
Anh trai và em gái
Bình chọn: 486
Bình chọn: 486
- Từ nhỏ tới lớn cái gì cũng nghe lời ba, nên con mới có kết quả như ngày hôm nay thôi!
Bác trai giận sôi người, bác gái nấc lên từng đợt. Vinh định hét thêm mấy câu nói gì nữa, tôi vội chạy đến lay lay tay Vinh hét lại rõ to vào mặt anh:
- Vinh, thôi đi!
Ngó sang bác gái đang mệt mỏi với hai hàng nước mắt chảy dài, Vinh dịu xuống. Bác trai tôi tuyên bố từ nay sẽ không chu cấp gì cho anh nữa, tự liệu mà nuôi thân. Tết nhất năm đó nhà bác tôi buồn hiu, bác trai thì không thèm nhìn mặt Vinh, bác gái thì bỏ cơm. Vinh suốt ngày ngồi trong phòng, đến tôi anh cũng chẳng thèm nói chuyện.
Tôi cố tiếp cận bác trai để giải thích giúp Vinh. Mới lò dò thều thào được mấy câu bác đã la lên với tôi:
- Cháu còn con nít, không biết gì đâu mà nói!
Tôi sợ quá, mặt mũi tái xanh tái mét. Phải, trên đời này chỉ có mỗi Vinh - người duy nhất chịu nghe đứa con nít này nói thôi. Bất lực tôi chui vào chiếc ghế gỗ dài nơi Vinh đang ngồi, lay lay vai anh:
- Anh trai phong độ đâu rồi?
- Anh dù trong trạng thái không phong độ nhất vẫn phong độ như thường! Ha ha!
- Anh cứ cười ha ha đi! Giờ anh tính sao?
- Vẫn kế hoạch như lúc đầu. Tự nuôi thân và ôn thi lại!
- Hai bác sẽ giận lắm đó, nhưng em ủng hộ anh!
- Nhóc của anh lúc nào cũng ủng hộ anh không cần biết anh có đi vào chỗ chết hay không! Ha ha! - Anh xoa xoa đầu tôi.
- Vì em tin anh không ngốc như thế!
- Thế em tin anh bao nhiêu phần trăm?
- Nhiều phần trăm!
- Nhiều là bao nhiêu, nói rõ đi!
- Rất rất rất nhiều phần trăm!
- Cái con nhóc này, em có tin là em ăn cốc đến sưng đầu vì anh không?
- Tin, em tin!
- Trời ơi, cái gì em cũng tin anh mù quáng vậy hả? Anh không phải ông anh xấu xa!
- Đâu có đâu, em tin anh gan không đủ to để làm em sưng đầu! He he.
Cả ngày tôi ở bên cạnh Vinh, cố gắng hoạt động cái miệng hết công suất để anh đỡ phải suy tư nghĩ ngợi nhiều. Tối về, gác tay lên trán, tôi cố gom hết chỗ trí thông minh ít ỏi của mình xem có cách nào vẹn cả đôi đường không: vừa tốt cho Vinh, vừa làm an lòng hai bác. Cuối cùng, sau một đêm thức trắng, tôi cũng nghĩ thông.
Sáng sớm tôi chạy đi tìm Vinh ngay để bàn kế hoạch của mình.
- Em có cách giúp anh thoát khỏi bể khổ này rồi!
- Anh suy nghĩ cả mấy ngày hôm nay, không biết tính sao cho trọn. Anh không thể ích kỉ vì bản thân mình mà khiến những người anh thương yêu phải buồn. Không được sống đúng ước mơ của mình, anh đã rất đau khổ. Nhưng nếu sống theo ước mơ mà thấy ba mẹ thất vọng thì anh cũng chẳng thể vui mà chuyên tâm thực hiện ước mơ đó. Thỉnh thoảng, anh muốn bỏ cuộc!
- Không, anh tuyệt đối không được có suy nghĩ bỏ cuộc, dù chỉ là thỉnh thoảng.
- Nhóc, em nói đi, anh phải làm sao?
- Anh thông minh trong việc giải toán như vậy, sao lại không tự giải được bài toán của chính mình cơ chứ!
- Anh không biết, chắc anh bị bệnh ngây thơ đột xuất!
- Thôi đi, anh dùng từ ngữ nhẹ nhàng quá, dốt đột xuất thì đúng hơn!
- Ha ha!
- Anh thôi kiểu cười ha ha cho qua chuyện đó đi. Em là em gái anh, nếu muốn khóc thì khóc cho thoải mái, miệng cứ ha ha, mà bộ lòng hu hu thì được ích gì!
- Cái con nhóc này, sao gọi là "bộ lòng" chứ, em coi ruột gan anh là heo, là bò hả, phải gọi là "tấm lòng"! "Bộ lòng" nghe ghê chết đi được!
- Giờ anh nghe em giải bài toán của anh đây, em đã dùng hết thành ý của bộ lòng mình ra mà giúp anh đó!
- Em nói anh nghe đi!
- Chuyện của anh, dù có thế nào đi nữa nhất định phải tìm cách khiến hai bác đồng ý và hoàn toàn đứng về phía anh!
- Em tài năng thì đi thuyết phục đi!
- Em không thuyết phục được hai bác nhưng em sẽ thuyết phục mẹ em. Người lớn với người lớn dễ nói chuyện hơn, bác gái với mẹ em thân thiết như vậy mọi việc sẽ ổn thôi. Nếu bác gái đồng tình thì bác gái chắc chắn sẽ nói vô cho anh với bác trai. Bước một là như vậy. Bước hai anh phải chứng minh lựa chọn của anh lúc này tuy trễ nhưng đúng và có khả năng thành công cao!
- Làm sao để chứng minh?
- Đầu tiên là kết quả học tập, lúc học cấp ba điểm các môn học của anh miễn bàn rồi. Điểm môn văn của anh như thế nào?
- Lúc nào cũng trên 8.5!
- Quá tốt. Còn mấy bài viết hồi đó anh gửi đi, có được đăng lên báo bài nào không?
- Có, anh vẫn còn giữ mấy số báo có bài của anh. Ngoài ra, hồi học cấp ba anh cũng tham gia viết bài cho báo tường!
- Quá đỉnh luôn. Vậy anh cứ gom hết mọi chứng cứ đó lại. Hữu dụng lắm đó. Giờ mình bắt tay vào thực hiện từng bước một. Chắc chắn sẽ thành công. Mà khoan, kế hoạch này còn bước thứ ba nữa!
- Bước thứ ba, chẳng phải bước thứ hai đã hoàn tất rồi sao?
- Bước thứ ba, anh phải trả công cho em!
- Công cáng gì! Cái con nhóc này, có bao giờ anh giúp em việc gì mà đòi công cáng chưa? Mà thôi nói đại đi, ăn gì, anh mua!
- Em giống đứa ham ăn lắm hả? Nếu thành công, em sẽ
Huyền và Trung quen nhau được gần hai, ba tháng gì đó, cũng hai, ba tháng qua, chị đã phải đi bộ bao nhiêu cây số để đến chợ, có những khi bận chở Huyền đi ăn kem, đi uống nước, chị đành gá[…]
Truyện ngắn
Tại sao con lại nói dối bố? Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũn[…]
Truyện ngắn
Ngày xửa ngày xưa, bên Ai Cập có một vị hiền triết tên là ZunNun. Ngày kia, một anh thanh niên đến và hỏi ông: "Thưa ngài, tôi không hiểu tại sao những người đáng kính như ngài luôn ăn mặc t[…]
Truyện ngắn
Em thấy không tất cả đã xa rồi Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế ... Lớp ở cuối hành lang chạy dài, bốn mùa xôn xao vì cây lá ngoài cửa sổ. Những viên gạ[…]
Truyện ngắn
Nơi ấy tôi đã từng sống. Nơi ấy có một dòng sông. Nó chảy qua vùng đất nghèo quê nội tôi như một ký ức tuổi thơ xam xám. Tôi đã từng cởi trần cùng lũ trẻ nhảy ào xuống dòng nước đen ấy để vù[…]
Truyện ngắn
Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây giờ. Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường[…]
Truyện ngắn
Mùa mưa đã đến rồi, anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có đang nhớ đến em?... Em thường hay tự hỏi chính mình những câu hỏi ngốc nghếch như thế dù đã biết trước câu trả lời. Anh chẳng […]
Tâm Sự
Thôi thì cứ gởi những tâm sự này theo cánh diều để nhờ gió mang đi, hay đáp vào đâu cũng được, vì những gì của mẹ, cho mẹ thì sẽ được mẹ đón nhận dù bất cứ giá nào.Đúng không mẹ !! Mẹ phươn[…]
Truyện ngắn