Old school Easter eggs.
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Tình yêu pha lê
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 12827
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:16 - 14/08/2015


“ A Lãng, con nhất định phải thôi học, mẹ không thể để con đến trường được nữa. Con lớn thế này rồi mà mẹ con không dám động vào con dù chỉ một ngón tay. Thế mà ở trường lại có người đẩy con thành thế này”.

“Cậu ấy không đánh con”.

“Cậu ta không đánh con thì sao con phải nằm đây chứ?”.

“Cậu ấy không hề cố ý, cậu ấy đâu có biết bệnh tình của con chứ, cậu ấy coi con như người bình thường nên mới đẩy con một cái mà thôi”.

“Vậy tại sao cậu ấy lại đẩy con?”.

Minh Nhật Lãng sững người. Ngay từ hôm khai giảng cậu đã cảm nhận được ý thù địch từ Tiêu Tinh Dã. Những ngày gần đây cậu cũng biết nguyên nhân vì Lâm Nguyệt Loan nữa.

“Lần này cậu ta chỉ đẩy con một cái, con đã thành như thế này. Nhỡ hôm nào đó cậu ta đánh con, thử hỏi cơ thể con chịu được mấy cú đấm của người ta? A Lãng, con không thể quay lại trường học nữa, con học cùng với những bạn hung hãn như thế chẳng khác gì con cái nằm trên thớt, ai chém cũng được”.

“Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nói đâu. Tiêu Tinh Dã không hung hãn, chỉ là cậu ấy hơi nóng tính mà thôi. Thực ra bản chất cậu ấy không xấu, lần trước con đi nhầm xe về nhà, cũng là cậu ấy và Lâm Nguyệt Loan đi tìm con về”.

Cậu nói một tràng dài nhưng bà Minh chỉ nghe lọt một câu: “Tiêu Tinh Dã là tên cậu đánh con đúng không?”.

“Mẹ, con nói lại lần nữa, cậu ấy không đánh con!”. Minh Nhật Lãng nổi cáu nói to mấy tiếng, tư thế di chuyển khiến vết thương đã đau còn đau hơn nữa. Cậu hít một hơi dài rồi vô thức mím chặt môi dưới.

Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy con mình mím chặt môi là bà biết nó không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn A Lãng đã như thế này, trong lòng không vui hoặc cơ thể khó chịu là sẽ mím chặt môi dưới lại. Chỉ cần thông qua động tác nhỏ này bà đoán được ngay tâm trạng của con mình và tình hình sức khỏe của cậu. Bây giờ cũng thế, môi cậu mím chặt, cơ thể thì bị cố định ở một chỗ, tâm trạng khó chịu cũng là một nguyên nhân.

Bà Minh mềm lòng, nói với con bằng giọng dịu dàng: “ A Lãng, không phải mẹ nói vô lý mà bắt con thôi học, thế nhưng thực sự mẹ không yên tâm để con đến trường chút nào. Bác sĩ nói lần này chỉ bị rạn xương sườn, nếu mà gãy xương thì sẽ bị đâm vào nội tạng và ảnh hưởng đến tính mạng”.

Minh Nhật Lãng trong lòng biết rõ không thể một lúc mà thuyết phục mẹ ngay được, trong lòng càng cuống thì vết thương càng đau, gương mặt trắng bệch ra mà chẳng nói được lời nào nữa.

“ A Lãng, khó chịu lắm sao con? Uống thuốc nhé, uống xong rồi ngủ, chịu khó dưỡng thương nào”.

Bà Minh lấy thuốc và nước đưa cho con thế nhưng Minh Nhật Lãng ngoảnh đầu sang một bên, môi mím chặt ra điều dỗi không uống.

“ A Lãng, dù con có dỗi mẹ thì cũng không nên hành hạ sức khỏe mình thế chứ. Uống thuốc là tốt cho con, lẽ nào con không muốn bản thân mình khỏe lên sao?”.

“Con khỏe để làm gì? Khỏe rồi lại nhốt mình trong phòng, chẳng được đi đến đâu”. Giọng Minh Nhật Lãng chưa đầy niềm bi thương và đau xót, những lời ấy đâu có thuộc về tuổi của cậu cơ chứ.

Bà Minh sững người không biết nên phản bác lại con thế nào. Hai mẹ con cứ ngồi khựng lại như thế cho đến khi ông Hạo Thiên đẩy cửa bước vào.

Bà Minh thầy chồng vào liền quay ra “tố cáo” con: “Đấy ông xem con trai ông kìa, tôi nói mấy câu muốn nó thôi học, thế mà nó không chịu uống thuốc nữa. Nó đang tự giày vò bản thân mình hay mẹ nó nữa không biết”.

Ông Minh nghe vợ nói thế liền ân cần đi sang bên kia giường ngồi xuống đó. Nhìn gương mặt thanh tú của con với đôi mày rậm. Ông nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán con, ông cười và nói: “ A Lãng, con mau uống thuốc đi, phải chăm cho khỏe mới có thể về trường học được chứ!”.

Đôi lông mày cậu dựng lên, đôi mắt xanh trong vắt sáng lên như có viên kim cương lấp lánh bên trong, cậu sung sướng nói: “Cảm ơn bố”.

“Hạo Thiên, anh…”. Bà Minh giận quá không nói được gì nữa, Minh Nhật Lãng quay đầu lại, sung sướng như một đứa trẻ giơ ngón tay thể hiện sự chiến thắng với người mẹ. Bà không biết nói gì nữa, vì cậu bây giờ dường như lại có sức sống trở lại rồi.

Ông Minh đứng dậy lấy thuốc và nước từ tay vợ và cho con uống, sau đó dỗ cậu ngủ. Tâm trạng đã thoải mái trở lại, uống thuốc xong Minh Nhật Lãng đã chìm vào giấc ngủ. Hai người nhìn con ngủ say rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Vừa đóng cửa phòng lại, bà Minh đã cằn nhằn: “Hạo Thiên, em phát hiện thấy càng ngày anh càng chiều con đấy!”.

“Như thế không tốt sao? Em không thích thế sao?”. Ông Minh hơi sững lại rồi nhìn vợ cười.

“Không phải là không tốt, anh yêu con như thế sao em lại không thích được chứ. Chẳng qua là chuyện để con quay lại trường, anh không nên đồng ý con”.

“Hinh Dật, con nó lớn rồi, cũng phải có thế giới thuộc về nó. Chúng ta không thể nhốt con ở nhà cả đời được”.

“Em biết, thế nhưng ở trường xảy ra truyện như thế em sợ sẽ tái diễn nữa. Anh cũng biết vì sao mà con bị thương rồi. Cái cậu tên Tiêu Tinh Dã ấy lại động thủ với con nữa thì làm thế nào?”.

Sau khi về nhà bà Minh gọi bác Hồng đến hỏi chuyện. Bác Hồng đâu dám nghe lời cậu chủ nhỏ “không được nói gì với mẹ” chứ, có chuyện gì cũng kể ra hết. Vợ chồng ông bà Minh nghe xong mới biết con trai mình đã thích cô bé Lâm Nguyệt Loan được một thời gian rồi, mà cô bé này lại thân với cậu học sinh khác.

“Em yên tâm đi, anh đã hứa để con đi học trở lại thì sẽ có cách giải quyết chuyện này. Nói chung không để con trai yêu quý của em bị thương nữa đâu”.

“Cái gì mà của em chứ, có phải của một mình em đâu”. Bà Minh trêu chồng.

“Đúng đúng, là con của chúng ta”. Ông Minh nói lại.

Bà Minh nhìn chồng cười âu yếm và nói: “Hạo Thiên, thấy anh yêu con như vậy em thực sự rất vui.Ban đầu khi chúng ta bàn chuyện không sinh thêm con nữa, anh đã đồng ý một cách miễn cưỡng, em biết, lúc đó anh thực sự muốn có một đứa con khỏe mạnh nữa…”.

Ông Minh vội ngắt lời vợ: “Em yêu, những chuyện qua rồi em không nên nhắc lại nữa. A Lãng mà nghe thấy thì nó sẽ không yêu người bố này mất”.

Bà Minh gật đầu: “Đúng, anh nói đúng, chúng ta không nên nhắc lại nữa. Bây giờ anh là một người bố yêu con mình hết mức, em không thể phá vỡ hình tượng này trong lòng A Lãng được”.

Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Vương quản gia đến: “Bà chủ, xương rồng và rong biển đã chuẩn bị xong rồi, có thể nấu được rồi”.

Canh long cốt rong biển có tác dụng bổ sung Canxi rất tốt, Minh Nhật Lãng lại rất thích ăn. Ngày nào bà Minh cũng tự vào bếp nấu món canh cho con.

“Em xuống bếp đây”. Bà Minh cười với chồng rồi cùng quản gia Vương đi xuống bếp.

Ông Minh Hạo Thiên đi tới cửa cầu thang, nhìn bóng theo bóng vợ khuất sau lối rẽ phòng khách, ánh mắt xa xăm. Ông đang ngây người ra thì điện thoại đổ chuông. Lấy ra nhìn màn hình, mặt ông biến sắc, nhìn xung quanh không có ai ông vội về thư phòng nghe điện thoại.

“Hạo Thiên, em vừa đi khám thai ở bệnh viện về. Là con trai đó, phát triển rất tốt và khỏe mạnh”. Bên kia đầu dây là một giọng phụ nữ lanh lảnh vang lên.

“Biết rồi, lát nữa anh đến thăm em sau. Không phải anh đã nói đừng gọi điện vào di dộng cho anh còn gì, ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em mà”.

“Em biết, thế nhưng em muốn báo ngay tình hình của con cho anh mà. Em biết anh muốn có một đứa con khỏe mạnh biết chừng nào”. Giọng cô gái đầu dây bên kia vô cùng nhõng nhẽo.

“Được rồi, anh cúp máy đây. Lát anh qua chỗ em”.

“Ok, bye bye”.

Gác máy xong ông Minh vội vàng ra khỏi phòng đọc. Khi qua phòng Minh Nhật Lãng ông chậm chậm bước chân nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào. Cậu đang ngủ rất ngon, rất an lành, đôi lông mày yên tĩnh như nước. Im lặng đứng ngoài cửa nhìn con một hồi lâu, đôi mắt ông bộn bề cảm xúc, mãi lâu sau mới rời đó mà đi.

Trường cấp 3 Thần Quang, lớp 10 (3).

Đang giờ toán, giáo viên đang giảng bài trên bục giảng. Cả lớp chăm chú lắng nghe, chỉ có Tiêu Tinh Dã là không chú ý. Ánh mắt cậu chốc chốc lại nhìn sang chỗ trống của nhóm thứ ba, là chỗ ngồi của Minh Nhật Lãng.

Sau khi cậu đẩy Minh Nhật Lãng, Minh Nhật Lãng đi luôn không quay lại. Bóng Lâm Nguyệt Loan cũng mất tăm, cả hai người đều trốn buổi học chiều hôm đó.

Tuy không phải lúc nào cũng đi học đúng giờ, nhưng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều là những học sinh gương mẫu, có kỷ luật, giáo viên của ba tiết buổi chiều hôm đó còn phải hỏi: “Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng không đến, xin phép nghỉ à?”.

Các bạn ai cũng nhìn nhau nhưng chẳng ai biết cả. Tiêu Tinh Dã ngước lên nhìn trần nhà còn Bạch Vân Tịnh cúi xuống nhìn mặt bàn, cả hai trong lòng đều rối như tơ vò.

Nguyên nhân Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng nghỉ học đến tận hôm sau các thầy cô giáo mới biết. Nghe nói là Minh Nhật Lãng không cẩn thận trên sân tập nên bị thương, Lâm Nguyệt Loan đưa đến bệnh viện. Xương sườn Minh Nhật Lãng bị rạn, nên tuần này không đi dã ngoại với lớp được, nhiều khả năng là sẽ xin thôi học.

Đúng ba ngày liền Lâm Nguyệt Loan không nói câu nào với Tiêu Tinh Dã, lần này cô giận thực sự.

Trưa nay Tiêu Tinh Dã không về nhà ăn cơm, cậu gọi điện về thông báo với bố như thế. Sau đó đi theo Lâm Nguyệt Loan đến nhà ăn rồi gọi hai suất cơm, sau đó kiếm bàn ngồi xuống.

“Là do tớ đẩy cậu ấy nên cậu ấy mới bị thương đúng không?”. Tiêu Tinh Dã không ăn cơm vội mà hỏi điều đã hoài nghi trong lòng mấy hôm nay.

“Ăn xong cơm rồi nói”. Lâm Nguyệt Loan không thèm ngẩng đầu lên đáp

“Không, cậu nói trước đi”. Tiêu Tinh Dã cố chấp.

“Đúng, là cậu đẩy cậu ấy vào bàn giáo viên nên cậu ấy mới bị rạn xương sườn”.

Cho dù đã đoán đúng nhưng thực sự Tiêu Tinh Dã vẫn không dám tin điều đó là sự thật.

“Thế nhưng tớ chỉ đẩy cậu ấy có một cái, cho dù lúc đó có mạnh hơn nữa thì làm sao mà rạn xương được. Xương là một thứ rất là cứng, ngay cả khi lọc xương sườn phải dùng dao lọc mãi mới được, làm gì có chuyện đẩy cái mà rạn xương chứ? Minh Nhật Lãng chắc không yếu đuối thế đâu, chả khác gì thủy tinh cả, động vào cái là ….”.

“Tiêu Tinh Dã!”. Lâm Nguyệt Loan lớn tiếng, đôi mắt dài mở to trừng trừng nhìn cậu.

Tiêu Tinh Dã câm bặt, đôi môi mím chặt lại. Một lúc lâu sau cậu hất đũa đứng dậy bỏ đi. Trước mặt Lâm Nguyệt Loan cậu là tên tội phạm sao? Cậu không thể nói Minh Nhật Lãng được nữa, nếu không, hãy nhìn ánh mắt cô lườm cậu mới hiểu được.

Tiêu Tinh Dã tức giận bỏ đi, Minh Nhật Lãng thì còn nằm trên giường bệnh, Lâm Nguyệt Loan buồn bã thở dài, cũng buông đũa xuống, cô chẳng có bụng dạ nào mà ăn nữa.

“Sao thế? Em cãi nhau với bạn trai à?”.

Đột nhiên có người cúi xuống thì thầm bên tai cô khiến cô giật mình đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, hóa ra là cái tên Nguyên Thần Dạ âm hồn khó tan. Mái tóc màu hạt dẻ đang khẽ bay theo gió, đôi môi mỏng, luôn có nụ cười châm chọc.

Nhìn thấy Nguyên Thần Dạ Lâm Nguyệt Loan càng cảm thấy chán nản hơn. Cô xua xua tay: “Đi ra, đi ra”. Giống như đang xua muỗi vậy.

“Em Lâm, em làm thế là tổn thương lòng tự tôn của anh đó”.

“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ quản lý lòng tự tôn của anh, bây giờ tôi chỉ mong tâm trạng tôi không tồi hơn nữa”. Lâm Nguyệt Loan không hề khách khí với loại người này.

“Tâm trạng em không tốt à, anh có thể làm cho em vui lên đó”....
« Trước1...2425262728...49Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bạn gái của thiếu gia
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Chênh vênh hai lăm
» Chết! Sập bẫy rồi
123456»
Tags:
bạn đang xem

Tình yêu pha lê

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Tình yêu pha lê v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất