
“Anh đã khác đi và cười nói với quá nhiều người!”
Bình chọn: 244
Bình chọn: 244
Vậy ra dạo này anh đã nói nhiều và cười nhiều quá mức đến nỗi ai cũng nhận ra? Anh vừa soi mặt mình trong gương và thấy nó vẫn bình thản như ngày nào. Em yêu, có thật sự là anh đã nói cười quá nhiều hay không? Nó giống như lời phán xét cho một kẻ bại trận vậy, nên em đừng có phát ngôn bừa!
***
Hình như trong người anh hơi khó ở, và không khí xung quanh hơi quá khó để hô hấp. Anh nhớ khi anh còn bé, vì là con cưng của chủ một chuỗi cửa hiệu cầm đồ nên cha mẹ anh tuyệt nhiên phong cho anh danh hiệu "cao quý", không được ra đường chơi nghịch với lũ trẻ con "tầm thường". Anh không biết điều đó gây khó chịu cho thiên hạ thế nào, cho đến một hôm lũ nhóc gọi anh là "đồ con gái", đơn giản vì anh luôn xuất hiện với một bộ dạng láng bóng và hoàn toàn không biết bắn bi. Anh đã suy nghĩ, và quyết định nhập bọn với chúng. Cuối buổi chiều hôm đó, ngó thân thể dơ bẩn thua cuộc của anh, bọn chúng vẫn chế giễu anh là "đồ con gái" rồi cười ha hả ra về với túi bi căng đầy vừa mới thâu tóm được từ anh.
Quãng thời gian tiểu học, anh luôn đứng nhất khối, đại diện cho trường đi thi văn nghệ, mỹ thuật và vở sạch chữ đẹp. Anh đã từng nghĩ anh thật giỏi, anh sinh ra đã giống một thiên tài và anh hài lòng với khả năng cũng như vẻ ngoài của mình. Trước những chiến tích anh mang về cho trường lớp, lũ bạn bĩu môi nói với nhau rằng: "Đúng là con nhà giàu có điều kiện, được đầu tư từ khi mới sinh ra nên mới thế!". Anh vội xếp những tấm bằng khen, nhét sâu vào tủ và không bao giờ mở ra nữa. Có một lần, anh đi thi nhưng trượt giải, thế là tha hồ bị chế giễu vì "Nó cũng tầm thường thôi!". Tiếp đó, trong lần thi Toán cuối học kì, vì sơ suất mà anh đã viết sai đáp án một bài tính đơn giản, thế là anh trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Nghi vấn đặt ra lúc đó: "Thằng khốn này có thật sự giỏi hay không?".
Anh lên cấp 2 với tấm bằng tiểu học xuất sắc, học bạ tràn ngập lời khen. Anh chọn một trường bình thường và gần nhà thay vì một trường chuyên. Ngày nhận lớp, nghe giáo viên chủ nhiệm giới thiệu thành tích của anh và phong anh làm lớp trưởng, lũ bạn nhìn nhau thắc mắc: "Giỏi thế thì vào trường này làm quái gì?". Chúng xầm xì về độ giàu có của gia đình anh rồi thay nhau kết luận rằng anh có tất cả mọi thứ đơn giản vì cha mẹ anh có tiền.
Anh đã nghĩ rằng thì ra giàu có lại đáng hận đến vậy! Anh bắt đầu không lấy tiền quà vặt, cũng tự đi bộ đến trường dù cha mẹ phản đối rất dữ dội. Thời gian đầu, anh bị sốc khi chúng nói gia đình anh keo kiệt. Thời gian sau, anh tiếp tục sốc khi biết rằng chúng cũng ghét kẻ nghèo hèn không thua gì ghét đứa giàu sang!
Và em chính là một trong những đứa nghèo hèn đó, em yêu! Rất tiếc rằng chúng ta không thể bảo vệ nhau. Cùng một kẻ thù, chưa chắc đã là đồng minh.
Năm lớp 9, đội bóng đá nam của lớp thiếu một chân cầu thủ, buộc anh phải tham gia. Những ngày tập, anh chơi không tệ nhưng sức vóc không bằng ai, thế rồi chúng mắng chửi anh té tát, nói anh là thứ mọt sách chỉ biết vùi mặt vào những cuốn sách bốc mùi. Anh cũng tự cảm thấy mình quá yếu đuối, nên đã cắm đầu rèn luyện thể lực đến nỗi ngất xỉu. Khi cơ thể chưa hồi phục, bài thi giữa kì đã diễn ra, anh tức tốc đến lớp với hi vọng kịp hoàn thành bài thi. Ngày phát bài, con 8 đập vào mắt anh, với bài toán đố bỏ trống vì anh không còn đủ thời gian cũng không còn đủ sức lực để làm. Cái danh "cần cù bù thông minh" mọi người ghán ghép cho anh, nay lại có dịp để được chứng minh độ chính xác – như một định lý!
Anh vẫn còn nhớ ngày mẹ anh bị giựt mất 300 triệu ngay trước cổng ngân hàng, khi anh đi học về đến đầu ngõ đã nghe các bà hàng nước oang oang với nhau: "Nhà đó làm tiệm cầm đồ, làm cái nghề thất đức, trời phạt là đáng, tôi không có thương!". Anh chạy ù về nhà. Anh nhớ đợt Tết vừa rồi, chính họ đã vui vẻ nhận quà biếu từ thiện từ gia đình anh. Chú anh gần phá sản, nợ nần chồng chất, gia đình anh dự định sẽ cứu giúp, nay mất 300 triệu nhưng lời hứa thì cũng cần phải giữ, nên gia đình anh đã gặp không ít khó khăn trong một thời gian dài.
Anh lên cấp 3, học lớp chuyên Toán nhưng lại đi thi học sinh giỏi Văn toàn quốc. Lũ học sinh bảo anh dở hơi. Bước vào trường, anh phải hứng chịu những cặp mắt soi mói bởi bộ quần áo đắt tiền. Anh quá đẹp, và đó là một tội lỗi. Nhiều cô gái luôn thể hiện sự căm ghét anh, nhưng lại thường lén nhét thư tình vào ngăn bàn anh những lúc anh bỏ đi đâu đó. Anh đã tự hỏi tại sao họ lại sống như thế, hay họ cố tình gây sự chú ý để anh phải yêu họ vì họ ngạo mạn nhưng kì thật tâm hồn lại tràn ngập lòng vị tha? Nếu là trước đây, anh sẽ mặc quần áo cũ, anh sẽ dành thời gian viết thư hồi âm vì sợ mất lòng. Nhưng lúc này, tất cả những gì anh dành cho chúng nó – từ đầu đến cuối – chỉ là sự khinh thường.
Chắc em đã biết rất rõ, cũng đã thấy rất rõ sự cô độc của anh giữa cái thế giới mà anh luôn cố tô vẽ. Anh tài giỏi, anh đẹp trai, anh cũng đã cố làm hài l
Thèm một bữa cơm gia đình vẹn nguyên vị cua đồng thơm hương lúa mới và nụ cười hiền của bà, của mẹ... Quê tôi ở một miền trung du đầy nắng gió, thung lũng Hoài Ân. Tôi thầm thương cho ba mẹ[…]
Tâm Sự
Nắng sắp tắt rồi, hoàng hôn lại chìm vào bóng tối. Hoàng hôn có còn đến nữa không? Ngày mai nó lại đến chứ? Tôi có một cô bạn, không thân lắm nhưng cũng hay nói chuyện hỏi thăm nhau. Cô ấy […]
Tâm Sự
Gửi anh chàng trai của mùa thu, em gọi anh là chàng trai của mùa thu vì em gặp và quen anh vào mùa thu năm ngoái, tầm cuối tháng 9 năm 2014. Anh đã làm em thấy yêu cái mảnh đất xa lạ đó, anh[…]
Tâm Sự
Gặp là duyên may còn lại là sự lựa chọn, thành phố nhỏ bé với ai còn với anh thì rộng lớn lắm, rộng lớn vô cùng mà chúng mình lại quen nhau, nhìn từ trên cao xuống duyên gì mà anh chọn em để[…]
Tâm Sự
Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa? Nó còn nhớ rất rõ, những buổi […]
Truyện ngắn
Niềm tin luôn có một sức mạnh thật kỳ lạ. Tôi là cổ động viên trung thành của đội tuyển Đức. Tôi bắt đầu biết xem bóng đá từ World Cup 2002, đến nay đã tròn 10 năm. Kể từ thời điểm đó đến […]
Truyện Blog
Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hình bông hoa. "Có mặc không thì bảo", anh gào lên... Đang say giấc nồng, anh[…]
Truyện ngắn
Lần đầu tiên Hoàng đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ, chàng đã cẩn thận dặn dò nàng : Mẹ anh là một người khá kỹ tính, em nhớ cẩn thận và khéo léo nhé, nếu biết cách làm vừa lòng mẹ, mẹ[…]
Truyện ngắn