Để một cô gái luôn nhớ về mình
Bình chọn: 296
Bình chọn: 296
"Cậu đọc đến đâu rồi?"
"Trang 24. Và Mio đã quay trở lại."
"Tuyệt, tớ rất thích đoạn tả cảnh Mio trở lại, mờ ảo, lung linh, diệu kì..."
"Tớ đang thấy trước mắt khuôn mặt mơ màng mơ mộng của cậu."
"Giữ sách cho kĩ, một vết xước móng tay trên đó thôi là cậu biết tay tớ."
"Này, cậu có tham gia câu lạc bộ đấm bóc ở trường không mà hăng máu quá vậy?"
"Tớ đang tham gia câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa Nhật Bản."
"Nhớ đến tủ sách Nhật của cậu thì tớ cũng hiểu vì sao cậu tham gia câu lạc bộ đó."
"Còn cậu?"
"Tớ không tham gia câu lạc bộ nào, chỉ đang đăng kí dự tuyển tình nguyện viên cho một vài chương trình về môi trường và kĩ năng sống."
"Rất hợp với tính cách nhiệt tình và thích vận động của cậu."
Những cuộc trò chuyện đi xuyên lục địa ra đại dương lên trời như thế rất khó kết thúc, chỉ khi nào bạn cùng phòng trọ của tôi cằn nhằn không ngủ được thì tôi mới miễn cưỡng:
"Mai nói tiếp nhé, lớp trưởng ngủ ngon!"
"Tớ không còn là lớp trưởng đâu."
"Đối với tớ thì cậu vẫn là lớp trưởng năm mười hai."
"Này, có chịu để yên cho người ta ngủ không hả?"
Kết thúc mỗi buổi tối nói chuyện điện thoại với Hạ luôn là câu nói đó của thằng bạn cùng phòng. Hẳn nó là F.A chính thống.
3. Họp lớp và thú nhận
Tôi mất nhiều thời gian chọn quần áo hơn bình thường, dù bình thường tôi đã bị dán mác là lâu lắc ở khoản này. Hôm nay là buổi họp lớp mười hai sau gần một năm mỗi đứa ở những trường đại học khác nhau. Đó là lí do thứ nhất tôi phải xem xét cẩn trọng cần mặc gì cho phù hợp không khí tụ họp bạn bè. Lí do thứ hai quan trọng hơn, tôi cần mặc gì để trông xinh xắn hơn khi học mười hai và ra dáng một sinh viên đại học duyên dáng. Trong mắt của Nhật, chỉ thế thôi.
Hôm nay không phải là lần đầu tiên tôi gặp lại cậu kể từ hôm tôi đưa cho cậu mượn quyển sách tôi quý nhất và bị cậu cuỗm luôn từ ấy. Trong một năm qua, chúng tôi vẫn hẹn gặp nhau mỗi tháng. Nhật rủ tôi cùng dự tuyển những chương trình tình nguyện ở ngoài Sài Gòn, dạy học cho các em nhỏ ở Vĩnh Long hoặc học chăm sóc rùa biển ở Côn Đảo, Vũng Tàu... chúng tôi tham gia những chương trình như thế. Dĩ nhiên, đi ra các tỉnh xa phải mất nhiều ngày nên Nhật thường lựa chọn các chương trình có thời gian diễn ra phù hợp, vào các đợt nghỉ của cả hai trường. Tôi có được rất nhiều thời gian và kỉ niệm với riêng Nhật, điều mà tôi luôn mong muốn suốt năm lớp mười hai. Mặc dù lúc ấy, tôi ngồi bàn trên, cậu ngồi bàn dưới nhưng cũng chỉ gói gọn ở trong tập thể lớp, những chuyến đồng hành chỉ hai đứa như thế này thì đây là trải nghiệm đáng quý đầu tiên. Trước giờ, tôi rất ghét người khác chạm vào tóc mình, nghịch tóc càng khiến tôi bực mình hơn. Vậy mà lúc Nhật lấy bút xoắn vào tóc tôi và chỉ nhe răng cười vô tội khi tôi nhíu mày quay xuống định quát cậu, tôi chỉ nghĩ được rằng nụ cười của cậu thật rạng rỡ. Vậy là Nhật trở thành người duy nhất có đặc quyền nghịch tóc tôi suốt chín tháng học lớp mười hai ngắn ngủi. Tôi ước là bây giờ vẫn có Nhật ngồi sau ngịch tóc ở giảng đường đại học, để mỗi buổi học đều trở nên vui vẻ.
Tôi rất ghét – nói đúng hơn là sợ, bị một người mình quan tâm lãng quên. Đặc biệt là Nhật. Vậy nên tôi đã lo-xa đến lúc học đại học như bây giờ, cố tìm ra thật nhiều cách để lại kỉ niệm hoặc dấu vết khó phai trong lòng cậu. Tôi vẽ linh tinh vào vở cậu thường xuyên, thật may là cậu không xé những tờ ấy đi. Tôi nói cho cậu nghe cảm xúc của mình về nhiều thứ, về lớp mười hai, nhận xét giáo viên, về cả các tiết học chán ngắt... thật may là cậu chịu khó lắng nghe tất cả. Tôi giả vờ tốt bụng cho cậu mượn sách tham khảo lí và bắt cậu qua nhà tôi lấy, chỉ để cậu biết nhà tôi. Tôi cũng không ngần ngại khoe khoan tủ sách văn học Nhật đầy tự hào của mình với cậu, để ít ra mỗi khi thấy một cuốn sách Nhật nào đó trong nhà sách, cậu sẽ nhớ ngay đến tôi. Và tôi sẵn sàng cho cậu mượn quyển sách mà tôi quý nhất và đã từng tuyên thệ sẽ không cho bất kì ai chạm vào quyển sách này ngoài mình. Tôi đã phá bỏ lời hứa mà không do dự ngay khi Nhật ngỏ lời hỏi mượn. Thật may là tốc độ đọc sách của Nhật chậm như rùa bò nên tôi may mắn có cớ gọi điện hỏi thăm tiến độ đọc sách của cậu mỗi ngày, thông qua đó tôi biết được tình hình hiện tại về các mối quan hệ, hoạt động, thói quen... của cậu hiện tại. Lúc Nhật rủ tôi cùng dự tuyển tình nguyện viên với cậu, tôi đã nhẩy tưng tưng khắp phòng vì vui sướng đến mức đứa bạn cùng phòng phải hét lên bảo tôi để yên cho nó làm báo cáo thực hành gì đó. Có qua thì phải có lại, tôi rủ Nhật đến dự buổi trò chuyện ở câu lạc bộ văn hóa Nhật Bản của tôi, thực ra thì đó cũng chỉ là một trong hàng ngàn lí do vớ vẩn tôi nghĩ đến, may mắn là Nhật không nhận ra. Gặp cậu ở buổi trò chuyện, tôi thực sự rất bất ngờ.
"Cậu biết nhiều về sách văn học Nhật như thế từ bao giờ vậy?"
"Từ lúc đọc quyển Em sẽ đến cùng cơn mưa của cậu."
"Chẳng phải cậu đọc rất chậm ư, thậm chí hôm qua còn chưa đọc hết mà?"
"À... thì, tớ
Bàn thờ nhà chị đầy hoa trắng, trắng toát cả một đời chị! Gôn ơi...! Tuyết ơi...! Tiếng gọi con của bà mẹ đơn thân ở bãi đất trống phía bên kia đồi cát hoang mỗi chiều cất lên thống thiết.[…]
Truyện ngắn
Anh chỉ là một thằng hèn, vô tích sự. Mẹ anh đã dành trọn cả tấm lòng tha thiết để nuôi nấng anh trưởng thành, lại phải lo cho đứa cháu nửa đời còn lại. Một người mẹ nghèo nhưng luôn chứa ch[…]
Truyện ngắn
Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T. trắng xanh, Ninh phóng sượt qua, phanh gấp, nhìn vào mắt tôi: "Cậu hãy lập tức nói với cô gái kia những gì cậu nghĩ,[…]
Truyện ngắn
Tôi cặp kè với hai người đàn ông cùng một lúc. Họ chu cấp cho tôi thừa thãi tiền bạc. Khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền, tiền tiêu không tiếc tay, nhiều lúc tôi nghĩ mình thật sự là một […]
Truyện ngắn
Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dõi thì hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền thì thằng bé chạy vào nhìn vào những cái tô, nếu còn thức […]
Truyện ngắn
Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
Rất nhiều sự việc trong cuộc sống mà tận mắt thấy, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã tương tự với những gì ta nghĩ và ứng xử với người. Một người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó[…]
Truyện ngắn
Họ nói, họ cười, và tôi thấy họ rất hợp nhau. Mặc họ chứ, thế quái nào được, tôi đâu phải là một đứa ích kỷ. Ôi trời Thúy ngạc nhiên mở to đôi mắt hết cỡ nhìn căn phòng dán đầy poster S[…]
Truyện ngắn
Heaven is a place on earth with you
Đôi khi, tôi ngồi lục tìm và đọc lại những dòng viết ngày mười bảy của chính mình. Mười lần đọc lại, thì cả mười lần đều nguyên một cảm giác: không thể tin được mình đã viết những dòng đó, k[…]
Truyện Blog