Để một cô gái luôn nhớ về mình
Bình chọn: 294
Bình chọn: 294
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?)
"Vậy tại sao bây giờ cậu trả lại tớ? Cậu...không muốn tớ nhớ về cậu nữa sao?"
1. Lớp mười hai
"Lớp mười hai giống như một cái lòng đường nhỏ bé vậy. Bây giờ chúng ta đang đứng ở bên đây đường, đã đứng đây được mười một năm rồi, chúng ta sẽ đứng thêm ba tháng nữa và sau đó bước qua bên kia đường – lúc ấy mỗi đứa có thể tự đi tiếp những con đường khác nhau trong suốt những năm tiếp theo của đời mình. Lớp mười hai là cái ranh giới mỏng manh nhưng đánh dấu rất nhiều điều đáng giá. Sự trưởng thành của bản thân, sự nghiêm túc trong suy nghĩ và chân thành với ước mơ để có thể đưa ra một quyết định đúng đắn và không bao giờ hối hận với con đường tương lai mà mình đã chọn. Lớp mười hai cũng là một dấu phẩy cho những người bạn thân thương, dấu phẩy để chỉ sự xa cách trong một thời gian, vì vẫn có thể gặp lại nhau, chứ không hẳn là một dấu chấm hết lạnh lẽo..."
Hạ vừa hí hoáy vẽ một con đường ngoằn nghèo ngộ nghĩnh với chi chích chú thích bằng rất nhiều kiểu chữ đáng yêu vào bìa sau cuốn vở của tôi, vừa đọc bài cảm nhận dài lê thê của cậu cho tôi nghe, chỉ để tôi hiểu cậu rất-thích-lớp-mười-hai. Mặc dù dài, nhưng tôi chăm chú nghe đến khi Hạ dừng lại và ngước lên nhìn tôi, cười lộ cái răng khểnh xinh xắn.
"Còn Nhật? Cậu có thích lớp mười hai không?"
"Không thích lắm. Khá buồn vì sau khi ra trường tớ sẽ khó gặp một vài bạn thường xuyên."
"Nào, hãy suy nghĩ lạc quan lên. Nếu cậu thực sự nhớ và muốn gặp một ai đó, cậu sẽ không thấy khó khăn hay trở ngại gì đâu."
Hạ vẽ thêm một cái mặt cười nữa trước khi quay lên, ngay lúc cô giáo bước vào lớp. Cái đuôi tóc nhỏ nhắn của Hạ đung đưa trước mặt tôi, trông rất dễ thương và khiến tôi cứ thích lấy cây bút nghịch đuôi tóc ấy. Lần đầu tiên tôi ngồi sau lưng Hạ, tôi cũng tự ý nghịch tóc cậu như thế. Đấy là hồi đầu năm, cô chủ nhiệm khó tính đã xếp lại tất cả chỗ ngồi của chúng tôi theo ý cô. Hạ là lớp trưởng nên ngồi bàn gần cuối để dễ quan sát và quản lí lớp, còn tôi vì quá cao nên luôn phải ngồi bàn cuối, nhưng đó là lần đầu tiên tôi ngồi sau lưng Hạ. "Nhất cự li, nhì tốc độ", vì cự li cực gần nên dù có chủ đích hay không, tôi cũng bắt đầu chú ý đến cô bạn lớp trưởng mà hai năm qua mình không hề ấn tượng gì.
Hạ đúng kiểu lớp trưởng gương mẫu. Cậu học giỏi nhất lớp, nói đúng hơn là nhất khối. Mặc dù không tài sắc vẹn toàn, nhưng để ý kĩ thì cái dáng người nhỏ xíu của Hạ – đối với một đứa cao nghều như tôi thì Hạ nhỏ xíu, rất dễ thương. Hạ hay rên rỉ là cậu muốn cao thêm, chân ngắn nên lúc nào cũng phải xoắn nhưng nhìn vẻ mặt thì tôi biết là cậu chỉ than cho hợp không khí, chứ thực ra cậu rất trân trọng bản thân mình. Rảnh ra là tôi thấy Hạ ngồi đọc sách trong lớp, không thì cũng cặm cụi ghi báo cáo nộp văn phòng đoàn hay lập danh sách thi cầu lồng của lớp. Chính vì cứ đứng từ xa quan sát Hạ như thế nên trong hai năm qua tôi đã nghĩ Hạ là một cô gái thật tẻ nhạt và quá nghiêm túc.
Chỉ đến khi ngồi sau lưng Hạ như thế này, mọi chuyện thú vị mới bắt đầu. Tính xấu của Hạ lộ ra hết trước mắt tôi. Cậu thích tán dóc ngay trong giờ học, cứ liên lục quay đầu xuống chỉ để nói với tôi hôm nay thầy kia thắt cà vạt màu đỏ chót hoặc là mắt cậu mở ra không nổi trong suốt bốn mươi lăm phút học sử... Cuốn vở tôi để trên bàn mà quên bỏ vào hộc bàn cũng từ từ xuất hiện những hình vẽ nhí nhí, chữ kí hình trái tim mà thủ phạm chỉ có thể là một người – cái người có đuôi tóc đung đưa suốt ngày trước mặt tôi.
Tôi nghĩ nên sửa lại câu trên thành "Nhất cự li, nhì thời gian". Sau hơn một học kì ngồi sau lưng Hạ, bây giờ tôi chỉ mong cô chủ nhiệm không bắt quả tang tôi hay dụ dỗ lớp trưởng nói chuyện riêng trong giờ học và đổi chỗ tôi đi. Nếu mà tôi không được ngồi sau lưng Hạ trong ba tháng nữa, chỉ còn ba tháng nữa thôi trước khi hai đứa chúng tôi ngồi trong giảng đường hai trường đại học khác nhau, có khi tôi thi rớt đại học. Rớt đại học không phải vì tôi không còn được Hạ chỉ cho vài mẹo học công thức lí hay cùng nhau giải toán, vì tôi học rất tốt những môn tự nhiên, có thể ngang hàng với Hạ. Rớt đại học chắc vì không còn động lực và hứng khởi để học khi không có sự hiện diện của Hạ trước mắt tôi. Đấy phải gọi là thất tình không, ông trời?
Phải nói là không phải tôi khá buồn vì sau khi ra trường sẽ khó gặp một-vài-bạn thường xuyên, thực ra chỉ có một bạn thôi: bạn lớp trưởng tóc đuôi ngựa.
2. Để một cô gái luôn nhớ về mình
Mỗi ngày trong ba tháng ngắn ngủi vẫn trôi qua đều đều, không nhanh không chậm hơn bình thường một giây nào. Bởi vậy người ta bảo thời gian thật đáng sợ, quả không sai, nhất là đối với những đứa sắp thi đại học như chúng tôi. Với tôi, thi tốt nghiệp cũng chỉ là thi thử đại học, vì không thể có chuyện tôi nằm trong một phần trăm rớt tốt nghiệp theo lời cô chủ nhiệm nói, nên tôi tập trung hết sứ
Chong chóng, sự dịu dàng, và chuyến tàu đêm
"Khi em đã thành người lớn, trên bầu trời xanh kia, máy bay giấy trắng liệu vẫn còn chở những ước mơ?Khi em đã thành người lớn, trên mặt đất, đoá hoa vô danh đã nở tàn héo liệu vẫn còn kể đư[…]
Truyện ngắn
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để[…]
Truyện ngắn
Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham muốn chinh phục bao nhiêu thì buồn bã vì thất bại bấy nhiêu. Tôi không bao giờ quên lời anh hôm ấy: "Đồ con gá[…]
Truyện ngắn
Họ sẽ sâu sắc đủ, sẽ an toàn đủ, sẽ đủ tự tin để yêu thật lòng chứ không phải là "thử", sẽ đủ chín chắn để bảo vệ bạn dưới đôi cánh của mình. Yêu một người trưởng thành khó không? Chắc l[…]
Truyện Blog
Anh quay số: "Tôi đã mặc hết một lượt những chiếc áo được em thắt sẵn cavat rồi!" Lúc này nàng mới ứa lệ. Buổi sáng của tháng trước đó anh ngồi bên nàng cũng lạ. Một ngày đẹp trời cả phố ng[…]
Truyện ngắn
Vậy thì hãy cắt sợi dây thừng ở thắt lưng con đi. Bóng tối ập xuống đỉnh núi. Tất cả đen như mực, trăng sao đều khuất sau mây, tầm nhìn có lẽ là zero. Người đàn ông mải miết trèo, chỉ c[…]
Truyện ngắn
Tờ 1: Nếu tôi là cha mẹ, tôi sẽ mua cho con cái áo siêu nhân như của thằng Tèo nhà bên. Tờ 2: Nếu tôi là cha mẹ, tôi sẽ cho phép con tôi đấm thằng nào dám bảo nó là "Đồ con lợn". ... Ngày đ[…]
Truyện ngắn