Old school Swatch Watches
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Thất tịch không mưa
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6836
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:37 - 14/08/2015


Cố gắng khống chế đôi tay run rẩy bóc thư --

Hàn Vũ:

Mẹ bệnh khó qua khỏi, tự biết thời gian không nhiều, đầu óc mơ hồ hỗn độn mấy năm rồi, trước khi đi đến điểm cuối cùng của đời người thì lại tỉnh táo lạ thường, rất nhiều việc cố chấp câu nệ trước kia trong phút chốc đều trở nên rất mơ hồ, bé nhỏ, có vài lời nếu bây giờ không nói, sợ rằng không còn cơ hội.

Gần đây, thường nghĩ tới rất nhiều việc trước kia, trong đầu hay hiện ra dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Tình hồi bé, gương mặt nhỏ thích cười, giống như trên thế giới này không có gì phiền não có thể quấy rầy con bé, cho tới tận bây giờ, mẹ đều vẫn nhớ nó nói chưa sõi, gọi tiếng mẹ, vẻ nũng nịu giơ tay muốn ôm mẹ, không phải là con gái ruột thì làm sao chứ? Mẹ chẳng phải cũng thương yêu nó bao năm, nó cũng gọi mẹ là mẹ, vì sao phải để huyết thống thay đổi tất cả, quên rằng nó từng là đứa con gái mẹ yêu thương nhất? Tất cả từ trước đến nay không phải nó có thể quyết định, nhưng mẹ lại tàn nhẫn đay nghiến những việc nó không thể làm chủ, trút oán hận của mẹ lên người con bé, có lúc thấy nó rớt nước mắt, gương mặt tràn ngập sự vô tội gọi mẹ, mẹ cảm thấy… bản thân thật đáng sợ, con bé căn bản không biết nó làm sai cái gì…

Sau khi sinh bệnh, Tiểu Tinh không hề trách mẹ đối xử tệ với nó, chăm sóc mẹ không một lời oán hận, một vai gánh vác mọi việc, mặc kệ mẹ đánh mắng chế giễu, vẫn cố chấp ở bên mẹ, mẹ mới đột nhiên tỉnh ra, bản thân rốt cuộc làm sai cái gì! Nhìn con bé ban ngày kiên cường đối diện với mọi thứ, xử lý tất cả mọi việc, tới tối liền trốn trong phòng trước đây của con, nhìn ảnh bọn con chụp chung nói: [Anh, em rất dũng cảm, rất dũng cảm, anh không cần lo, em sẽ chăm sóc mẹ, sẽ xử lý việc nhà, sẽ làm tốt tất cả mọi việc…">

Mẹ tự hào biết bao, có một đứa con gái như vậy. Hàn Vũ, mẹ làm sai rất nhiều việc, nhưng, mẹ đã không bù đắp kịp cho con bé rồi, ngày hôm đó, mẹ ôm nó, hối hận khóc nức nở, sau khi mẹ đi, người mẹ không yên tâm nhất là nó, nó luôn khóc: [Mẹ, đừng đi, con chỉ còn mẹ, đừng để con lại một mình…"> Nhưng mẹ biết, con bé sẽ không một mình, vì nó còn có con.

Hàn Vũ, nếu con đọc được bức thư này thì nhanh trở về nhé, thay mẹ ở bên nó, bây giờ nó vô cùng cần con, mẹ biết, yêu cầu này gây khó khăn cho con nhưng mẹ thà coi như con đã không còn vướng bận, so với nỗi khổ mà Tiểu Tình chịu đựng, chúng ta đã là gì? Đây là mẹ nợ con bé, cũng là con nợ nó, Hàn Vũ, con có thể đồng ý với mẹ không?

Mẹ

Đọc thư xong, anh không thể động đậy nổi, cứng người, sững sờ rất lâu, xem lại lá thư lần nữa, khẳng định không đọc nhầm từng chữ, anh nắm chặt thư, bất lực rơi xuống ghế, suy nghĩ mơ hồ, vừa rõ vừa loạn --

**

Rời sân ga, tâm tình Thẩm Hàn Vũ phức tạp không nói ra được.

Sau khi rời đi năm đó, trong 6 năm, anh chưa từng bước chân về lại nơi này, nơi này thay đổi nhiều quá, từ nhỏ tới lớn con đường nhỏ ngoài đồng đi qua vô số lần, mỗi một cây Tình trèo qua, con rạch nhỏ anh tóm được con cá bụng to đổi lấy là nụ cười rạng rỡ của Tình… đều khác rồi, đến thím hàng xóm từng sống cạnh anh, cũng không còn nhận ra anh nữa.

Một mạch hướng về nhà, hai chữ rõ ràng trước cửa đập vào mắt -- [kỵ trung"> * (nhà có tang)

Anh sợ hãi, chạy như bay.

Trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, linh đường bày biện trước sảnh, khiến đôi chân anh dường như mất đi sức lực, không thể lấy nổi can đảm bước lên trước, anh -- vẫn chậm một bước!

Cắn răng nén đau thương, anh thắp 3 nén nhang, quỳ trước linh đường, sám hối trước mẹ.

Có con như anh thật uổng, 6 năm nay, chưa tận hiếu đạo, đến lần gặp cha mẹ cuối cùng cũng không được……

Lại bái 3 lạy, một tay thắp lên bát hương, anh lau nước mắt bên má, nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Tình.

Cửa lớn mở ra, cô nên ở nhà mới phải. Thẩm Hàn Vũ đi tới bếp không thấy người, đột nhiên nghĩ ra, đi thẳng tới phòng anh, mở cửa, trước mắt là bóng hình muốn gặp, khiến anh không nén được cay cay sống mũi.

Hoàng hôn chiều muộn soi căn phòng không đủ sáng, cô thu lu trong góc tối, ôm khung ảnh trong lòng, ánh mắt trống rỗng tìm không thấy tiêu cự.

Anh bước nhẹ, ngồi trước mặt cô, gọi khẽ: [Tình?">

Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt khô khốc, chậm rãi ngừng lại nơi hình bóng. [… Anh?">

[Đúng, là anh. Anh về rồi.">

Cô hít hơi, lẩm bẩm nói: [Em… không khóc, anh, em rất ngoan…">

Thẩm Hàn Vũ không thể chịu hơn được nữa, khoang mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: [Không sao, anh trai đã về rồi, em có thể khóc trong lòng anh.">

[Anh --"> Tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi bờ môi, Thẩm Thiên Tình nhào vào anh, khóc nức nở không thành tiếng. [Mẹ chết rồi……">

[Anh biết!"> Thẩm Hàn Vũ hít hơi, chớp đi ánh lệ.

[Anh không biết! Em cứ gọi mẹ, nhưng mẹ không để ý tới em, cha chết, mẹ chết, anh cũng đi, còn lại mình em, không ai cần, căn phòng này chỉ còn lại em, tới tối, vừa tối vừa yên tĩnh, trống rỗng một cách đáng sợ, em muốn tìm người nói chuyện, nhưng…. nhưng…">

Trái tim Thẩm Hàn Vũ bị nhéo tới nỗi không còn cảm giác, ôm chặt cô, lặng lẽ khóc cùng cô.

Thời gian trôi đi rất lâu, anh không để ý, mí mắt vừa cay vừa chát, ngực ướt đẫm một khoảng, cảm thấy cô thở chầm chậm, anh cúi đầu, phát hiện cô khóc mệt quá ngủ mất rồi.

Rất lâu cô chưa có giấc ngủ ngon thì phải? Quầng đen nhàn nhạt dưới mắt khiến anh thấy đau lòng.

Anh cẩn thận ôm cô, đặt lên giường, kéo chăn. Anh đoán, mỗi tối chắc cô đều ngủ ở phòng anh, chăn, giường, gối đều đủ cả, giống như anh chưa từng rời căn phòng này……

Cô ngủ rất say, anh không quấy rầy cô, lặng lẽ rời khỏi phòng. Gió nhẹ trước mặt thổi tới không giống sự chen chúc người xe trong thành phố lớn, hương thơm của đất và cỏ xanh xen lẫn nhau trong không khí, trước cửa nhà vài cây quanh năm đều xanh lá, mùi thơm ngào ngạt của cây húng quế sực nức mũi, anh thuận tay hái vài lá khô, cầm cái chổi ở góc quét sạch hết những lá rụng.

Một quả xanh chạm vào đỉnh đầu, anh ngẩng mặt thấy cây khế.

Cây khế này, là một trong những ký ức tươi sáng hồi nhỏ, mỗi lần quả sai trĩu, Tình muốn ăn, thường cởi giày vứt lên, đập khế rớt xuống; sau này, tuổi tác lớn hơn, kỹ năng trèo cây càng ngày càng lợi hại, sẽ trực tiếp trèo lên cây hái, muốn anh ở dưới giúp cô hứng quả, còn không cho phép hứng trượt.

Mỗi lần đi qua nơi này, thường đặc biệt lưu ý không để khế rơi xuống bị chấn động não, cha từng nói phải chặt nó, nhưng anh và Tình đều không đồng ý, chỉ vì đây là hồi ức ngọt ngào nhất của bọn họ thời niên thiếu, mùa hè anh quen ngồi dưới cây đọc sách, còn Tình ngủ giấc trưa trong lòng anh….

Anh nghĩ, đây chắc cũng là nguyên nhân Tình thích trèo cây khế, anh thường có thể tìm thấy cô ở dưới mỗi cây khế, mười lần chẳng sai.

Quét lá gọn vào một góc, người phụ nữ bên cạnh mua nước tương về, trước khi vào phòng nhìn anh nhiều lần, cuối cùng quyết định dừng bước, đi về phía anh hỏi không dám chắc chắn: [Cháu – là Vũ?">

Anh ngước mắt, nhẹ gật đầu. [Cô!">

[Ôi! Cái thằng này, nghe nói tới Đài Bắc học, đúng không? Bao năm không gặp, sắp không nhận ra rồi!"> Thím làm hàng xóm với cha mẹ anh mấy chục năm, có thể thấy anh trưởng thành, coi anh như con cháu trong nhà, vỗ vỗ ngực anh, đánh giá trên dưới. [Không tệ, ngực dầy, vai rộng, ra dáng đàn ông, có thể gánh vác trách nhiệm rồi, lần này cháu về, phải chăm sóc tốt em gái nhé, đừng bỏ nó lại, đứa con gái này rất đáng thương, cô nhìn cũng đau lòng……">

Thẩm Hàn Vũ im lặng, cụp mắt không nói.

Thím thấy anh trầm mặc cũng không thể hiện gì, không nén được lên tiếng trách mắng: [Cháu ấy, chẳng phải cô muốn nói cháu, tiền đồ quan trọng vẫn quan trọng, cũng không thể bỏ mặc không chăm lo gia đình, đến cha mẹ bệnh nặng cũng không về thăm, để gánh nặng đều đưa Tiểu Tình gánh vác, nó là một đứa trẻ, sao mà ứng phó được nhiều đến vậy, xảy ra việc nó phải tìm ai bàn bạc chứ! Trước đây cháu không như thế, cháu luôn là đứa bé rất có trách nhiệm….">

Thẩm Hàn Vũ lặng lẽ nghe thím trách mắng, không cãi lại. [Cô à, Tình – cô ấy vẫn ổn chứ?">

[Ổn sao được! Sau khi cháu đi, mẹ cháu cũng không biết phát bệnh gì, tâm lý và tính tình trở nên không ổn định, chỉ cần không vừa ý liền đánh Tiểu Tình trút giận, ban đầu cha cháu còn có thể bảo vệ nó, sau này cha cháu chết, đến chỗ dựa cuối cùng nó cũng không còn. Đại khái là cái chết của cha cháu mang đến cho bà cú đánh quá lớn, mẹ cháu như phát điên, đầu óc mơ mơ hồ hồ, có lúc còn gọi Tiểu Tình là hồ ly tinh gì đó, nắm tóc nó vừa đánh vừa chửi, nói những câu người khác không hiểu, có một lần còn nói: [Đầu tiên mày cướp chồng tao, rồi còn ép con tao đi, rốt cuộc tao nợ mày cái gì, mày phải đối với tao như vậy …"> Cháu không nhìn thấy, mẹ cháu rất hung dữ, ánh mắt nhìn Tiểu Tình oán hận biết bao, nhìn tới nỗi chúng tôi nổi da gà, không biết bà ấy bị trúng tà gì, chẳng trách Tiểu Tình cảm thấy cha chết, anh trai đi đều là lỗi của nó, ngơ ngẩn mặc kệ mẹ cháu trút giận, cũng không biết phải trốn đi, nếu không phải hàng xóm bọn cô bên cạnh đến giúp, Tiểu Tình bị đánh chết từ lâu rồi!">

[Còn nữa, 2, 3 năm trước, chẳng phải nó lên Đài Bắc tìm cháu ư? Mẹ cháu giận chết đi, nói với nó, nếu nó dám đi thì đừng quay về, trở về bà tuyệt đối đánh gãy chân nó! Nhưng nó khóc nói rất nhớ anh trai, cô cho rằng cháu sẽ giải quyết được việc này, không ngờ cháu lại vứt nó một mình lẻ loi trở về, Vũ à, tim cháu khi nào đã trở nên tàn nhẫn vậy, một chút cũng không quan tâm đến sự sống chết của em gái, lần đó Tiểu Tình rất thê thảm, cháu có biết không? Đến cô nhìn thấy cũng không đành lòng, sao cháu có thể làm được? Thực sự là, thực sự là không biết phải nói thế nào với cháu!">

Hóa ra… sau khi anh đi, Tình sống những ngày tháng như vậy? Nhưng gặp mặt rồi, vì sao cô không nói? Nếu anh biết sớm…

Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay, đột nhiên đau đớn nhớ ra, khi đó anh không cho cô cơ hội, hay không phải anh không biết mà là trong tiềm thức không dám biết, như vậy anh sẽ không bị khó xử, sẽ không đau lòng… Anh thực sự ích kỉ một cách đáng chết!

Cô cho rằng anh trai sẽ bảo vệ cô vì vậy không màng tất cả chạy đến, nhưng anh lại làm gì rồi?

Anh không dám tưởng tượng trước khi lên tàu Tình không thấy anh sẽ oán hận anh biết bao – –

Thím hàng xóm vỗ vỗ vai anh. [Tự cháu nghĩ kỹ một chút đi nhé, Tiểu Tình dù sao cũng là em gái cháu yêu thương từ nhỏ tới lớn, nên làm thế nào, tự cháu biết.">

Thẩm Hàn Vũ không lên tiếng, ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ.

------------

Thời gian qua đi bao lâu, anh không để ý, cuối cùng ánh tà dương hòa vào đường chân trời, bốn phía vắng lặng, chỉ còn tiếng thở của anh, nhẹ tới mức không còn nhẹ hơn được nữa.

[Anh?"> Tiếng gọi nhỏ pha lẫn sự bất an vang lên đằng sau, anh quay người, một thân hình nhỏ nhắn lao vào, anh chưa đứng vững, lùi lại mấy bước, chống lên thân cây mới có lực trụ vững.

Anh ôm cô, nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống gương mặt đầy sự sợ hãi của cô. [Tình, sao thế? Không phải em đang ngủ à? Ra đây làm gì?"> Đến giày cũng không mang, mắt cá chân trắng như tuyết giẫm lên đám lá.

[Em… tỉnh dậy không thấy anh… tưởng…. không gặp… anh nữa…"> Thân hình nhỏ nhắn run rẩy, ôm chặt anh, ngăn không nổi nỗi sợ hãi....
« Trước1...89101112...24Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bạch mã hoàng tử
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Chiếc ôm từ vệt gió quỉ
» Chuyện tình Kem Kiwi (Kiss the rain)
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
» Điều Bí Mật
» Đôi Mắt Của Hầu Gái
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
123»
Tags:
bạn đang xem

Thất tịch không mưa

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Thất tịch không mưa v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất