21:29 - 09/08/2015
***
- Anh muốn nói xin lỗi. - Quang ngập ngừng nói và nhìn Thu. Sao hôm nay nhìn ánh mắt Thu có vẻ lạ lạnh lùng quá, xa lạ nữa???
- Lời xin lỗi thì em nhận, vì em đã chờ anh hơn 3 giờ liền.
- Em tha lỗi cho anh thật chứ?
Thu nhìn Quang một lát, có cơn gió thổi qua, Quang thấy lạnh:
- Anh đưa tay trái đây.
Quang không hiểu ý của Thu nhưng vẫn làm theo. Thu cầm lấy tay Quang, nhẹ cởi chiếc dây nhỏ màu đỏ được kết rất đẹp buộc ở cổ tay. Quang giật mình, rút tay lại:
- Em làm cái gì vậy? Buộc lại đi!
- Nó chẳng còn là gì nữa, không cần buộc lại.
- Sao lại không là gì nữa, khi em đã buộc nó vào tay anh từ ngày em nhận lời yêu anh?
- Em tưởng nó có thể giúp em giữ chặt một cái gì đó, nhưng thật ra nó chẳng giúp gì được cho em cả, những gì phải đến vẫn cứ đến… - ngừng một lát Thu nói tiếp… Em không bắt anh phải giữ lời hứa luôn bên em nữa, cởi ra cho anh tự do.
- Em nói vậy có nghĩa là…
- Mình chia tay đi. Đừng bên em khi anh không muốn. Dù sao em cũng muốn tự cởi sợi dây này cho anh.
- Em chia tay anh vì ngày hôm qua sao?
- Không chỉ vì ngày hôm qua mà còn nhiều điều nữa… thôi em bận rồi, em về đây.
Thu nói rồi quay đi. Quang sững sờ vì những gì đang điễn ra. Kéo tay Thu lại, Quang nói bằng giọng đứt quãng như muốn kìm lại một cái gì đó:
- Em có biết… khi em nói rằng… nếu mình chia tay thì phải chọn ngày mưa không??? Từ lần đó anh đã có cảm giác sợ… sợ những ngày có mưa… bởi… anh nghĩ rằng… nếu trời không mưa, em sẽ không nói ra 3 từ “mình chia tay”… nhưng… hôm nay … đâu có mưa…
Thu rút tay mình ra khỏi tay Quang và chạy đi. Cái lạnh mùa đông làm dư âm của bàn tay ấm tan mau quá, lại có một phát hiện mới rồi… nước mắt ấm hơn nước mưa…
***
Hai tuần… dài quá! Dù hơi lạnh nhưng Thu muốn đi dạo một lúc. Trời sắp mưa thì phải, Thu ra khu vui chơi gần xóm trọ quen thuộc. Đến nơi, Thu ngạc nhiên thấy Vũ đang đùa với mấy đứa trẻ con, không rõ Vũ trêu gì mà chúng cười giòn tan. Thu tiến lại gần, Vũ nhìn thấy Thu cười tươi:
- Lại gặp cậu rồi. Không phải cậu ra đây ngồi chờ mưa đấy chứ?
- Ừ, có thể lắm.
Thu cười nhìn cái nét vui vẻ của Vũ, Thu cũng thấy vui lây.
- Cậu có muốn đi dạo với mình một lát không?
- Rất sẵn lòng.
- Hai người đi xa dần khu vui chơi về hướng nhà trọ Thu.
- Nghe Quang nói hai người chia tay?
- Ừ.
- Có lí do gì đặc biệt không?
- Lí do thì có… nhưng không đặc biệt, cậu thật khéo đùa.
- Hì. Lạnh không?
- Có!
- Ôm nhé!
- Cậu muốn đánh nhau hả?
- Đùa thôi, đưa tay cậu đây.
- Không cho cầm đâu, tay cậu lạnh lắm!
- Hai bàn tay lạnh cầm lấy nhau vẫn thấy ấm hơn mà.
Thu mỉm cười đưa tay cho Vũ. Hai người đi cạnh nhau không phải nói nhiều nhưng cũng làm Thu thấy nhẹ lòng hơn. Điện thoại Vũ báo có tin nhắn, Vũ mở ra đọc và khẽ cười nhắn tin lại.
- Ai nhắn tin cho cậu mà cậu vui thế?
- À một tên ngốc!
- Cậu dám bảo người khác ngốc hả?
- Ừ. Tại hắn ngốc thật... nhưng Thu này, cậu tha lỗi cho Quang lần này đi.
- Tớ chia tay Quang đâu phải vì riêng ngày hôm đó.
- Tớ hiểu, nhưng Quang còn bồng bột lắm! Trong tình yêu nó vô tâm như một đứa trẻ con ấy!
- Cậu nói như hiểu Quang lắm vậy.
- Hay nói chuyện nên hiểu một chút. Chia tay cũng khiến người ta trưởng thành hơn trong tình yêu đấy! Giờ thì cậu quay lại chỗ khu vui chơi đi. Tên ngốc ấy đang chờ tớ ở đấy đấy. Nó kêu buồn nên tớ bảo nó ra đấy chơi với tớ.
- Cậu…
- Đừng quá vội vã để rồi đánh mất một điều gì đó khiến cậu hối tiếc. Đặt tay lên ngực và tự hỏi mình đi.
- Tớ…
- Tớ biết cậu vẫn còn yêu Quang, cho Quang thêm một cơ hội để không còn vô tâm nữa. A… mưa rồi… cậu không muốn lại có một thằng con trai ngồi khóc dưới mưa như tớ chứ? Mà mưa bây giờ lạnh hơn rồi, ngấm mưa là cảm lạnh như chơi đấy!
Mưa rào xuống to hơn, lo lắng trào lên, Thu rút tay mình ra khỏi tay Vũ, chạy theo hướng ngược lại, nhưng bỗng nhớ ra một điều Thu quay lại:
- Sao cậu không quay lại cùng tớ, tớ nhớ nhà cậu hướng kia mà.
Vũ bật cười:
- Đi hướng này cũng về nhà tớ được.
- Thu nghe vậy cũng mỉm cười rồi chạy tiếp. Mưa càng ngày càng lớn, trong mưa mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa. Nhưng ở chỗ khu vui chơi kia, gần chiếc cầu trượt, Thu vẫn nhận ra một hình dáng quen thuộc.
- Anh là đồ ngốc! Vũ nhờ em nói với anh câu đó!
- Quang ngạc nhiên nhìn lên và thấy Thu ở đó, Quang đứng dậy, chạy đến bên người con gái ấy và ôm thật chặt vào lòng. Rồi Quang buông ra, nhìn Thu như nghi hoặc:
- Phải em không?
- Em đã nói anh cận là phải đeo kính mà. Mưa lạnh thế này mà anh vẫn muốn tắm mưa hả?
- Anh… xin lỗi…
- Này dưới mưa nhưng em vẫn nhìn thấy anh khóc đấy.
Quang mỉm cười và lại nhẹ ôm Thu, Thu áp mặt vào ngực Quang cho những giọt nước mắt tự khô. Khi đã dám chắc những gì đang xảy ra không phải là trong mơ. Quang buông Thu ra, đưa tay trái về phía Thu:
- Buộc lại cho anh đi!
- Em không mang theo.
Quang nghe vậy cúi mặt thoáng buồn, buông thẳng tay trái. Thu mỉm cười nhẹ nhàng kéo tay Quang lên và buộc lại sợi dây màu đỏ, thì thầm:
- Em nói dối mà.
- Còn những ngôi sao nữa, cho anh xin lại để cất vào một chiếc lọ khác được không?
- Nhưng… thiếu một 1 ngôi sao rồi. Để em gấp lại cho anh một ngôi sao khác.
- Đừng em, để nó là 999 đi… để anh nhớ lỗi của mình và không làm em buồn nữa.
- Ừ, còn bánh kem anh thử chưa?
- Biết em giận anh. Anh không còn tâm trạng thử nữa. Em làm lại lần nữa nhé!
- Lần này em mà đốt bếp thật thì sao?
- Anh mang mưa đến dập lửa.
- Anh... Còn sợ mưa không?
- Giờ thì không sợ nữa…
***
Có lẽ có những sự chia tay làm cho hai người hiểu nhau hơn, biết trân trọng hơn người bên cạnh mình. Nhưng mấy ai có cơ hội để có thể sửa sai, điều sai lầm lớn nhất đó là con người ta luôn nhận ra rằng đáng lẽ ta phải trân trọng, phải nâng niu, để nhận ra cái gì đó vô cùng quý giá với mình khi đã bị mất đi. Buồn thay. Đi ngược đường về nhà, Vũ thấy đường dài hơn. Mưa lớn thật. Có lẽ bây giờ thằng bạn ngốc ấy đã làm lành với Thu rồi. Vũ cười một mình khi nghĩ đến hai người họ. Nhưng ít ra Quang còn có cơ hội để yêu lại từ đầu… Còn Vũ thì sao? Lại một mình một đường về như thế này đây. Đến gần cửa phòng trọ, Vũ sững sờ đưa tay lên ngực cố giữ không cho tim mình đập mạnh. Thủy đang đứng đó, chỉ cách vài bước chân nhưng Vũ không dám lại gần mà đứng im vì sợ nếu đưa tay về phía đó, nếu bước gần hơn thì tất cả tan biến như ảnh ảo. Thủy cũng đứng nhìn Vũ, ngập ngừng lên tiếng trước:
- Mùa đông anh vẫn thích dầm mưa sao?
- Thủy… sao em lại ở đây?
Thủy không nói, chạy lại ôm ngang người Vũ. Rơi nước mắt nhưng vẫn cố đùa:
- Thượng Đế bảo, không có “nước”, ông ấy không làm “mưa” được. Ngốc ạ!
Vũ hạnh phúc vòng tay ôm lấy người con gái mình yêu thương, quả báo rồi… Ai nói hôm nay Vũ nói Quang ngốc để giờ cũng bị nói ngốc nữa đây này.