11:44 - 15/08/2015
Chiếc du thuyền thân trắng, đáy đen, cánh cửa kiểu sát đất rất xinh đẹp. Trong phòng ăn, cửa sau của nhà bếp còn có lối dẫn tới phòng ngủ chính ở khoang trước… Tiểu Ái bỗng thấy nghẹt thở, cảm giác đau khổ, nhục nhã, và yếu đuối lần lượt dâng trào, lập tức cô muốn quay người bỏ chạy. Nhưng, cả nhà đều đang ở đây, cô không thể… tuyệt đối không thể biểu hiện ra một chút khác thường nào.
Bố mẹ cũng lần lượt lên thuyền, Thôi Thái Dạ đưa họ đi khắp nơi thăm quan, giới thiệu qua chức năng của mỗi khu vực. Tiểu Ái ngồi trên ghế sô-pha màu trắng, ngẩn ngơ nhìn bầu trời qua cánh cửa sổ hẹp dài.
Một cốc trà sữa ấm được đưa đến trước mặt, Tiểu Ái ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt vô cùng điển trai và đôi mắt sâu thẳm.
“Thái Dạ nói em muốn dùng cà phê nhưng anh biết em thích trà sữa…” Lời nói của anh bị cắt ngang bởi động tác đưa tay ra hất tung cốc trà của Tiểu Ái. Giống như con thú nhỏ đột nhiên bị chọc tức, cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt tức giận, căm ghét và đau khổ. Cô biết bản thân phải nhẫn nhịn, nhưng cô không thể hiểu điều này được coi là như thế nào? Những chuyện đó, rốt cuộc được coi là gì?
Trước hành động đó của Tiểu Ái, Dung Kỳ không hề tức giận, mà chỉ quỳ xuống thu dọn đống bừa bãi trên sàn thuyền: “Bố mẹ sắp xuống rồi, đừng để họ thấy dáng vẻ này của em.” Giọng nói trầm nhẹ, lạnh lùng của anh vang lên, Tiểu Ái liếc nhìn chiếc áo len đã bị ướt của mình, không nói lời nào lao vào khoang trước.
Vừa đặt chân vào cánh cửa đó, cô lập tức thấy hối hận. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khi Tiểu Ái thấy chiếc giường đó thì những kí ức đã qua lại cùng lúc dâng trào cuồn cuộn như sóng thủy triều.
Cô vẫn nhớ như in cơ thể cường tráng dính chặt rồi không ngừng vuốt ve cô. Sự nóng bỏng, khao khát của đôi môi lạnh giá, mềm mại khi hôn cô, giọng nói không ngừng bên tai gọi tên cô, và những động tác kịch liệt mỗi lần thâm nhập vào cơ thể… Lần lượt từng hình ảnh hiện lên rõ rệt trước mắt cô.
Tiểu Ái loạng choạng lùi hai bước, định rời đi nhưng không ngờ có người đang đứng phía sau. Lúc xoay người, má cô vô tình chạm vào một vật thể mểm mại như sương. Tiểu Ái kinh ngạc mở to mắt, trong khoảng cách gang tấc lại là khuôn mặt mang vẻ vô cùng ngạc nhiên của Dung Kỳ. Trong thời khắc đó, những cảm xúc phức tạp khó hiểu cuồn cuộn dâng trào trong cô. Dường như, cảm giác nào đó đã bị thức tỉnh. Tiểu Ái hoảng loạn lùi về phía sau một bước liền vấp phải cạnh giường, anh lập tức đưa tay đỡ lấy cô, cả hai người cùng ngã xuống mặt sàn.
Hơi thở mang theo mùi thơm hoa cỏ nhẹ nhàng bao phủ trên sống mũi Tiểu Ái. Giữa hai đôi môi, tiếng thở của họ quấn quýt cùng nhau, đầu ngón tay lành lạnh của Dung Kỳ gạt những sợi tóc rũ trên chóp mũi cô. Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng gọi tên: “Tiểu Ái!”
Bất chợt toàn thân Tiểu Ái nóng rực. Cảm giác kỳ quái mà khó chịu đó lại khiến cho cả người lẫn trái tim cô run rẩy, đó là cảm giác chưa từng có ngay cả khi Thôi Thái Dạ hôn cô mãnh liệt. Trong chốc lát, Tiểu Ái như đang luẩn quẩn một vòng trong địa ngục, cô liền đẩy mạnh Dung Kỳ ra, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Cô không hiểu tại sao mình lại như vậy? Lúc anh lại gần, những phản ứng kỳ quái của cơ thể, còn có cả sự quẫn bách và hoảng loạn trong lòng lại có thể lấn át được sự nhục nhã và căm ghét. Lẽ nào chuyện đó… sau khi trải qua một lần, sẽ biến thành thèm muốn sao?
Nhưng mà… anh là anh trai của cô.
Trên đường trở về, đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng ngồi trong xe DBS cô hết lắc đầu rồi lại thở dài. Thôi Thái Dạ thấy vậy không nhịn được cười nói: “Sao vậy, thật sự muốn anh đến mức đó ư? Được, dù sao thì hiện tại cũng đang rảnh rỗi, em thấy là nên đến chỗ em hay chỗ anh đây?”
Tiểu Ái tức giận trừng mắt nhìn, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại thốt lên câu: “Được thôi! Vậy đến chỗ anh đi!”
Vô lăng trong tay Thôi Thái Dạ bị lệch một cái, suýt nữa thì đâm vào hàng rào bảo vệ. Anh vội kiềm chế tâm trạng, điều chỉnh lại đường đi của xe đồng thời lái với tốc độ chậm. “Bé con, em đừng có mà dọa anh, em ăn nhầm cái gì à?”
“Đi hay không thì nói một câu, bớt lải nhải!” Cô nóng nảy khoanh tay, mặt đổi sắc, dáng vẻ rất giống như đi đánh trận.
Anh nhìn cô ý tứ sâu xa rồi đột nhiên bật cười: “Được thôi! Em đã mở miệng thì anh không có lí do gì để cự tuyệt, đi đến chỗ anh vậy!” Nói xong, Thái Dạ nhấn ga, chiếc xe phóng như bay, rất nhanh rời khỏi đường cao tốc.
Chương 25: Chuyện tình liều lĩnh
Tính ra đây có lẽ là lần thứ ba Tiểu Ái đến căn hộ trên tầng thượng của tòa cao ốc này. Hai lần trước cô bị khiêng đến, chỉ có lần này là chính thức dùng chân của mình mà bước vào. Lúc trên xe còn hung hăng, nhưng khi đặt chân vào căn hộ, vẻ kiêu ngạo của Tiểu Ái rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
“Phòng ngủ ở tầng trên, bên cạnh ti vi có điều khiển, em tự mở lên xem!” Thôi Thái Dạ thì ngược lại, mặt mày thản nhiên, nói xong bước vào phòng tắm tầng một. Cô đứng trong phòng khách một lúc, song cuối cùng vẫn đặt chân lên cầu thang xoay tròn màu bạc lưỡng lự bước lên tầng hai.
Tầng hai của căn hộ là một phòng ngủ kiểu mở rộng, với một chiếc giường đệm rất thấp, đối diện đặt bộ rạp phim gia đình mini. Lách qua chiếc giường đệm bên phải cầu thang là khung cửa kính sát đất thông ra sân thượng kiểu khép kín. Phía bên trái chiếc giường đệm chính là phòng thay đồ, lắp đặt cửa kính di động. Bên trong quần áo và phụ kiến được sắp xếp theo từng loại, ngay cả đến đồng hồ và nước hoa cũng có từng ngăn nhỏ riêng, giống như tủ quần áo của những ngôi sao.
Tầng hai không có ghế, Tiểu Ái bèn ngồi xuống bên giường, ngẫu hứng mở một bộ phim. Đó là phim kinh dị, nhưng không có phụ đề tiếng Trung, cô xem một lúc không hiểu liền ném điều khiển xuống. Đang đờ đẫn nằm bò trên mép giường chưa được mấy phút thì tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, Tiểu Ái liền quay đầu lại nhìn.
Tên Thôi Thái Dạ này… thân dưới sao lại chỉ quấn một chiếc khăn tăm chứ? Tóc anh ta vẫn còn ướt sũng, vừa đi vừa lau, cảnh tượng đó hoàn toàn giống hệt với hình ảnh lúc nhân vật nam chính quyến rũ nhân vật nữ chính trong các bộ phim thần tượng.
Tiểu Ái cứng người ngồi bất động bên mép giường, nhìn anh lại gần. Những đường cơ thể hiện lên rõ ràng, dũng mãnh, làm kích thích thần kinh não của cô. Kỳ thực mà nói, thân hình Thôi Thái Dạ thật sự rất tuyệt, cả cơ ngực và cơ bụng đều rất săn chắc, nhưng nhìn vào không thấy cường tráng, mà ngược lại có cảm giác hơi gầy. Nếu đem ra so sánh thì Dung Kỳ vẫn hơn nhiều, bả vai cũng rộng hơn… Tiểu Ái bỗng đập mạnh vào đầu mình. Trời ơi! Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Người đó là anh trai cô, là người anh trai có cùng quan hệ máu mủ với cô. Hôm nay cô đến đây không phải là vì muốn giải quyết tình cảnh khốn khổ khó bị sắc dục công tâm sao?
Thôi Thái Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt, chốc thì ngây dại nuốt nước miếng, chốc lại ánh mắt mơ màng. Cuối cùng còn gõ vào đầu mình… thật là, thân hình của anh đáng sợ đến vậy sao?
Thôi Thái Dạ vừa vui mừng lại vừa cảm thấy buồn cười kéo cánh tay trên đầu Tiểu Ái xuống. Anh muốn nói với cô rằng không cần phải quá căng thẳng, thực sự hôm nay đưa cô đến đây không phải là muốn cùng cô gì gì đó, chẳng qua là vì thấy vẻ mặt của cô nên cảm thấy thú vị mà thôi. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cô lao vào bất ngờ làm cho giật nảy mình.
Tiểu Ái trợn tròn mắt như hòn bi ve, sau khi nhìn anh ba giây rồi cứ thế nhắm mắt tiếp tục hôn lên môi anh.
Thôi Thái Dạ thật sự không hiểu cô đang diễn vai gì. Nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu cô chủ động, và còn mãnh liệt như vậy. Anh đâu phải giả vờ đoan chính, lập tức ôm lấy người cô, dùng kĩ thuật hôn điêu luyện trêu chọc lại.
Một phút sau, cái miệng nhỏ mềm mại kia vẫn đang ra sức gặm nhấm, thậm chí còn trượt từ cổ xuống, hôn lên bờ ngực trần của anh. Thôi Thái Dạ nhướng mắt nhìn, vừa lúc thấy đầu lưỡi màu hồng của cô đang liếm lên cơ thể mình… Trong giây phút đó anh thầm nghĩ: “Cô bé này sao vậy? Bỗng nhiên sao lại dụ dỗ anh?”
Hít sâu vài lần, Thôi Thái Dạ khó khăn lắm mới lấy lại chút lí trí, đang muốn đẩy cô ra, nào ngờ lúc đó cô lại tiến sát trước mặt anh, dùng đôi mắt đen quyến rũ cầu xin anh: “Thái Dạ, ôm em…”
Lúc này thì mọi lí trí đều sụp đổ. Con bé chết tiệt, dám bày ra vẻ mặt quyến rũ như vậy! Muốn bị đè lắm đúng không? Được, anh sẽ cho cô toại nguyện.
Toàn thân anh bùng nổ, lật người đè lên thân mình cô, thế tiến công như thác nước chảy xiết. So với anh, những động tác miễn cưỡng dụ dỗ lúc nãy quả là không đáng để nhắc đến. Vẻ mặt anh phút chốc thay đổi, đôi mắt tỏa ra những tia sáng ám muội, quyến rũ, giống như những ngọn lửa nhỏ li ti không có điểm dừng, khao khát lan rộng cả thế giới.
Với độ nóng và sức tấn công mãnh liệt như vậy nên dù có cách chiếc áo len trên người thì Tiểu Ái cũng có thể cảm nhận được. Nhìn Thôi Thái Dạ nhắm mắt hôn say sưa, trong lòng cô không nén được hoảng loạn, đầu vô thức quay đi. Tuy nhiên, động tác đó lại khiến môi anh hạ lên vành tai cô. Cô nghe thấy anh cười khẽ, sau đó ngậm lấy nó, đầu lưỡi linh hoạt vẽ lên đó một đường viền. Cảm giác vừa ngứa vừa ráp truyền đến, Tiểu Ái chau mày, rồi nhắm mắt lại.
Hơi thở gấp gáp bao lấy Tiểu Ái, mang theo mùi nước hoa Eau de Cologne cao quý, nhẹ nhàng, kết hợp với sữa tắm Chanel. Mùo hương này làm cô nhớ đến Dung Kỳ. Anh thực sự rất ưa sạch sẽ. Trên quần áo luôn có mùi hoa cỏ thoang thoảng, hơi thở thanh tịnh. Trên tóc, trên ngón tay đều là mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết, giống như những giọt nước long lanh trên lá cây sau cơ mưa xế chiều. Dù trong cái đêm mệt mỏi nhất kia, những mùi hương đó vẫn tỏa ra từ người anh. Dường như những hương hoa dịu dàng thoang thoảng ấy đã ngấm sâu vào xương cốt anh, trở thành một bộ phận của riêng anh.
Những ngón tay luồn vào chiếc áo trắng đã kéo Tiểu Ái khỏi mạch suy nghĩ. Cô vừa hoảng loạn vừa lo lắng, không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến Dung Kỳ. Bây giờ rõ ràng cô đang nằm trên giường cùng với người đàn ông khác. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Tại sao cô vẫn không thể nào quên được Dung Kỳ.
Ngón tay của Thôi Thái Dạ trượt đến ngực làm Tiểu Ái choàng tỉnh, lúc này cô đang làm cái gì vậy? Sao lại dùng cách thức vô vị này? Cô định chứng minh cái gì chứ? Cô lập tức đẩy anh ra. Giữa khoảng cách nụ hôn của anh, cô nói lời xin lỗi. Tuy nhiên, người đàn ông ở trên cứ như không nghe thấy gì, lập tức kéo chiếc áo len lên tận giữa cánh tay, thuận tiện giữ chặt lấy hai tay cô.
Hai người chỉ ngăn cách bởi chiếc áo ngực mỏng mạnh, hơi thở của anh ở trên đỉnh đầu cô, vuốt ve mái tóc, rồi hôn lên chóp mũi cô, sau đó là bờ môi, cằm, ngực… Quần áo Tiểu Ái đã bị lột hơn nửa, đôi tay lại mất đi tự do, cô lúc này đừng nói là cảm giác, ngay cả ý nghĩ mắng người, đánh người cũng đều đã xuất hiện.
Tiểu Ái giãy giụa mấy lần, cuối cùng hai tay cũng thoát ra khỏi anh, cô kéo lại áo len, hoảng loạn đẩy anh ra. Thôi Thái Dạ gầm lên câu đừng náo loạn nữa, rồi lại hạ thân xuống, một lần nữa cô lại ra sức đẩy anh. Sau vài lần như thế, Thôi Thái Dạ cuối cùng cũng nổi cáu.
“Dung Tiểu Ái! Em thử đẩy một lần nữa xem!” Khuôn mặt điển trai của Thái Dạ hơi cau có, ánh mắt tràn ngập lửa dục đang cố kìm nén: “Em thử đẩy anh một lần nữa xem, anh đảm bảo ngày mai em không xuống nổi giường!” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, cánh tay chống hai bên nổi gân xanh cuồn cuộn. Cảnh tượng ôm cô lăn lộn trên giường từ một năm trước anh đã bắt đầu nghĩ đến. Đổi lại trước đây, nếu anh muốn ôm người phụ nữ nào, đâu phải mất thời gian lâu như vậy. Mắc cười nhất là từ sau khi xác định được tình cảm của mình, anh liền bắt đầu từ từ cắt đứt quan hệ với những tình nhân trước. Suốt một năm nay, anh quả thực thanh tâm tiết dục, một lòng một dạ chỉ cưng chiều mình cô. Nhưng bây giờ, tại thời điểm then chốt như vậy, cô lại đột nhiên kêu dừng. Thật đáng chết! Lẽ nào cô cho rằng anh là dụng cụ để tiêu khiển hay sao? Lúc cần đến thì trêu chọc, không cần thì lập tức đá bay?...