
Bạc hà nhỏ
Bình chọn: 426
Bình chọn: 426
- Đắng thế sao cậu uống được?
- Quen rồi. - Nó cười buồn. Thói quen đó theo nó từ hồi còn học cấp một. Là những đêm muốn thức thêm chút nữa để chờ nghe tiếng bước chân mệt mỏi của mẹ sau một ngày làm việc, hay để nhận một cái xoa đầu và nụ cười hiền của bố. Nó đã tập uống cà phê đen để có thể tỉnh táo chờ đợi.
Cậu không hỏi gì thêm, chỉ chồm qua nắm tay nó, nói nhẹ nhàng trong khi nó hốt hoảng định rút tay ra:
- Tay cậu lạnh quá!
Nó thấy mặt cậu thoáng đỏ lên. Hai tách cà phê tỏa hơi nóng ấm. Cậu hỏi nó:
- Tại sao hôm đó cậu lại bảo tôi là "sướng"? Chẳng lẽ cậu không thể làm điều mình thích?
- Đúng vậy. - Giọng nó trầm xuống. - Bố mẹ luôn bắt tôi học piano từ nhỏ, trong khi tôi rất mê guitar, luôn bắt tôi học ngoại ngữ trong khi tôi mê vẽ. Và vì thế, bố mẹ đã tống tôi vào cái trường này. Còn tôi thì muốn thoát khỏi cái lồng bố mẹ úp lên đầu nên đã quyết định chuyển đến ký túc xá.
- Họ không biết ư? - Cậu ngạc nhiên.
- Còn sáu tháng nữa, khi năm học kết thúc bố mẹ tôi mới về, sau chuyến công tác của họ. - Nó nói với giọng thản nhiên như triệu năm vẫn thế.
- Vậy tại sao cậu quen uống cà phê đen?
- Sao cậu hỏi nhiều thế! - Nó gắt.
- Tại sao cậu quen uống cà phê đen? - Cậu vẫn bướng bỉnh.
- Chả sao cả. Tôi muốn mình tỉnh táo để đợi bố mẹ về. - Nó gục đầu xuống bàn, mắt hơi đỏ lên, nhưng nó không khóc. Nó đã quen với việc đó rồi, chẳng có gì đáng buồn cả.
***
Một ngày nắng nhạt của mùa đông lạnh...
Cậu đặt vào ngăn bàn của nó một đôi găng tay và một mẩu giấy nhỏ. Cậu vội vàng lỉnh ra ngoài khi thấy bóng nó tiến đến tòa nhà từ phía sân trường. Cậu biết, nó luôn đến sớm nhất lớp. Nó treo cặp ở một bên ngăn bàn, ngó vào trong và thấy một đôi găng tay ai đó đã để vào từ trước. Nó tò mò lôi ra, một mảnh giấy rơi tuột xuống chân, nó cúi xuống nhặt. Mở mảnh giấy, nó đọc.
"Này Bạc Hà Nhỏ, đừng có uống cà phê đen nữa nhé! Chả có gì ngon cả. Thay vì đó hãy uống chocolate nóng xem sao, có thể nó sẽ giúp tay cậu ấm lên đấy! Và cũng đừng đố kỵ với tôi vì tôi có thể làm điều mình thích nữa! Tham gia Câu lạc bộ Mỹ thuật của trường đi, vui lắm. Còn khi nào thấy nhớ guitar thì gọi tôi nhé, phòng tôi có một chiếc classic đấy, nhưng chẳng ai dùng cả nên tôi sẽ tặng cậu, dĩ nhiên là nếu cậu muốn. Thế nhé. Thích cậu nhiều.
Ký tên: Song Tử."
Nó mỉm cười thu mảnh giấy vào túi áo khoác. "Mình có biệt danh từ lúc nào thế!" Nhìn ra cửa lớp, nó thấy cậu đang nấp và cũng vẫy tay cười với nó. Nó nói vọng ra:
- Cảm ơn cậu!
Dường như nắng đã không còn nhạt nữa mà ấm lên chút ít, long lanh và trong veo như đôi mắt lấp lánh của nó.
Xóm tôi vẫn đùa nhau: xóm mình là xóm không chồng! Nhà nào cũng thế, chỉ thấy mẹ và con. Mỗi lần lên mạng tôi thường thấy nhiều nhất là những tâm sự ngoại tình, chồng ngoại tình, vợ ngoài t[…]
Truyện ngắn
Cuộc đời là mỗi bước đi, có bước thấp bước cao, bước dài bước ngắn cũng như có những sự việc xảy ra mà bản thân nhiều khi hối hận cũng chẳng thay đổi được gì! Trước đây, tôi là một đứa tr[…]
Truyện ngắn
Vì em không hoàn hảo, nên chỉ một câu không muốn anh đi, em cũng không thể nói... Quê em ở ngoài Miền Trung đồng khô cỏ cháy, lên 8 em được cha đưa vào Nam để chữa bệnh. Đi hết bệnh viện […]
Truyện ngắn
Tôi choáng váng mặt mày, ngước mắt nhìn trời, nước mắt tuôn trào thành sông, phụ nữ rốt cuộc là do yêu tinh phương nào biến thành? 1. Ngày... tháng... năm... Một hôm, tôi nói với vợ: " V[…]
Truyện ngắn
Đừng có bảo rằng bạn yêu một người vô điều kiện, yêu thì lúc nào cũng có điều kiện cả.Có thể bạn không cần bất cứ thứ gì, nhưng bạn vẫn cần anh ta yêu bạn, vậy đó chẳng phải là điều kiện rồi[…]
Truyện Blog
Đã từ quá lâu rồi tôi vẫn thường hay dằn vặt chính bản thân mình. Về những lỗi lầm trong quá khứ, về những tháng ngày đã quá xa, về biết bao điều con chưa làm được hay làm chưa đúng. Sống m[…]
Tâm Sự
Giờ thi vừa hết, em đã ào ra, ôm chầm lấy chị và khóc.Giọt nước mắt ấy có thất vọng, nuối tiếc và hình như cả một chút ăn năn. Chính lúc đó chị thấy giá trị của kì thi vốn rất quan trọng như[…]
Truyện Blog
Tiếng loảng choảng, rơi vỡ từ bên nhà chị Nhàn vang vọng sang nhà tôi. "Chuyện cơm bữa", mẹ tôi hay nói vậy khi thấy tần suất liên tục của những trận cãi vã. Chị Nhàn hớt hơ hớt hải dắt bé […]
Truyện ngắn