
Anh trai và em gái
Bình chọn: 493
Bình chọn: 493
Giấy báo kết quả thi đại học gửi về, tôi cầm trên đôi bàn tay run run không còn chút sức lực nữa, nước mắt tự động rơi. Vinh đạt điểm rất cao vào ngành báo chí của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Tôi thều thào trong nỗi đau:
- Anh trai, chúc mừng anh! Ước mơ đã thành sự thực rồi, anh lại không thể theo đuổi nó đến tận cùng! Vui không?
******
Giờ tôi đã là sinh viên của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, chuyên ngành báo chí. Ngày qua tháng lại, nỗi đau nguôi ngoai, chỉ còn nỗi nhớ ở lại. Nhưng sự thực, nỗi đau cuối cùng cũng chỉ đang ẩn sâu đâu đó trong tim và biểu hiện một cách vô thức trong cuộc sống trôi qua mỗi ngày. Có lẽ nỗi đau của riêng tôi lắng đọng, và thỉnh thoảng khi "trái gió trở trời", lại khuấy động lên một chút.
- Vinh! Anh Vinh!
Dưới bầu trời mênh mông đầy sao, biển hát khúc hát rì rầm muôn thuở, anh và tôi nằm dài trên bãi cát thơm mùi nồng mặn mòi của muối.
- Đã bao lâu rồi chúng ta không như thế này nhỉ? – Vinh hỏi tôi, ánh mắt hấp háy.
- Mới hôm qua!
- Vậy mà có người đã khiến ngày hôm qua của chúng ta trở nên dài đằng đẵng!
- Ai? Anh hay là em? – Tôi cười nửa miệng.
- Nhóc của anh, em giận anh đó hả?
- Giận một thiên thần, anh nói có nên hay không?
- Anh là thiên thần ư, thiên thần gì mà khiến người em gái duy nhất trên đời phải gồng mình làm những việc vốn dĩ không thuộc về cô ấy như thế này!
- Ý anh là sao?
- Lại dốt đột xuất, hay cố tình dốt đây. Trong thời gian qua em sống vì ước mơ dang dở của người khác, mà không mệt mỏi hay sao? Em thích học báo chí ư? Hay em chỉ đang cố làm thay anh?
- Thì ra vì chuyện này mà mấy ngày qua anh không cho em ngủ đó hả?
- Nhóc, anh xin em, em hãy sống vì bản thân em, sống cho em đấy!
- Sống vì bản thân anh, sống cho anh, nếu anh làm được như vậy thì chẳng phải chết vì em!
- Hai chuyện này chẳng liên quan gì tới nhau!
- Chẳng liên quan, vậy thì chẳng có lý do gì anh phải bảo em làm theo ý anh.
Vinh bật dậy, tức giận, hất tung mớ cát dưới chân, chạy nhanh và mất hút trong làn nước lạnh lẽo của biển.
Tôi hoảng hốt bật dậy, hét lớn:
- Vinh!
Mồ hôi đầm đìa ướt đẫm khắp người. Với tay bật công tắc điện. Kỳ lạ, mùi nồng của biển vẫn còn phảng phất trong căn phòng trọ. Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa tôi và anh kể từ khi anh mất. Tôi ngồi bất động, cố nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện trong chớp nhoáng. Anh còn băn khoăn điều gì hả Vinh? Em lớn như vậy rồi mà anh còn lo lắng, không tin em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được à?
Vinh bước về phía tôi đang ngồi thẫn thờ trên cát, giật mạnh đuôi tóc, rồi cười tươi:
- Đã nghĩ thông chưa?
- Có gì mà phải suy nghĩ!
- Bực mình cái con nhỏ này ghê, anh còn nhiều việc phải làm, mà em cứ như thế này sao anh yên tâm đi được!
- Anh có nhớ anh đã từng nói với em như thế nào không, em nhắc lại nguyên văn cho anh nhớ nhé: Sau này em đừng giống anh, khi quyết định bất cứ thứ gì em cũng hãy làm vì bản thân em trước tiên, em thoải mái, em vui vẻ, vậy là được rồi.
Tôi nắm lấy bàn tay anh, cảm giác ấm áp thân thuộc tràn về.
- Do đó, anh hãy an tâm, em chọn con đường này vì bản thân em. Em thực sự rất vui vì đi con đường mà anh của em muốn đi. Anh cho rằng em chọn nó là vì anh, điều này em không có gì phải giải thích hay tự bào chữa cả. Vì anh, cũng chính là vì bản thân em. Anh có nghĩ rằng đó là cách anh trao ước mơ vào tay em không. Trước đây, em sống không mục đích, không suy tính nhiều cho tương lai, mà vốn dĩ đã dốt sẵn nên em cũng chẳng thể nghĩ ra kế hoạch dài hạn cho bản thân mình. Thay vì phải vắt óc suy nghĩ kiệt sức, tại sao em không lấy ước mơ sẵn có mà anh để lại. Cách này có phải nhanh hơn không, vừa hoàn thành tâm nguyện của anh mà cũng vừa mở ra hướng đi mới cho cuộc đời em. Em ra sức nỗ lực, ra sức phấn đấu, kết quả học tập không hề tồi đâu nhé. Em luôn trong top ten đó!
- Nhưng nó không hề xuất phát từ đam mê của em!
- Em vốn dĩ từ trước tới giờ chẳng có đam mê gì rõ ràng cả! Nhưng từ khi theo học, em cảm giác mình có mục tiêu để luôn cố gắng, có niềm tin để dần khám phá bản thân không hề tồi như mình nghĩ.
- Anh không biết nói sao với em nữa!
- Anh có nhớ đã hứa trả công cho em sau lần em giúp anh có được sự đồng thuận của hai bá
Ngày bình thường Tôi hai mươi mốt tuổi, học kiến trúc, thích nghe rock, chơi game online, ít nói và không có điểm gì nổi trội. "Đôi khi mày nhạy cảm đến sến ốm" – Đăng, thằng bạn thân tôi, n[…]
Truyện ngắn
Con thấy mình bỗng bé nhỏ và cô đơn giữa vùng đất này, tất cả kỉ niệm tất cả hồi ức của con đều không ở đây, lúc này đây tâm hồn con đang ở nhà, đang ôm chầm lấy mẹ, con muốn ôm mẹ và khóc. […]
Tâm Sự
"Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấpquả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ." […]
Truyện ngắn
Nhỏ ôm chầm lấy nó và một nửa bức tranh bướm phượng. Những giọt lệ nức nở của nhỏ lăn trên gò má mà không nói lấy một lời. Hồi nhỏ nó sống ở một thành phố đầy nắng, gió, bão giông. Mang ti[…]
Truyện ngắn
Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một người. Đã làm nên những năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời. Viết cho cấp 3 của em. Với những câu chữ không toan […]
Truyện ngắn
Người yêu hỡi, Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay. Một lần chia tay, Dẫu bao yêu thương chỉ như khói mây... Cuộc sống đưa người ta đến với nhau rồi cũng chính cuộc sống đẩy người ta rời khỏ[…]
Truyện Blog
Giấc mơ về một con chuột mang khuôn mặt người
Thành vẫn chưa hết bàng hoàng: Có chuột! Một con chuột mang khuôn mặt người... 1. Sáng nay, lúc làm vệ sinh cá nhân, rất tình cờ, Thành trông thấy đầu ngón tay trỏ của mình xù xì, giống nh[…]
Truyện ngắn
...những người sợ làm tổn thương người khác lại bị chính những người mình yêu thương nhất làm tổn thương... Anh! Người ta nói "tình yêu như một trò cúp bắt". Nếu thật sự là vậy e vẫn muốn, […]
Tâm Sự