11:44 - 15/08/2015
Nếu như biết điều, lúc đó Tiểu Ái nên ngậm chặt miệng không nói bất cứ điều gì, nhưng cô lại một mực không chịu: “Anh tức cái gì chứ! Anh có tư cách gì để nổi giận chứ? Đừng nói tôi đã là người trưởng thành rồi, cho dù chưa trưởng thành thì cũng đã sao nào? Chỉ cần tôi vui vẻ, tôi thích hôn ai thì sẽ hôn, đừng nói đến chuyện đó, cho dù cùng với họ lên giường thì cũng không tới lượt…”
“Câm miệng! Em không biết mười ngày qua em mất tích anh đã phải sống như thế nào đâu!” Anh hét lên, dường như đã dốc hết toàn bộ sức lực trong người, ngay cả những ngón tay đang nắm lấy cô cũng bắt đầu run rẩy: “Em cho rằng những lời em nói anh không biết sao? Em cho rằng anh bằng lòng để bản thân mình biến thành bộ dạng như thế này ư?” Không chỉ có ngón tay mà cả người anh cũng đang run lên, ngay cả ngọn lửa giận lúc nãy còn tràn ngập trong mắt giờ đây cũng dần dần biến mất một cách lặng lẽ. Nỗi đau khổ vô hạn bao phủ trong không gian, anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt tràn ngập sự bi thương lẫn đau khổ, còn cả nỗi bất lực, không cam tâm. Đúng vậy, bất kể cô làm gì, anh đều có thể quản thúc, có thể quở trách, có thể làm bất cứ điều gì mà một người anh có thể làm, nhưng lại không thể dựa vào lập trường của một người đàn ông vì ghen tuông mà nổi giận.
Dung Kỳ cho rằng, anh sẽ mãi mãi lạnh lùng. Bao nhiêu năm nay, tuy thỉnh thoảng mất đi kiểm soát, nhưng ít nhất anh sẽ không khiến cô biết được lý do đằng sau. Anh cũng đã từng cố gắng chôn vùi những tình cảm không nên có này. Thế nhưng, ngày hôm đó, khi những khát khao và tình cảm đã dồn nén từ lâu ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim bùng lên, anh biết rằng, từ lúc này, anh không thể tiếp tục dựng lên vỏ bọc lạnh lùng nữa rồi!
Có những thứ tình cảm, một khi đã để lộ ra, sẽ không thể nào giấu đi được nữa. Dù hiểu rõ kết cục đã định trước, nhưng cũng không thể nào dừng lại được.
“Anh đã từng nói với em từ trước rồi, đừng có dồn ép anh! Hiện tại như thế này, em vừa lòng rồi chứ?”
Dung Kỳ nhìn cô, sự tuyệt vọng trong đáy mắt cơ hồ muốn đánh ngã cô. Đây là một Dung Kỳ xa lạ, từ nhỏ đến lớn, anh luôn hờ hững, chưa từng vì bất cứ chuyện gì mà lo lắng, thậm chí không lâu trước đó, cô còn nghĩ rằng cả đời này anh sẽ luôn cách biệt với những từ như thất lễ, thảm hại. Thế nhưng hiện giờ cô đã thấy cái gì? Một Dung Kỳ luôn vời vợi trên cao, vậy mà lúc này anh lại có vẻ mặt bi thương như thế? Thật là nực cười! Hiện giờ người bi thương nhất không phải là cô hay sao? Cô mất tích mười ngày thì đã làm sao nào? Người gặp phải những chuyện này rõ ràng là cô cơ mà! Anh sao phải bi thương chứ?
“Tại sao lại phải như vậy?” Cô nhìn anh quật cường, nước mắt bất giác chảy xuống: “Tại sao lại phải như vậy? Em chỉ muốn anh thương em, yêu quý em… Anh cũng biết, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã quý anh rồi, anh đẹp như một hoàng tử… Chắc chắn anh không thể hiểu, mỗi lần anh lạnh lùng nhìn em và nói những lời làm người khác tổn thương, em đã buồn như thế nào. Em luôn cho rằng anh thật sự ghét em, em luôn hi vọng anh có thể thay đổi, dù luôn nói với chính mình đó chỉ là ý nghĩ xa xỉ nhưng em vẫn hi vọng… Ở Singapore khi nghe được những lời của Lý Trân Gia, em đã vô cùng hạnh phúc, nóng lòng muốn được gặp anh… Thật sự mong ước của em rất đơn giản, chỉ cần anh dịu dàng với em, dù chỉ một chút thôi, em cũng sẽ rất vui. Em không quan tâm phải đợi anh bao lâu giữa trời đông giá lạnh, cũng không để ý sắc mặt lúc anh nhìn em lạnh lùng như thế nào, chỉ cần thỉnh thoảng có một chút ấm áp và quan tâm, thế là đủ lắm rồi…” Tiểu Ái càng khóc càng thương tâm, gần như nói năng lộn xộn hết cả. Cô không thể nào hiểu được, tại sao chỉ cầu xin sự yêu mến của anh mà lại khó như vậy!
Năm đó khi cô nói muốn thi vào Học viện Điện ảnh. anh cho rằng cô vì ham chơi ham vinh nên đã ra sức phản đối. Còn bố mẹ nghĩ cô thích khoe mẽ, thích xinh đẹp nên cũng không đồng ý, thế nhưng, họ không biết rằng sự nghiệp điện ảnh là ước mơ trong lòng cô từ rất lâu rồi.
Rất nhiều lúc, thậm chí ngay cả bản thân Tiểu Ái sắp quên đi ước nguyện ban đầu khi lựa chọn giấc mơ này. Không nhớ rõ là từ ngày nào, chỉ biết rằng lần đó cô bị một chị khóa trên kéo vào Học viện Điện ảnh tham dự buổi casting phim do chính sinh viên trong Học viện tổ chức. Năm đó cô mười ba tuổi, vừa học năm thứ hai trung học, mọi thứ đối với cô đều vô cùng hiếu kì và mơ hồ. Khi chị khóa trên casting, cô kiểng chân đứng ở ngoài cửa sổ của phòng học nhìn trộm vào, đúng lúc đó cô đã thấy anh. Anh cầm kịch bản, ngồi ở vị trí giám khảo, thỉnh thoảng quay sang nói gì đó với người ngồi bên cạnh, sau đó lại đưa ra nhận xét, góp ý với người tham gia casting. Lúc đó mặt mày anh phấn khởi, sắc thái ung dung tự nhiên, cả người như được bao phủ bởi vầng hào quang lấp lánh. So với ấn tượng của cô về anh, một người trước nay luôn lạnh lùng xa cách thì đây dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau Điều gì có thể khiến anh vui vẻ như vậy? Mong ước học tập như thế nào lại khiến anh như biến thành một người khác thế? Những suy nghĩ đó cứ dần dần nảy nở trong lòng cô, sau đó cùng thời gian mà lớn dần, dù rằng có quên mất, thì sự cố chấp đó vẫn cứ tồn tại. Tiểu Ái thực sự chưa từng nói với bất kỳ ai kể cả Tư Nhã, sở dĩ cô lựa chọn giấc mơ này là bởi cô muốn trải nghiệm giấc mơ của anh. Cô muốn tiến vào thế giới của Dung Kỳ, hy vọng có được sự quan tâm bảo vệ từ anh, hy vọng anh sẽ nhìn cô nhiều hơn. Thế nhưng sau đó thì sao…?
“Tiểu Ái…” Dung Kỳ vuốt má cô, lấy ngón tay lau những giọt lệ đang tuôn trào, nhưng tuyến lệ của cô như đã hỏng, những giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Đôi mắt luôn tràn ngập niềm vui, dạt dào sức sống ấy, giờ đây không thể nào nhìn thấy một chút ánh sáng. Anh thở dài nặng nề, cúi đầu hôn những giọt lệ của cô.
Bị kích động nên sau đó Tiểu Ái đã dồn sức đẩy anh. Hành động đó khiến anh nổi giận, đôi môi đẹp vừa bị nước làm cho lạnh ngắt của anh đặt lên miệng cô, anh nghe thấy tiếng kêu xin nhưng anh đã không dừng lại.
Tiểu Ái cảm thấy môi anh đang nhẹ nhàng hòa quyện với môi cô, từ dịu dàng đến thô bạo, sau đó là chiếm hữu và xâm nhập. Cô thấy tiếng mình trong hơi thở hổn hển gọi “anh trai” và muốn anh dừng lại. Nhưng lần này bất luận có gọi như thế nào, anh cũng không chịu buông tay.
Anh ép cô vào bức tường lạnh ngắt, cả thân hình dán chặt người cô, không chừa một khe hở nào. Cô không dám mở mắt, rùng mình mấy lần rồi muốn cắn anh, nhưng cứ mỗi lần tiếp xúc với đầu lưỡi và môi anh, cô đều dừng lại. Không phải là cô không muốn, mà cô không thể tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân mình cắn môi và đầu lưỡi anh sẽ như thế nào. Điều này đã khiến cô có cảm giác sụp đổ điên cuồng, không lối thoát.
Không thể chống lại nụ hôn của Dung Kỳ, Tiểu Ái chỉ có thể khiến bản thân mình đờ đẫn như khúc gỗ, cố gắng quên đi chuyện anh đã làm với mình, quên đi sự thật không thể chối cãi rằng giữa anh và cô có chung huyết thống, quên đi bản thân mình là ai, quên đi tất cả…
Thân nhiệt anh càng lúc càng thay đổi, tựa như viên than nóng đang thiêu đốt cô, bất chợt anh buông cô ra, hỗn loạn chống tay lên trán cô.
“Sau này đừng để anh nhìn thấy người đàn ông nào khác động vào em.” Giọng nói của anh nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùng vốn có, không những thế còn mang theo cả vẻ sắc lạnh thấu xương: “Còn nữa, hãy tránh xa Thôi Thái Dạ một chút, bằng không anh sẽ không dễ dàng tha cho em đâu!”
Tiểu Ái không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắc ai oán khiến anh phải rời tầm mắt.
“Cuối cùng, em hãy bỏ ngay cái ý nghĩ chuyển đi đi! Em chắc cũng rõ, với khả năng của anh, muốn phong tỏa đường lui của em là chuyện dễ như trở bàn tay.” Trước khi bước ra khỏi nhà tắm, anh ném lại lời cảnh cáo khiến cô nổi đóa.
“Anh đừng nghĩ anh muốn làm gì thì làm! Cùng lắm tôi quay về thành phố Z!” Tiểu Ái dựa vào tường hét to về phía anh.
“Được thôi!” Anh ngoảnh đầu lại nhìn cô, cặp mắt màu trà lạnh thấu xương: “Nếu em có thể từ bỏ việc học của em, vai diễn của em, tất cả những gì em đã gây dựng trong hơn ba năm qua, vậy thì hãy quay về!”
Cánh cửa nhà tắm bị anh hung hăng đạp mạnh vào, cô nhìn chằm chằm xuống nền nhà, cuối cùng toàn thân bất lực ngã nhào xuống sàn.
Dung Kỳ quá hiểu cô. Không sai, những lời anh nói hoàn toàn không sai! Học tập, vai diễn, và tất cả những thứ ba năm nay cô tạo dựng được, cô không thể nào từ bỏ. Vì thế chỉ cần một ngày còn hoạt động trong giới showbiz, cô không thể tùy tiện làm theo ý của mình, mà chỉ có thể chịu sự khống chế của anh.
Không, không hoàn toàn như vậy, nếu cô có thể đứng trên vị trí của anh thì sao? Chỉ cần cô có thể mau chóng nổi tiếng trong giới điện ảnh. Đúng vậy, đối với cô, đó chính là con đường duy nhất.
Tại vị trí gần cửa sổ trong tiệm cà phê, Tiểu Ái lười biếng nằm nhoài người xem đống tạp chí trên bàn, tĩnh lặng không cử động. Tư Nhã ngồi bên cạnh lắc nhẹ cốc cà phê, tiếng lanh canh do chiếc thìa nhỏ va chạm với cốc sứ trở thành âm thanh duy nhất giữa hai cô.
“Cậu muốn sầu muộn cũng được, muốn buông thả cũng chẳng sao. Với tư cách là chị em tốt của cậu, bất cứ chuyện gì mình cũng có thể ủng hộ cậu hết mình, nhưng cái chuyện vô cớ bỏ bê việc đóng phim này thì tuyệt đối không thể! Cậu phải biết rằng, bất cứ một cơ hội nào với chúng mình đều không dễ gì đạt được, huống hồ “Vũ điệu đào kép” một bộ phim lớn như vậy. Chính lúc cậu cần bộc lộ tài năng của mình nhất, thì cậu lại chỉ với một câu xin nghỉ phép rồi bặt vô âm tín suốt mười ngày, thử hỏi người khác sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt gì đây?” Những ngày trước không liên lạc được với Tiểu Ái, Tư Nhã bèn chạy đến đoàn làm phim thăm dò. Vì trước đó đã từng cùng với Tiểu Ái ra vào nơi này nhiều lần, nên bảo vệ nhận ra cô và cho cô đi vào. Kết quả, vừa bước vào đoàn phim đã nghe thấy không ít những lời nói chỉ trích liên quan đến Tiểu Ái. Lúc đó, Tư Nhã mới biết con nhóc này ngay đến thông báo của đoàn làm phim cũng dám bỏ mặc. Thấy Dung Kỳ, cô định dò hỏi chuyện của Tiểu Ái, nhưng vừa nói được hai chữ “Tiểu Ái”, anh ta liền đóng phập quyển kịch bản trên tay, đứng lên gọi trợ lý đến, bàn giao việc này việc nọ. Anh hoàn toàn coi cô như người vô hình, khiến cô tức đến mức muốn xông lên đá bay anh ta ngay tại chỗ.
Tư Nhã ngừng oán thán, phát hiện ra người ngồi đối diện vẫn đang nằm bò trên bàn không một chút phản ứng, cô liền tức giận trở lại: “Trời ơi! Mình nói mỏi mồm nãy giờ cậu có nghe được cái gì không thế hả? Anh em cậu đúng là giống nhau mà, ai cũng coi như không nhìn thấy mình vậy! Con nhóc chết tiệt, cậu mấy ngày nay sống quá vui vẻ rồi, ngày nào cũng ở đảo Bali cùng Thôi đại gia tắm nắng…”
“Đừng nhắc đến cái tên khốn kiếp đó nữa!” Tiểu Ái nhảy dựng lên, cau mày quắc mắt: “Nếu không vì cái thằng cha đáng chết đó bán đứng mình, thì mình đâu bị…” Nhớ đến buổi tối hôm bị Dung Kỳ tóm được, Tiểu Ái lại thấy tức giận. Thôi Thái Dạ chưa biết chuyện gì xảy ra đã tự mình quyết định. Nếu giữa cô và Dung Kỳ chỉ là cãi nhau như những lần trước, cô cần gì phải trốn đến tận mười ngày.
“Cậu bị làm sao?” Tư Nhã lặng lẽ đến ngồi cạnh cô, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ hiếu kì lẫn nghi hoặc....