11:44 - 15/08/2015
Tiểu Ái có vẻ mệt nên ngủ rất sâu, vừa chạm vào chiếc khăn trải giường mềm mại liền quàng lấy chăn mỏng rồi tiếp tục đi vào giấc mộng. Cô luôn là như vậy, rõ ràng biết phải cảnh giác, nhưng nhiều khi lại qua loa mà quên mất, vô hình chung tạo cơ hội cho người khác tiếp cận. Những ngón tay thon dài xinh đẹp đưa ra, lưỡng lự vuốt mái tóc xoăn dài của cô. Trong đáy mắt sâu thẳm, như đang kìm nén những cơn sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục. Lúc cô hỏi anh vì sao từ bỏ thiên đường trước mắt, anh thực sự muốn nói với cô, cái gọi là lựa chọn chỉ thuộc về những người có thể lựa chọn. Còn anh, từ lâu đã đặt mình trong địa ngục không lối thoát, không có quyền lựa chọn nữa rồi.
“Hãy cố giữ lấy thiên đường của em nhé, nhất quyết đừng giống anh…” Anh khom người xuống, dịu dàng hôn lên má cô.
Khi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ thấp lè tè, cùng với cánh cửa sổ nhỏ hình tròn có thể nhìn thấy bầu trời ở trên trần, Tiều Ái lập tức bật dậy. Cô đẩy chiếc cửa kính sát đất ra, bên ngoài trời đã sáng, những cơn gió biển ẩm ướt ùa vào. Không phải chứ? Cô đã ngủ một đêm trên du thuyền của Dung Kỳ sao?
Sau khi rửa mặt qua loa trong phòng vệ sinh, cô bắt đầu đi tìm Dung Kỳ. Thế nhưng, cả nhà bếp và buồng lái đều không thấy bóng dáng anh đâu, lẽ nào anh ấy đã xuống thuyền rồi? Lúc đang nghi hoặc, thì có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi đi đến, nhìn thấy Tiểu Ái liền đưa chiếc chìa khóa cho cô. Hóa ra người này bình thường giúp Dung Kỳ quét dọn, trông coi du thuyền, hôm qua trước khi họ tới, theo lời dặn dò của anh, ông ấy đã bổ dung thêm xăng dầu, nước ngọt và đồ ăn, du thuyền bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.
Sử dụng? Tiểu Ái nghi hoặc nhìn chiếc chìa khóa, Dung Kỳ muốn ra biển sao? Cái tên này thật là biết hưởng thụ đó! Cô men theo bậc thang bên tay trái rồi đi lên buồng lái lộ thiên ở tầng trên. Từ vị trí này nhìn xuống, biển xanh ngát một màu, thời tiết quang đãng, những cơn gió mơn chớn bên tai, bầu trời rộng lớn dường như chỉ thuộc về một mình cô. Trong đầu hiện lên một ý nghĩ liều lĩnh, ngay lập tức cô trở nên kích động, tim đập liên hồi, không sao nén được ý nghĩ đó xuống.
Tiểu Ái rón rén đi xuống tầng dưới của du thuyền nhìn lại một lượt, sau khi đã xác định được Dung Kỳ thực sự không có trên thuyền, cô liền cởi dây thừng buộc ở cầu tàu. Mùa hè này, Thôi Thái Dạ từng đưa Tiểu Ái đến du thuyền anh ta chơi vài lần. Cô đã từng hiếu kì học cách lái thuyền, nhưng thành phố S không có biển, du thuyền cùng lắm chỉ có thể lượn vòng trong hồ, tuy cái hồ đó rất rộng, nhưng vẫn kém xa so với biển.
Hiện giờ, cơ hội ngàn vàng đã đến, cô đương nhiên phải biết nắm bắt. Để có thể tận hưởng cái cảm giác lái du thuyền trên biển, dù chỉ là lượn vài vòng xung quanh cái cầu tàu này cũng tuyệt vời lắm rồi. Vào lúc này, tâm trạng Tiểu Ái vô cùng phấn khích như đang bay trên mây, nhưng cô không biết rằng, hành động này sẽ dẫn tới hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu cô biết, một tay lái tàu chưa có kinh nghiệm, lại chưa từng được huấn luyện chính thức mà dám một mình lái du thuyền trên biển là một chuyện nguy hiểm đến nhường nào, thì chắc chắn dù có khát khao đến đâu, cô cũng sẽ không động vào du thuyền này một giây một phút.
Lúc âm thanh tức giận của Dung Kỳ truyền đến từ sau lưng, Tiểu Ái suýt chút nữa rơi khỏi buồng lái.
Tiểu Ái sợ hãi cúi đầu: “Anh, anh sao lại ở trên thuyền vậy?”
“Thế em nghĩ anh có thể ở đâu?” Anh đang đi chân không mặc một chiếc quần dài mềm và áo may ô, bộ dạng như vừa thức dậy. Thế nhưng dưới những cơn gió biển rì rào khuôn mặt điển trai thoàng mệt mỏi đó lại hiện lên vẻ quyến rũ chết người. Buồn lái không lớn, bước lên bậc thang liếc qua là thấy ngay, anh cau mày lại: “Lái chính và thủy thủ đâu?”
Tiểu Ái há hốc mồm, hiển nhiên không hiểu.
“Những người giúp anh trông nom chiếc du thuyền này hôm nay sẽ lên thuyền, bây giờ họ đâu rồi?” Anh đến trước buồng lái nhìn xuống, trên boong thuyền cũng không có ai. Ánh mắt anh hướng về phía Tiểu Ái đang nắm vô lăng: “ Em đừng nói với anh, họ vẫn chưa lên thuyền.”
“Ai cơ? Em vẫn nghĩ là trên thuyền này chỉ có một mình em.” Tiểu Ái chợt nhớ ra, chiếc du thuyền này còn có một phòng khách, lẽ nào tối qua Dung Kỳ ngủ ở đó. Trời ơi, cô đúng là vui mừng quá mức, nên quên kiểm tra khoang giữa. Bây giờ bị bắt quả tang tại trận, thật đáng thương!
Nhìn thấy sắc mặt Dung Kỳ càng lúc càng u ám. Tiểu Ái lí nhỉ: “Được rồi, là em chưa được sự đồng ý đã động đến du thuyền của anh, đừng nhìn em như vậy chứ, cùng lắm thì bây giờ quay về tìm lái chính và thủy thủ là được!”
“Dung Tiểu Ái!” Anh hình như càng tức giận hơn: “Em có biết mình đang làm cái gì không? Em không thể có lấy một ngày an phận thủ thường được sao?” Giọng nói lạnh lùng thốt ra khiến Tiểu Ái ngay lập tức sững sờ.
Không phải chứ! Nhìn dáng vẻ lo lắng nhìn khắp bốn phía của anh, cô dường như nắm được nguyên nhân vì sao anh tức giận: “… Lẽ nào anh không biết lái du thuyền sao?” Nói xong Tiểu Ái liền bật cười, sau đó thấy vẻ mặt tức giận xen chút lúng túng của anh, cô cười nhiều hơn, đến mức đứng không vững.
Một Dung Kỳ giống như trong truyện cổ tích, tinh thông mọi thứ, biết nhìn xa trông rộng, lại cũng có thứ không biết, càng đáng cười hơn là, thứ duy nhất mà anh không biết đó cô lại biết chứ. Cảm giác này thật là hả hê!
Tiểu Ái cười đến mức chân tay lảo đảo, đứng không vững, lúc đang muốn lăn một vòng trên sàn thuyền để biểu thị tâm trang của mình, khuôn mặt lạnh băng của anh áp đến.
“Dung Tiểu Ái!”Giọng điệu anh gần như uy hiếp, trong đôi mắt màu trà đang ẩn chứa những cơn phong ba bão táp sắp ập đến: “Trước khi anh thật sự tức giận, em tốt hơn hết là cho anh nhìn thấy cầu tàu một lần nữa, bằng không…”
“Bằng không thì sao? Vứt em xuống biển chắc? Ha ha, như thế anh càng không thể quay về được đâu!” Tiểu Ái dương dương tự đắc, thoạt đầu khi lái thuyền, cô chỉ định lượn một chút xung quanh cầu tàu, nhưng công lực của chiếc thuyền đáng giá bốn triệu nhân dân tệ này thực sự quá tuyệt, cộng thêm lần đầu tiên không có ai giám sát lái thuyền, vì vui mừng quá nên cô đã lái đi xa: “Trước khi uy hiếp em, anh phải xác định rõ ràng tình thế hiện nay…” Lời nói của Tiểu Ái bị anh dùng môi cắt ngang, tim cô suýt chút nữa ngừng đập. Tuy nhiên, môi anh chỉ dừng lại tại phía trước môi cô. Khoảng cách ấy gần như tới con số không, trong không gian, tràn ngập mùi nước dưỡng sau khi cạo râu nhẹ nhàng, thanh khiết của anh. Tiểu Ái ngây người nhìn anh chằm chằm, không dám nhúc nhích, mãi cho tới khi trong đáy mắt anh có chút khôi hài, cho tới khi anh chậm rãi nói.
“Bây giờ, em đã hiểu rõ tình huống hiện tại chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại vô cùng đáng ghét. Tiểu Ái xấu hổ tức giận đầy anh ra, lập tức trở mình nhổm dậy. Lúc cô hung hãn hét lên rằng quay về thì quay về, cô đã không để ý tới sự u ám ẩn chứa trong đáy mắt của người đàn ông đang đứng phía sau.
Chương 23: Lênh đênh nơi ngoài vùng văn minh
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tiểu Ái vẫn luôn âm ỉ, tuy ngoài mặt thì cố tỏ ra ngoan ngoãn, thỏa hiệp, nhưng trong lòng thì vẫn dự tính lái đi tiếp. Nhân lúc Dung Kỳ không để ý, cô cấp tốc đóng hệ thống định vị toàn cầu GPS và điện thoại vô tuyến tần số cao, tiếp đó làm bộ làm tịch tiếp tục dựa vào vô lăng.
“Còn bao lâu nữa?” Dung Kỳ nhíu mày hỏi.
“Khoảng một tiếng nữa thôi, lúc em lái thuyền ra biển trời vẫn chưa sáng thế này.” Tiểu Ái cố ý nói nhỏ, tỏ vẻ đáng thương đã làm sai chuyện, một tay còn xoa nhẹ lên bụng.
Anh liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã gần mười một giờ. Chợt nhớ ra tối qua cô chưa ăn tối đã ngủ rồi, hôm nay chắc lại chưa ăn sáng, không nhịn được anh thở dài: “Anh xuống bếp nấu gì đó, em chăm chỉ một chút! Nghe thấy chưa?”
“Vâng…” Tiểu Ái chớp chớp mắt, vô cùng khôn khéo.
Thấy anh đi rồi, Tiểu Ái lập tức lao về phía trước bàn máy móc, ngón tay nhanh chóng thiết lập tuyến đường tự động cho du thuyền. Sau khi đã làm xong, cô co người ngồi trên chiếc ghế điều khiển trộm cười, còn đắc ý mở đầu đĩa CD bên tay trái.
Trong tiếng nhạc dịu êm, Tiểu Ái ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, liền rời khỏi buồng lái, bước đến phòng ăn. Trong nhà bếp kiểu chữ L cạnh phòng ăn, Dung Kỳ đang rán trứng và lạp xưởng trên bếp từ. Trong máy làm cà phê, tràn ngập mùi hương mê người.
Chiếc du thuyền này đúng là càng nhìn càng thích, chỉ một căn bếp nhỏ lại vô cùng tiện nghi, ngoài bếp từ và máy làm cà phê kiểu chìm thì lò vi sóng, tủ lạnh cái gì cũng có, thậm chí có cả máy làm đá. Cộng thêm nhà vệ sinh hiện đại khéo léo, chiếc du thuyền này chính là một căn nhà di động, giống như xe kiểu nhà ở, chỉ là căn nhà trên biển này tự do hơn, trời nam đất bắc, muốn đi đâu thì đi.
Nhìn thấy cô, anh không nhịn được liền cau mày: “Sao em lại xuống đây, du thuyền vẫn đang chạy mà?”
“Không có vấn đề gì, em đã thiết lập chế độ lái tự động, hơn nữa tốc độ hiện tại rất chậm, ngoài ra nếu thật sự xảy ra xự cố gì, máy dò ra-đa cũng sẽ phát cảnh báo.” Tiểu Ái leo lên chiếc sô-pha rộng, mềm mại ở bên trái phòng khách, thoải mái duỗi lưng xuống: “Anh cứ yên tâm! Du thuyền của Thôi Thái Dạ so với chiếc này phức tạp hơn nhiều, em cứ theo vậy mà lái.”
“Em hiểu rõ mình đang làm gì là được.” Anh lạnh nhạt lườm cô một cái, đặt trứng và lạp xưởng lên đĩa: “Em có điện thoại đấy.”
Cô ừ một tiếng, sau đó đi lật túi. Hôm qua sau khi lên máy bay, cô tắt máy rồi sau đó cũng không bật lên nữa, nhớ ra là trước đó đã thiết lập chế độ tự động mở máy, nên điện thoại mới thông báo cuộc gọi.
Cô nhìn màn hình, có đến hai mươi tám cuộc gọi nhỡ, đều là số của Thôi Thái Dạ, trong đó chỉ có một cuộc là của Tư Nhã. Cô thuyết phục chính mình bạn bè khá quan trọng, nào ngờ điện thoại vừa kết nối Tư Nhã ngay lập tức quát tháo với cô: “Cậu chết ở nơi nào vậy? Thằng cha nhà cậu kìa, nửa đêm hôm qua gọi đến bốn năm cuộc hỏi hành tung của cậu. Có để người ta sống không vậy? Không biết mình gần đây vì làm gấp rút mà phải thức hai đêm không? Con nhóc chết tiệt! Sao cậu không lên tiếng? Chột dạ rồi đúng không? Lại chạy đi đâu ăn chơi trác táng rồi?…”
Tiểu Ái đau khổ đưa điện thoại cách xa tai một chút, thầm nghĩ lúc nãy thà gọi cho Thôi Thái Dạ trước thì đâu phải nghe Tư Nhã mắng chửi chứ. Cô thực sự chịu không nổi nữa, vội nói tín hiệu không tốt rồi tắt máy.
Đặt điện thoại xuống, đúng lúc đó Dung Kỳ bưng đĩa ra ngồi xuống sô-pha đối diện. Tư Nhã vừa hét to như vậy, anh nhất định là nghe thấy, Tiểu Ái cười ngây ngô “hi hi” hai tiếng: “Cái đó… buổi sáng em đã rửa mặt rồi, nhưng vẫn chưa đánh răng, có bàn chải đánh răng mới không anh?”
Đánh răng xong chưa ăn được mấy miếng, điện thoại trên bàn lại vang lên, cô liếc nhìn, ba chữ Thôi Thái Dạ đang nổi giận hừng hực nhảy nhót. Chết sớm hay chết muộn cũng là chết, mặc kệ anh ta! Tiểu Ái cầm máy ấn nút nghe. Quả nhiên, Thôi Thái Dạ lo lắng tìm cô cả một đêm đã nổi giận đùng đùng, đem so với núi lửa phun trào thì không biết ai dữ dội hơn....