
Băng qua cánh đồng
Bình chọn: 335
Bình chọn: 335
***
1.
Cả làng chúng tôi sống trên một cánh đồng. Một cách đồng rộng lớn. Tôi giả sử như nếu đưa mắt nhìn ra phía xa, thật xa thì sẽ chẳng thấy nổi lên một mỏm núi hay một thứ cao cao nào đó. Thứ duy nhất chúng tôi nhìn thấy đó là mặt trời, mặt trời mọc lên từ hướng đông xa xăm của cánh đồng và cũng lặn mất tăm về hướng tây xa xăm phía bên kia cánh đồng.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi mình rằng, nếu cứ đi mãi về hướng đông hay đi mãi về hướng tây thì sẽ thấy cái gì hay đại khái như, có bị rơi ra bên ngoài rìa của cánh đồng không? Khi ấy tôi thiết nghĩ, cứ đi mãi, đi mãi thể nào một ngày cũng rơi ra ngoài rìa của cánh đồng và lao xuống vực thẳm, rồi mất hút. Tôi cứ nghĩ vậy, nhưng đâu có bao giờ dám chắc.
Rồi tôi đem nó hỏi chị tôi, chị ậm ừ theo kiểu dửng dưng hay mặc xác tôi với những câu chuyện đó. Chị lại vùi đầu vào đống len đủ các màu sắc của mình. Sau đó tôi cũng mặc xác chị với đống len đó. Tôi đi hỏi anh trai, rồi hỏi cả mẹ tôi nữa. Ai nghe xong cũng chỉ ậm ừ theo kiểu dửng dưng cho qua chuyện, theo cái kiểu mỗi con người trong làng đối xử với bọn trẻ con hay suy nghĩ vẩn vơ. Chốt lại, tôi vẫn chẳng tìm ra câu trả lời khi đem hỏi người lớn. Người lớn chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của trẻ con, chỉ luôn dửng dưng vậy thôi. Tôi cho rằng, như thế, thực sự rất nhàm chán.
Cuối cùng vẫn câu hỏi ấy, tôi đem hỏi ngoại, dù sau này khi đã nhận được câu trả lời rồi. Tôi vẫn chẳng biết rằng, nó có thực sự thích đáng không nữa, nhưng ít ra tôi cũng bớt đi những suy nghĩ vẩn vơ. Ngoại hết tuổi người lớn, vì ngoại là người già. Và tôi nghĩ rằng, sau này bạn có suy nghĩ kiểu vẩn vơ, thì tốt nhất đừng bao giờ đem đi hỏi người lớn mà hãy hỏi người già.
Tôi đã hỏi ngoại như thế này:
"Nếu như ta đi mãi về phía tây hoặc phía đông của cánh đồng thì ta sẽ đi tới đâu hả ngoại?"
Ngoại mỉm cười nhưng lại chẳng nói gì!
"Nếu như ta cứ đi mãi như thế thì sẽ tới đâu hả ngoại? Ta có bị rơi ra bên ngoài không?".
"Ta không biết".
"Vậy ngoại biết những gì?".
"Khi nào cháu lớn lên cháu thử đi về những hướng đó xem". Ngoại lại cười!
Tôi xoa xoa bàn tay xương gầy của ngoại, rồi hỏi tiếp!
"Thế đã có ai đi về những hướng đó chưa hả ngoại?"
"Có ông ngoại của con và những người khác, bao gồm cả ba con".
"Họ đã thấy những gì hả ngoại?"
"Ta không biết vì họ chưa trở lại, để nói xem ở bên ngoài đó có những gì?"
"Vậy chắc là họ rơi ra ngoài rìa bên bờ vực thẳm và mất hút rồi ngoại nhỉ?"
Khi ấy ngoại lặng im, không nói gì thêm nữa, đôi mắt ngoại cứ nhìn về phía cánh đồng rộng lớn.
Tôi hẳn đã thỏa mãn được đôi chút sự tò mò cùng với những hoài nghi trong tâm trí của mình, nhưng vẫn chẳng dám chắc. Rốt cuộc thì vẫn hoài nghi, hoài nghi về cái cách làm thế nào để băng qua cách đồng, làm thế nào để không bị rơi ra bên ngoài rìa cách đồng xuống vực thẳm, rồi mất hút như ông ngoại, như ba. Và ông ngoại, hay ba tôi có thực sự đã bị rơi xuống đó hay không hề có một vực thẳm nào cả, có một cây cầu bắc qua và dẫn tới một vùng đất xinh đẹp nào đó chẳng hạn!
Tôi cũng đã thắc mắc thêm rằng, có nên thôi lớn để đợi ông ngoại và ba về và giải đáp những thắc mắc đó không? Nói thực, suốt năm tháng tuổi thơ tôi, hay không riêng gì tôi mà của tất cả những đứa trẻ trong ngôi làng chúng tôi, đều đã nghĩ như tôi vậy!
2.
Có một điều lạ lùng hơn nữa là, không một ai trong số chúng tôi dám băng qua cánh đồng, người lớn thì không, trẻ con thì chẳng bao giờ dám nghĩ tới. Đôi khi lên lớp chúng tôi đều thử thách lòng dũng cảm của mình bằng những câu kích tướng như: "Mày có dám băng qua cánh đồng không? Mày muốn biết xa xa hướng tây cánh đồng có những gì thì hãy băng qua nó đi? Nếu như giỏi". Nói chỉ nói vậy thôi, nói cho vu vơ, nói cho vui rồi tất cả lại chìm vào trong sự im lặng vốn có. Không ai dám nghĩ tới nữa.
Nhiều vụ cãi vã thậm chí là đánh lộn giữa những đứa trẻ chúng tôi chỉ xoay quanh ba cái chuyện băng qua cánh đồng đó.
Nhiều lúc tôi cũng tự vênh mặt mình lên, rồi kể với chúng bạn mình rằng:
"Ngoại tao nói ngày trước ba tao và ông ngoại tao đã đi mãi về phía đông của cánh đồng".
"Ngày nào?"
"Ngày xưa".
"Ngày xưa là ngày nào".
"Ngày mà tao và chúng mày chưa sinh ra".
Rồi sau đó chúng cười rộ lên.
"Mày nói láo".
"Tao nói thật, ông ngoại ta và ba tao..."
Rồi bọn chúng ngắt lời tôi.
"Vậy ông ngoại mày và ba mày về chưa ? Tao nghĩ rằng nếu họ có đi thì cũng rơi xuống vực sâu bên rìa cánh đồng rồi".
"Sao mày biết bên rìa cánh đồng có vực sâu ? "
...
Những câu chuyện giữa chúng tôi hay cụ thể hơn là giữa tôi và bọn nó cứ quẩn quanh mãi trong cái vòng tròn nghi vấn đó, không một kẽ hở nào có thể giải đ
Cách mà một ngày của ông bà diễn ra ...
Và rồi bà sẽ hỏi ngày hôm nay thằng cháu có điểm gì không. Thằng nhỏ ngoại sẽ ợm ờ nói ra con điểm bằng tiếng anh nếu nó là điểm xấu... Sáng sớm, ông thức dậy gọi thằng cháu lớn đi học, như[…]
Truyện ngắn
"Mẹ không thích con kêu khó..."
Đây là câu chuyện cảm động có thật do một tiến sĩ của ĐH Harvard kể lại. Anh là An Kim Bằng. Tiến sĩ An Kim Bằng , người Trung Quốc, tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard. Ngày 5/9/1997,[…]
Truyện ngắn
Không đọc nếu bạn sợ ma Dương bằng tuổi tôi.Thời ấy, nó là đứa con gái trẻ đẹp nhất Làng Lòi. Đêm nào, bọn con trai ngoài xóm cũng đến tán tỉnh rất đông. Những đêm có bọn con trai tới chơi, […]
Truyện ngắn
Chưa bao giờ cậu hỏi tớ về chuyện yêu đương nhưng cậu lại là người làm cho tớ vui bên tớ khi tớ chia tay cậu ấy,khi không còn ai bên cạnh,dù sự quan tâm đó khá lạnh lùng... Mình quen nhau […]
Truyện ngắn
Duyên trời định - An Tư Nguyên - 2013
Đây có thể được coi là tác phẩm được chờ đợi nhất trong năm 2013 .Đến với tác phẩm của Tiểu Lệch có một sức mê hoặc lạ kỳ, rõ ràng là những câu chữ rất nhẹ nhàng, lúc đọc nụ cười luôn ở trên[…]
Sách Hay
Vết sẹo thì vẫn sẽ còn đó, nhưng nó cũng chỉ là vết sẹo, để nhắc nhớ về một hoài niệm không vui, quan trọng là với trái tim được may vá lại bằng những đường chỉ yêu thương kia, cô tôi sẽ vu[…]
Truyện ngắn
"Dậy đi nhóc, dậy đi, chưa dậy hả? Con gái gì mà ngủ nướng vậy? Ế chồng cho mà coi..." 1. Nghe cái giọng lải nhải qua điện thoại, tới đọan cao trào, lòng tự ái trỗi dậy. Nó ngồi bật dậy nh[…]
Truyện ngắn
Đúng là dì ghẻ con chồng làm sao mà thương nhau cho được... Dì nhận lời kết hôn khi chưa tròn 21 tuổi. Em...làm vợ anh nhé! Bố nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tươi sáng của dì mà nói. Dì khôn[…]
Truyện ngắn