
Để một cô gái luôn nhớ về mình
Bình chọn: 319
Bình chọn: 319
"Thật không ngờ. Nhưng vậy là từ giờ tớ đã có một người cùng chung sở thích để tâm sự rồi."
Liệu tôi có được phép ảo tưởng rằng Nhật bắt đầu đọc sách là vì tôi không? Rất tiếc là tôi đã nghĩ như thế rất nhiều lần.
Cuối cùng tôi cũng quyết định mặc sơ mi trắng cách điệu rộng thùng thình với quần short ren màu xanh dương. Tủ đồ của tôi khá nhiều kiểu Mori Girls như thế. Bạn biết đấy, tôi cuồng mọi thứ liên quan đến Nhật Bản. Dĩ nhiên, tôi đến buổi họp lớp muộn nhất. Chúng tôi hẹn nhau ở trường cấp ba cũ, tại lớp học năm mười hai, và định trước chỗ ai nấy ngồi như trước. Lúc tôi đến, mọi người hô hào và vỗ tay mừng lớp-trưởng-lần-đầu-tiên-đi-trễ. Đi trễ cũng đáng, bởi lúc tôi đến chỗ bàn mình, Nhật nhìn tôi cười rạng rỡ.
"Xinh ra phết đấy lớp trưởng."
"Đó giờ tớ vẫn xinh."
"Chắc tại tớ luôn ngồi sau lưng cậu nên không nhận ra. Xin thứ lỗi."
Lớp bắt đầu ồn ào lên nhờ các tiết mục văn nghệ, confession, ăn uống... Dù đã là sinh viên, nhưng những lúc cần quẩy như bây giờ thì chúng tôi lại cực kì trẻ con.
"Tớ luôn quay lại mỗi lúc cậu nghịch tóc tớ đấy thôi."
"Xin lỗi nhé. Tớ chỉ muốn thấy khuôn mặt cáu bẳn đáng yêu của cậu. Giờ nghĩ lại thấy tớ trẻ con quá."
"Không, tớ không phiền. Thật ra tớ rất muốn cắt tóc ngắn, nhưng "nhờ" cậu mà tớ không dại dột cắt đuôi tóc này đi đấy."
"Tại sao?"
"Cậu tự nghĩ đi. Nghĩ không ra thì cậu đúng là trẻ con quá."
Nhật bật cười, nhún vai ra vẻ chấp nhận bản tính trẻ con của mình. Vẫn cái nụ cười thu hút ánh mắt tôi và khiến tim tôi lạc nhịp trước giờ. Âm nhạc từ một chiếc loa khuếch đại của bạn nào đó bật lên, tiếng nhạc ầm ầm bên tai. Phải hét to và chú ý lắm, tôi mới nghe được Nhật nói gì.
"Trả lại cậu quyển sách này." – Nhật rút từ trong hộc bàn ra cái hộp kính đựng quyển sách quý giá tôi cho cậu mượn từ một năm trước.
"Cuối cùng cậu cũng đọc xong."
"Tớ đọc xong ngay hôm tớ mượn."
"Sao cơ?"
"Nhưng tớ không muốn trả. Nghe này, tớ sẽ thú nhận tất cả. Đó là một kế hoạch của tớ. Tớ cố tình nói dối rằng tớ đọc rất chậm để được giữ quyển sách lâu. Nếu thế, tớ sẽ khiến cậu luôn nhớ về tớ khi chúng ta không còn học chung nữa, nhớ theo kiểu bạn-đấy-chưa-trả-cuốn-sách-yêu-quý-nhất-cho-mình cũng được. Tớ cũng sẽ có cớ nói chuyện điện thoại với cậu mỗi buổi tối để bàn về từng trang sách, mà quan trọng hơn là tớ muốn nghe giọng cậu, nghe tiếng cậu cười, muốn biết cậu đang sống như thế nào. Tớ đã phải đọc đi đọc lại quyển sách ấy hằng ngày chỉ để mỗi khi cậu gọi tới thì tớ sẽ nhớ như in chi tiết cậu sẽ hỏi tớ. Nói tớ thuộc làu quyển sách đó cũng không quá đâu. Cậu nói tớ trẻ con, tớ không phủ nhận đâu.Tớ trẻ con đến mức giữ mãi quyển sách của cậu chỉ để cậu luôn nhớ về tớ."
"Vậy tại sao bây giờ cậu trả lại tớ? Cậu...không muốn tớ nhớ về cậu nữa sao?"
"Không, bây giờ tớ muốn cậu nhớ về tớ theo một cách khác – theo cách một thằng con trai ngồi bàn sau đã thầm thương cậu suốt năm mười hai. Tớ đã tự cho phép bản thân nghĩ rằng mình đặc biệt trong lòng cậu vì chỉ mình tớ được nghịch tóc cậu. Tớ đã luôn nươm nớp lo sợ bị chuyển đi chỗ ngồi khác. Tớ đã quyết phải đậu đại học để cùng cậu bước vào giảng đường đại học. Tớ muốn gặp lại cậu đến mức lấy hết dũng khí rủ cậu cùng đi tình nguyện. Tớ đã bắt đầu đọc sách văn học Nhật để hiểu thêm về thế giới của cậu. Và... tớ bắt đầu thích cậu từ khi ngồi sau lưng cậu. Cũng từ đó đến tận bây giờ, tớ bắt đầu sợ sẽ bị cậu lãng quên nếu chúng ta không liên lạc với nhau thường xuyên."
"Ngốc, sao tớ có thể quên người tớ đã thầm để ý suốt từ đầu lớp mười hai được cơ chứ? Cái người mà cứ hay nghịch đuôi tóc tớ ấy. Cậu thương thầm tớ, nhưng cậu không đơn phương đâu."
Thyneko-chan
Anh không cần em nguyên vẹn, chỉ cần em lành lặn
Không biết đã bao nhiêu lần anh tìm đến bác sĩ tâm lý, anh được họ cho những lời khuyên. Anh cảm thấy mình đã tha thứ được cho em. Nhưng rồi cũng không được lâu. Dù biết ai cũng mắc sai lầm,[…]
Truyện ngắn
Dư vị từ những tình bạn nhạt nhòa
Audio Mary Tyler Moore đã nói rằng “Đôi khi, bạn phải quen biết một người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ”. Cuộc sống đang chảy về phía trước. Em đổi thay và[…]
Truyện ngắn
Khoa chết một cách lãng nhách. Đấy là tôi cứ nói như vậy thôi. Với tôi, đứa nào tự tử thì đứa ấy là đứa đáng chết. Chính xác là đáng bị gọi là chết một cách lãng nhách. Chẳng có lý do nào […]
Truyện ngắn
Tôi tự hỏi ở đâu đó xa xôi trên trái đất này, cậu có thật sự cảm thấy hạnh phúc như tôi không?! Khi ấy tôi hãy còn nhìn mọi thứ trên phương diện đơn giản và hạn hẹp của một đứa trẻ vô tư, […]
Truyện ngắn
Trưa nghe giọng Mẹ, thoáng giật mình vì bên kia đầu dây đã là cái giọng run run của người già... Có lẽ thời gian chẳng chờ đợi ai thật. Có những chuyện ngày xưa Mẹ hay nhắc giờ Mẹ cũng đã qu[…]
Truyện ngắn
Cái gọi là "ông xã" đó chính là tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên thì sẽ la lên "Điện thoại!" chứ không bao giờ tự tay đi nhấc điện thoại cả. Có một ông chồng chạy từ phòng khách và[…]
Truyện ngắn
Xin chồng hãy để quá khứ ngủ yên
Chiều nay, tôi vừa gặp cái thằng người yêu cũ của cô đấy, trông cũng còn phong độ ra phết. Nó gặp tôi còn giả bộ nhiệt tình chào hỏi, rồi còn cười đểu nữa chứ... Vừa nói chồng vừa liếc nhìn[…]
Tâm Sự
Em và cô ấy đều là người anh yêu, anh biết làm thế này là có lỗi với em và con nhưng cô ấy cũng tội nghiệp, cô ấy lại đang mang bầu nữa, anh không biết phải nói gì với em bây giờ cả... Tôi[…]
Tâm Sự