Điệu múa thiên thần
Bình chọn: 353
Bình chọn: 353
Bầu trời về chiều rất đẹp, những chú chim sẻ nhỏ nhắn không ngừng tụ tập về mặt đất gặm lấy những viên thức ăn nho nhỏ do người tản bộ thả xuống. Nụ cười của những em bé chập chững mới tập đi, gương mặt hạnh phúc của những cặp vợ chồng tay nắm tay dắt theo thằng cu mũm mĩm. Nhỏ đã từng có những tuổi thơ như thế, đôi chân khỏe mạnh như thế. Nhưng giờ đây mọi thứ đã là quá khứ, nhỏ cứ ngồi đấy, ngắm nhìn từng dòng tin nhắn của Minh, rồi thỉnh thoảng quay sang nhìn dòng người bên dưới sân.
Nhỏ không dám liên lạc với Minh, nhỏ sợ trong lúc không kìm chế được sẽ nói "Tôi muốn gặp ông". Mấy năm qua chưa bao giờ nhỏ nhớ người bạn thân này như thế, nhớ đến từng cái cóc vào đầu đau đến tê mặt của Minh khi nhỏ không chịu làm bài tập, nhớ đến cái gương mặt nghiêng nghiêng khi tập trung vào giải một bài toán khó trên lớp, tất cả mọi thứ đều được nhỏ ghi khắc vào một góc đẹp của tâm hồn.
"Dạo này bà khỏe không?"
"Nay Sài Gòn nắng ghê, tui đi học về mà toàn thân ước sủng luôn"
"À nay thằng Lâm nó nhắc tới bà đó, nó hỏi tui bà đâu sao hổm nay không thấy, tui nói bà đi về quê rồi. Mà nè, Đà Lạt gần đây lạnh lắm không, nhớ khoát thêm áo nha bà, không có tui nhắc nhở đừng có quên đó"
"..."
Nhìn những tin nhắn được gửi đến gần đây mà lòng Vy như đang đè nén một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, ở cái tuổi đôi mươi thì tình bạn giữa hai người đã không còn như trước nữa, nhỏ biết thế nào là rung động, biết thế nào là tim đập khi ở gần người bạn cùng trang lứa này. Minh không chỉ đơn giản là bạn, là người thân, mà còn là người trong tim nhỏ. Nhỏ không muốn vì chút chuyện của mình mà khiến anh suy nghĩ thêm nhiều, nhỏ biết anh lo cho nhỏ, nhỏ biết anh cũng có cảm tình với nhỏ. Nhưng những điều đó hãy cứ xem như là quá khứ, chôn nó thật kĩ, điều đó sẽ khiến cả hai không bị gò bó nhau.
Đôi chân này có thể mãi mãi yên lặng như thế, cũng có thể được trở lại như ban đầu. Nhưng thế thì đã sao, nói cho anh biết, để anh cùng nhỏ có hy vọng, rồi lỡ mai này không chữa khỏi, cả hai sẽ cùng nhau gánh chịu nỗi mất mát này sao? Một người đau còn hơn hai người, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mai mắn có đến với nhỏ hay không, chỉ đựa vào ý trời mà thôi.
4.
Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt anh ẩn đậm nét buồn. Anh đã nghĩ ngay đến điều này khi biết Vy không đủ tiền chữa bệnh, lần trước khi tham gia cuộc thi và giành được giải, Minh nhận thưởng được một số tiền khá lớn. Tuy chỉ có thể giúp được hơn phân nữa số tiền thôi, nhưng bên phía nhà trường cũng đã nói sẽ giúp Vy hỗ trợ một phần viện phí, cả hai cộng lại với nhau nhất định sẽ đủ để nhỏ đi nước ngoài điều trị, đôi chân chạy nhảy trước đây nhất định sẽ trở lại, gương mặt tươi cười của nhỏ cũng không bao giờ biến mất nữa.
Mẹ Minh quay sang hỏi:
"Bé Vy đâu rồi sao mấy tuần rồi không thấy nó qua chơi?"
Thường thì mỗi ngày cuối tuần Vy đều cùng anh về nhà thăm mẹ, hai người đều chia ngày cùng thăm nhà. Thứ bảy buổi tối thì nhỏ cùng anh về nhà mẹ nhỏ, còn chủ nhật thì đến lượt hai người về nhà mẹ anh. Hai bên gia đình cũng từ đó mà trở nên thân thiết hơn, mẹ anh và mẹ nhỏ cũng được xem là tri kỹ qua mỗi buổi sáng tập thể dục tại công viên, đi chợ khi buổi tập kết thúc.
Nghe mẹ nhắc đến Vy trong lòng anh thoáng buồn, hiện tại anh cũng không biết bệnh tình của nhỏ như thế nào nữa, mỗi lần chat qua mạng nhỏ đều không online, nhắn tin qua điện thoại thì không có người trả lời, gọi đến thì toàn thuê bao.
"Mẹ à, con có chuyện này muốn nói."
"Chuyện gì vậy con?"
Minh bắt đầu kể cho mẹ anh nghe toàn bộ câu chuyện về Vy, ánh mắt mẹ thoáng qua tia ngạc nhiên, nhỏ là cô bé rất được người lớn trong nhà anh yêu quý, cộng thêm tính cách hòa đồng càng khiến nhỏ chiếm vị trí trong lòng họ hơn. Nhìn qua niềm vui trong mắt mẹ khi mỗi lần nhỏ đến đây thì anh cũng đủ biết được mẹ đã xem nhỏ như con gái của mình, khi nghe được tin này chắc mẹ rất bất ngờ, đời đâu ai biết được trước mọi chuyện sẽ xảy ra.
Mẹ anh thở dài, ánh mắt nhìn xa ra bên ngoài cánh cửa, nơi Vy thường hay thò đầu vào trong mỉm cười nhìn mẹ, trên tay nhỏ lúc nào cũng cầm theo một giỏ trái cây hoặc những món ngon do chính tay mẹ nhỏ làm.
"Tội nghiệp con bé, còn trẻ thế mà lại gặp chuyện như thế này. Hèn chi hổm nay mẹ không gặp mẹ con bé, cứ nghĩ chị ấy có việc gì đó nên không tập nữa, thì ra là chuyện đau lòng này"
Minh nắm lấy bàn tay mẹ, anh biết mẹ mình là người tốt, nhất định mẹ sẽ giúp gia đình Vy vượt qua những khó khăn lần này.
"Mẹ, con muốn dùng số tiền đoạt giải thưởng lần này quyên góp vào quỷ trường giúp Vy ra nước ngoài chữa trị"
Minh cảm nhận được bàn tay mẹ khẽ rung, lòng anh thầm chấn động, biểu hiện này của mẹ làm minh lo lắng. Nhưng nhanh sau đó anh nhận lại được nụ cười hiền hậu trên môi mẹ, bà vỗ nhẹ vào vai anh, đưa ngón tay cái lên ý nói tuyệt vời.
"Tiền này cũng là do con giành được, co
Minh hứa với Hạ, chúng ta còn rất rất rất nhiều mùa hè ở phía trước. Nó cố gắng bước thật nhanh hết sức có thể vào lớp học, ngồi đúng vị trí nó ngồi, và làm đúng công việc vẫn thường làm. N[…]
Truyện ngắn
Cho dù Coca khờ khờ, hay trêu con mèo Pu nhà tôi nhảy dựng lên, cho dù cô ấy luôn luôn làm khét bánh hay đứt tay khi động vào dao đĩa, tôi vẫn thích cô ấy, rất nhiều. 1. Tôi mở to nhạc lên […]
Truyện ngắn
Khi ai đó hỏi tôi cuộc sống dài hay ngắn, tôi trả lời: Cực ngắn! Đừng thắc mắc về câu trả lời ấy, vì tôi quan niệm, những câu chuyện cực ngắn xung quanh mình sẽ ghép thành một dòng đời cực d[…]
Truyện ngắn
Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà." Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn[…]
Truyện ngắn
Ký ức màu gì. Ký ức trôi vèo như một tiếng chuông xa. Tuần sau thì Phiên đi Tôi đưa Phiên lòng vòng quanh những con đường nhỏ xíu của thị trấn. Những ngày này chẳng có nhiều nữa. Tôi nhì[…]
Truyện ngắn
Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì bà ta mà tôi có được nàng mà cũng vì bà ta mà tôi phải mất nàng. Cơn lốc vô thượng sư càn quét vào Việt Nam với cường[…]
Truyện ngắn
Có lẽ phải đưa mẹ về quê! Ở thế này mệt mỏi lắm – Anh nói Ấy dại! Ở quê có còn ai đâu, mới cả đưa mẹ về bà lại kể lể cho đám bần nông đó thì bẽ mặt. – Anh nói Anh tính thế nào thì tính c[…]
Truyện ngắn
Đấy. Có khi, tiền mới làm được người ta trắng mắt ra. Làng Bãi Trạm nằm về phía hạ lưu con sông Bình Thiên, một con sông nhỏ nhưng dài, mát xanh và sâu hút. Ngôi làng nằm trọn trong vòng ta[…]
Truyện ngắn