00:22 - 12/08/2015
- Không ăn thì tôi ăn hết đấy !
- Cáo già cứ thoải mái ! - Anh không mặn mà với bữa cơm cho lắm.
- Sao anh cứ gọi tôi là cáo hoài vậy ?
- Cái đấy thì tự cô biết ! - Lạc Thiên ngồi dựa ghế dang hết cỡ, hai tay giữ mép bàn, chỉ để chiếc ghế trụ một chân.
Khả Vy chẳng phải tỏ ra không hiểu mà cô không hiểu thật sự, vô duyên vô cớ gọi cô là cáo, giống con hồ ly tinh trong Tây du kí vậy.
Ngay đến cả Tuấn Kiệt là người ngoài còn đưa ra được câu trả lời thì Lạc Thiên chẳng mệt suy nghĩ thêm. Khẳng định về vụ việc hôm trước đã rõ : anh không hề làm gì Cáo. Rõ ràng Vũ Gia Minh đã thay anh thực hiện lời giải, nghe Tuấn Kiệt thuật lại mà có chút tự hào về vợ, Cáo đã cắn, cấu sất da công tử họ Vũ. Tuy cảm thấy may mắn vì bỏ lỡ cơ hội thoa kem chống nắng cho Cáo ( Cáo sẽ băm mình ra nếu có ý đồ thô tục ) nhưng anh vẫn muốn tự mình kiểm chứng hơn là nhờ người ngoài, tên Vũ Gia Minh đó thật không biết phép tắc, Cáo đã là người của họ Cao mà coi Cáo vẫn còn tình trạng độc thân. Đàn ông đứng trong hoàn cảnh này đều có sự khó chịu.
Đáng lẽ ra anh sẽ hỏi Cáo : vì sao cô lại có mặt ở giường tôi, mặc áo tôi và làm tôi tốn mất bao nhiêu nơron thần kinh quý báu dằn vặt khổ sở ?, do anh ngạo mạn cho rằng mình quá hấp dẫn và cũng không thích chấp trẻ con, một mặt cũng vì phản ứng dữ dội của Cáo trước những sự va chạm xúc giác với người khác giới nên tạm tha. Khả Vy là Cáo và Cáo là Khả Vy, trên mọi phương diện con Cáo này không hiểm độc mà chỉ xấu tính và dữ dằn thôi, thế nên nếu diễn tả danh từ « Cáo » bằng giấy viết thì Lạc Thiên sẽ chọn chữ viết hoa. Quay trở về bàn ăn, anh tư lự nhìn Khả Vy, thăm dò Cáo một tý :
- Hôm nay cô tới đó làm gì ?
- Tới đó ? Tới đâu ? - Khả Vy biết địa điểm được nói tới nhưng lại không tiện nói ra.
- Chậc, đã thế lại còn mặc đồ biển nữa, cô nên nhớ mình đã có gia đình, không còn thoải mái ăn mặc nữa đâu ! - Lạc Thiên làm giọng khó tính của bậc gia trưởng. Ngày hôm nay anh nghĩ về vấn đề cô đã lập gia quá nhiều lần.
Theo suy nghĩ của cô có khi nào Trần Hùng nói với Lạc Thiên cô làm trò hề chỉ để tạo ấn tượng quyến rũ với anh, chắc không đâu, Trần Hùng đã hứa là kín tiếng rồi mà.
- Vậy còn anh thì sao ? Anh đến đấy có việc gì ? Anh cũng có vợ rồi mà ăn mặc thời thượng quá ha ! Không biết cái quần sọc xanh đỏ tím vàng của anh mua ở đâu nhỉ ? - Khả Vy phản công.
- Tôi… đi giao lưu ! Cái quần đấy mua cùng chỗ với… - Ngay chính Lạc Thiên cũng không biết được rằng, sâu sa của việc anh có mặt tại nơi giải trí là vì Khả Vy, còn địa điểm lựa trang phục chính là cùng nơi với đồ hai mảnh của cô, anh là người trực tiếp lựa cả hai sản phẩm. Cô hỏi gì anh đều tự giác trả lời, chỉ là khó nói đến nỗi không tiếp tục được thôi. Anh đã mấy lần định vấn Trần Hùng khuôn mặt của Khả Vy khi thấy anh ôm vai phụ nữ khác thế nào nhưng không thoát ra suy nghĩ để mở miệng. Tiện đây anh đang bắt sóng tâm trạng cô.
- Thì tôi cũng đi giao lưu ! - Khả Vy vẫn tiếp tục ăn, ngoài mặt thì bình thản nhưng trong tâm can chỉ muốn thét ra lửa.
- Ai cho cô đi chứ ? - Lạc Thiên tỏ ra trẻ con, để ba chân ghế còn lại chạm đất, cho chân lên ngồi xổm. Chặn đũa cô bằng đũa mình với món thịt rán.
- Tôi cho tôi quyền ! - Khả Vy lườm anh, kiên quyết gắp bằng được miếng thịt.
- Này ! Cô muốn đi đâu phải được phép của tôi ! Tôi… là chủ cái nhà này ! - Lạc Thiên lớn tiếng, con Cáo này ngờ nghệch lắm, chỉ mới bị Trần Hùng nói vài lời đã mặc trang phục mát mẻ rồi, nếu hắn là kẻ lạ mặt thì thật không được. Anh giật lại miếng thịt bằng tay và cho lên miệng nhai ngon lành.
- Thế tôi muốn đại tiện hay tiểu tiện cũng cần thông bảo nhỉ ? - Khả Vy không chấp, cô chuyển sang món khác.
- Có, thông báo hết… cô nhớ phải… nhịn cho tới khi hoàn thành việc báo cáo với tôi rồi mới được giải quyết ! - Lạc Thiên chặn mọi đường ăn của cô, anh nhanh nhẹn cướp trắng trợn miếng ăn của người khác và nở một nụ cười rất duyên khi cô có ý định tức giận.
Hic hic, Khả Vy không đỡ nổi câu nói này của Lạc Thiên, cô nhìn anh cười đểu mà gắng nhẫn nhịn.
- Hắt xì !!!!
- Cô không cho tôi ăn cơm nữa à ? - Lạc Thiên không kịp trở tay, vi khuẩn đã bay phấp phới trong không trung. Chỉ tại Khả Vy đột ngột hắt xì không báo trước và không kịp quay mặt đi.
Người ta vẫn luôn nói, hắt xì một cái là có kẻ nói xấu.
Tại một nơi gần đó...
- Đen đủi, hôm nay mồng một bị trát bùn bởi một con quỷ cái, đen hết chỗ nói !
Vũ Gia Minh được đàn em dẫn đến « xào huyệt » hương khói làm lễ giải xui. Đối với người kinh doanh thì chuyện này là lẽ thường tình. Anh ngồi ngay ngắn và nghe phán.
- Chậc chậc, tháng này có vẻ không được tốt với cậu, cậu sẽ gặp nhiều chuyện xui xẻo ! Úm ba la xì bùm ! - thầy bói tiến hành lễ giải hạn tại chỗ.
- @#%$#@0.
Vừa hay tối nay Chelsea và Inter Milan đối đầu tranh cup vô địch, không thể bỏ lỡ. Lạc Thiên đã thủ sẵn mấy lon bia, chỉ thiếu đồ nhắm, anh nghĩ ngay tới vợ. Chắc giờ nàng đã thủ tục xong xuôi đắp chăn đi ngủ.
Khả Vy sấy khô mái tóc, soi mình trước gương ngắm nghía một hồi thì nhận được một tin nhắn có nội dung : « Co quen khong trinh bay viec di cau cua minh cho toi biet day, phat co phai lam cho toi an dia lac rang », cô dịch là : cô quên không trình bày việc đi cau của mình cho tôi biết đấy, phạt cô phải làm cho tôi ăn đĩa lạc rang.
Anh nhận lại 1 tin nhắn : Cau la gi ?
Hồi âm : Cau la toilet !, vừa nhắn Lạc Thiên vừa cười, đi cầu chứ còn đi đâu nữa, chẳng nhẽ lại nói rõ ra.
Khả Vy còn tưởng trong bữa cơm nói đùa, không ngờ tên chồng này thích bắt bẻ, đồ nhiễu sự, cô nhắn lại : toi dang o trong toilet, dang rat ban, neu muon toi lam cho thi doi day !
Con Cáo này mắc bệnh lười đây mà, bận làm gì trong đấy mà bận, được rồi : Co ma khong lam do an cho toi, toi se… Lạc Thiên chưa biết điền thêm gì, giữa anh và cô thì lấy đâu ràng buộc để đem ra kì kèo.
Thoi duoc roi, toi se lam cho anh
.
.
.
Vao ngay mai !
Khả Vy tay chống hông đặt điện thoại xuống gối, leo lên giường tắt đèn đi ngủ. Gã muốn ăn vào giờ này thì tự đi mà làm, mình không rảnh !
Lạc Thiên còn lưỡng lự thêm kí tự cho dòng tin nhắn thì đã nhận được một phản hồi, tức khắc đọc ngay. Nhưng do không kéo hết màn hình, anh cả tin vợ mình quá chi đảm đang. Câu trả lời có cả chủ ngữ, vị ngữ nhưng trạng từ chỉ thời gian lại đặt cách biệt tít xuống dưới làm cho anh cứ vẩn vơ ảo tưởng. Trận bóng đã mở màn, bia đã mở nắp, người vẫn ngồi đợi… trằn trọc theo thời gian.
Lạc rang là món ăn quá dỗi bình dân, thay vì bắt vợ phải xuống bếp, anh hoàn toàn có thể kiếm một gói đậu phộng nhâm nhi, thậm chí còn thượng hạng gấp mấy lần, tuy nhiên đôi khi đồ ăn sẵn không ngon chút nào. Lạc Thiên chẳng tập trung coi tivi, thay vào đó là hình ảnh về nàng vợ vừa ngủ gà ngủ gật lảo đảo đôi tay trên chiếc chảo chống dính, thi thoảng giật thom thót khi chẳng may lạc bị cháy khét lèn lẹt. Nghĩ cũng tội, nửa đêm nửa hôm để nàng vất vả, thương tình anh mở chốt cửa đi xuống lầu.
Đèn tối om, chẳng có bóng người nào trong bếp, lẽ nào nàng ta đói quá nên chén sạch sản phẩm vừa làm ra và ỉm đi ? Lạc Thiên lắc đầu lại đi lên, anh đã vô tình mắc chứng tham ăn mà không hay biết, tiến tới phòng Khả Vy đập cửa.
- Chuyện gì đấy ? - Khả Vy đã đang thiu thiu giấc ngủ, chất giọng thều thào, trả lời cho qua.
Lạc Thiên cho rằng Khả Vy không tuân thủ khâu phục vụ Thượng đế, anh là thực khách, yêu cầu món ăn, cô giữ vai trò đầu bếp kiêm chạy bàn. Những tưởng ba mươi phút dành cho sự đợi chờ các công đoạn mà đầu bếp Khả Vy tiến hành sẽ đem lại cho anh một món đồ nhắm, thế rồi cô đầu bếp này linh hoạt chuyển hướng sang làm người gọi món, chắc chắn cô ta đang ngồi chén lạc, kiểu gì trên mép con Cáo ăn vụng cũng vương vỏ lạc cho xem. Nghĩ đến thế Lạc Thiên tự cho mình quyền hợp pháp xông vào lãnh thổ của người khác, vặn nắm đấm hùng hổ đi vào.
- Bắt quả tang con Cáo ăn vụng ! - Anh bảo thủ giữ vững lập trường dù trong phòng hoàn toàn tối om, sau vài giây đèn ngủ sáng. Khả Vy uể oải ngồi dậy.
- Ơ… cô… đang ngủ à ? - Lạc Thiên bấm bụng, ra vẻ ngây thơ không có tội, anh đã quá trẻ con hay cực kì tâng bốc mình là Thượng đế để tùy tiện vào phòng con gái.
Đảo mắt quanh phòng rồi đôi mắt anh tìm ra ơi dừng chân, chúng không thể rời khỏi bộ đồ ngủ của cô, nhìn dễ thương vô cùng, tập hợp của cả một tiểu đội pokémon, trong khi pijama của anh đơn giản chỉ là hình sọc dọc trắng xám, nhìn hao hao giống tù nhân.
- Anh vào đây có chuyện gì ? - Khả Vy cảnh giác kéo chăn chùm kín cổ, đột ngột ngồi so lại tự vệ. Gã có tình ý nào đó với mình chăng ? Cô nắm lấy con búp bê làm… vũ khí tự vệ.
- Hả ? - Sự bất ngờ trong hành động thủ thế của Khả Vy khiến Lạc Thiên bối rối, anh chớp mắt và nuốt một nắm khí để trôi biến khoảng cách giữa cả hai. Nói gì lúc này cho thỏa đáng, nói rằng vì anh đến đòi đĩa lạc hay kiểm soát cô đang làm trò gì, chúng sẽ tố cáo sự tham ăn tục uống của anh mất.
***
- Anh vào đây có chuyện gì ? - Khả Vy cảnh giác kéo chăn chùm kín cổ, đột ngột ngồi so lại tự vệ. Gã có tình ý nào đó với mình chăng ? Cô nắm lấy con búp bê làm… vũ khí tự vệ.
- Hả ? - Sự bất ngờ trong hành động thủ thế của Khả Vy khiến Lạc Thiên bối rối, anh chớp mắt và nuốt một nắm khí để trôi biến khoảng cách giữa cả hai. Nói gì lúc này cho thỏa đáng, nói rằng vì anh đến đòi đĩa lạc hay kiểm soát cô đang làm trò gì, chúng sẽ tố cáo sự tham ăn tục uống của anh mất. Bữa tối nay anh đã ăn quá nhiều lại còn đòi hỏi gì nữa, Lạc Thiên lập tức dang tay kéo cổ áo ra vào hứng gió :
- Phòng tôi… điều hòa bị hỏng !
- Thì sao ? - Khả Vy cẩn trọng lẩn trong chăn, điều hòa của hắn bị hỏng thì liên quan gì đến mình, lẽ nào… gã muốn qua đêm ở đây !
Mắt cô mở to như pha đèn, truyền đến mắt Lạc Thiên, khiến cửa sổ tâm hồn bên này thao láo đảo về cây điều hòa đang làm việc chăm chỉ. Nói rồi mới biết mình ngớ ngẩn, cái nhà này đâu phải chỉ phòng cô và anh là có điều hòa, hỏng rồi, có thể xuống tầng ngủ tạm trên đi văng hoặc ghế đệm lớn cũng được. Anh định làm gì ở đây được chứ ?
- À thì… tôi nóng, tôi ngồi nhờ chút ! - Đành tiếp tục nói dối, ban đầu chẳng phải anh không muốn Cáo vào phòng mình nên mới chốt cửa, còn lúc này anh lại chủ động vào hang Cáo, chẳng hiểu nổi bản thân nữa.
Không nói không rằng, Khả Vy đứng phắt dậy, tìm cách đi ra cửa, anh muốn lại gần chiếc điều hòa, còn cô lại muốn tránh khỏi anh, mỗi động tĩnh của Lạc Thiên cô đều lắng nghe thật kĩ.
- Cô… đi đâu đấy ? - Cáo mới là chủ phòng, anh mạn phép vào, ai lại để chủ phòng bay biến.
- Nếu nóng anh cứ nghỉ lại phòng tôi,… chúng ta đổi phòng !
Khả Vy muốn rời xa tên chồng này càng sớm giây nào hay giây đấy. Cùng là một loại hình giải trí, một bộ đĩa phim tâm lí tình cảm để lại một chấm nhỏ trong trí nhớ của mỗi người, một bộ phim ma sẽ có ba chấm lưu lại, còn riêng phim đặc biệt, chỉ cần một cảnh tượng nhỏ nhoi cũng độc chiếm chất xám. Không thể diễn đạt từ nào khác ngoài động từ « ám ảnh », đúng, cô luôn bị ám ảnh bởi chúng. Điều đó dẫn tới nguyên nhân của việc những tranh ảnh đen luôn bị cấm tàng trữ và mua bán trong luật văn hóa của người phương Đông.
- Ấy… không không ! - Lạc Thiên phản đối, cô mà biết cây điều hòa của anh vẫn ngon ơ thì sao đây. Anh lúng túng gãi đầu gãi tai. Đêm khuya thanh vắng anh là chồng vào phòng vợ thật là…...