những hành động của tôi, rất khó để đoán được tình cảm tôi dành cho cậu. Tôi không thường xuyên cố gắng nói chuyện nhiều với Nguyên, không thường xuyên dành thời gian để nghe cậu lảm nhảm cả ngày hay trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn mà Nguyên đặt ra. Đơn giản là tôi chỉ thích cảm giác lặng yên bên cậu ấy. Cảm giác yên bình. Không luôn cố gắng giữ Nguyên bên cạnh hay kéo Nguyên ra khỏi những ánh mắt tán tỉnh của mấy đứa con gái. Tôi thích cảm giác rằng cậu luôn ở đó, không đi đâu cả. Rằng cậu sẽ chẳng bao giờ vuột khỏi tay tôi. Rằng những lúc khi tôi dán chặt đôi mắt vào những trang truyện yêu thích, hay loay hoay với chiếc điện thoại cùng những cuộc vui ảo trên mạng, và khi ngẩng đầu lên, Nguyên sẽ vẫn ở đó, vẫn thỉnh thoảng khó chịu khi không nhận được câu trả lời hay phản ứng của tôi khi cậu tiếp tục với những câu hỏi trên trời dưới đất của cậu. Nhưng quan trọng hơn cả, Nguyên vẫn luôn ở đây, bên tôi.
Cách tôi thích Nguyên là thế.
Bây giờ thì hỏi ngược lại nào. Nguyên có thích tôi không? Hay cậu ấy có biết tôi thích cậu ấy không?
Đừng mong tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Tôi không biết. Hoặc chưa bao giờ tìm hiểu quá sâu vào vấn đề này. Tôi với Nguyê
Tuổi trẻ, chẳng phải là lúc để người ta sai lầm hay sao?
Gã, 22 tuổi, tốt nghiệp đại học. Phải nói thế nào về gã? Một kẻ suy tư, hẳn là bạn bè nào của gã cũng miêu tả về gã như vậy nếu chỉ trong 5 từ miêu tả về gã. Một kẻ thất thường – gã hay tự n[…]
Truyện ngắn
Cánh cửa phòng sinh đóng ập lại, như tương lai trước mắt chị. Bụng bự và đau. Nhưng làm sao đau hơn khi chồng chị đứng đó, lạnh lùng: Đứa trẻ này sinh ra mà không giống tôi, cô tự mà lo đấy[…]
Truyện ngắn
Sợ rằng tôi không hiểu điểu gì đang xảy ra, anh tôi vươn người sang và thì thầm, "Dì nhìn thấy xúc xích của bố, vì vậy bố tìm cách giết dì." Bố tôi quay sang chúng tôi và nói với giọng nghiê[…]
Truyện ngắn
Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới
Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào? Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người […]
Truyện ngắn
Mối tình đầu là mối tình ngọt ngào nhất nhưng cũng đau khổ nhất. Nó chứng kiến cái cảm xúc lần đầu biết rung động, lần đầu biết bối rối hay đỏ mặt trước một ai đó, và là lần đầu con tim biết[…]
Truyện Blog
Câu chuyện về vị thần Điềm Đạm
Tích xưa, theo thần thoại Nhật, các vị thần ở trên cõi trời, có một khi cùng tranh nhau quyền bá chủ thế gian. Bất kỳ là vị nào, cũng đều cho mình là quyền lực trên hết tất cả Trời Đất. Các […]
Truyện ngắn
Thèm một bữa cơm gia đình vẹn nguyên vị cua đồng thơm hương lúa mới và nụ cười hiền của bà, của mẹ... Quê tôi ở một miền trung du đầy nắng gió, thung lũng Hoài Ân. Tôi thầm thương cho ba mẹ[…]
Tâm Sự