22:16 - 14/08/2015
Vệ Nam chưa kịp nói gì thì Lục Song đã nói trước: “Có lẽ là do virus tấn công máy em đã ăn mất mấy file đó rồi”.
Kỳ Quyên nheo mày: “Virus cũng biết ăn file á? Đây là lần đầu tiên em nghe thấy đấy. Anh thử cho em xem xem”.
“OK”. Lục Song bình tĩnh gật đầu, cầm laptop của Kỳ Quyên, nhân lúc Kỳ Quyên không để ý làm một vài thao tác, trong nháy mắt tự động “ăn” mấy file trong ổ F. Kỳ Quyên hét lên: “Thôi thôi thôi. Em phục anh rồi”.
Lục Song mỉm cười nhún vai, sau đó phục hồi mấy file vừa xóa.
Sau khi sửa máy tính xong, Vệ Nam tiễn Lục Song ra cửa.
Đi đến hành lang, Lục Song đứng lại, quay sang nói với Vệ Nam: “Thì ra cái máy tính ấy không phải của em. Xem ra anh đã xem thường em rồi”.
Vệ Nam vội gật đầu như đập tỏi: “Đúng vậy đúng vậy, sao em có thể làm những chuyện như thế được”.
Lục Song mỉm cười: “Ý anh là lẽ ra máy tính của em phải nhiều hơn mới đúng, anh xem thường em quá.
“……..” Vệ Nam không còn gì để nói.
Lục Song nói tiếp: “Thực ra mấy file xóa tối qua có thể dùng số liệu phục hồi lại”. Anh ta thở dài rồi nói: “Tiếc rằng thái độ của Kỳ Quyên quá hung hăng, không thèm tin vào khả năng của anh. Anh nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không hồi phục lại”.
Vệ Nam rất muốn cào mạnh vào tường, dĩ nhiên cào mặt anh ta thú vị hơn.
“Xem nhiều phim bạo lực như thế không có lợi cho sự phát triển sau này”.
Phát triển phát triển, anh tưởng cô ấy là cây dừa bên bờ biển chắc.
Vệ Nam lườm một cái: “Anh viết tiểu thuyết bịa ra bao nhiêu vụ án thảm sát bạo lực, máu mê bê bết, còn dám lấy cái tên biến thái 'Tiếng khóc trong nhà xác’ để đặt tên cho chương chuyện. Lẽ nào cũng vì anh xem quá nhiều phim bạo lực?”
Vệ Nam mỉm cười: “Anh chưa bao giờ xem phim bạo lực”. Sau đó đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: “Anh chỉ xem phim kinh dị”.
Nhìn bóng Lục Song biến mất ở đầu kia hành lang, một lúc sau Vệ Nam mới khẽ thở dài rồi giơ ngón tay cái lên.
Lục Song, I bó tay YOU!
Vệ Nam không ngờ rằng, Kỳ Quyên với giác quan thứ sáu nhạy bén đã lén tạo một khe hở, sau đó áp sát tai vào đó nghe trộm như đang điều tra vụ án vậy.
Vì thế khi Vệ Nam đẩy cửa bước vào, nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đang ấn bụng nhịn cười, cô đã rất biết điều thu lại cái chân vừa bước vào cửa, quay người định bỏ chạy, kết quả là bị Kỳ Quyên tóm gáy lôi vào.
“Con ranh”.
Tiếng hét khủng khiếp của Kỳ Quyên suýt thì làm thủng màng nhĩ của Vệ Nam. Vệ Nam không trâu bò như Kỳ Quyên, chỉ có thể để cô ấy mặc sức lôi cổ vào phòng. Kỳ Quyên đóng cửa đến rầm một cái, giống hệt đoạn mở đầu của vụ án giết người điển hình.
Nguyên Nguyên có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến mọi thứ nhưng rất “e dè” bịt miệng cười, còn nhảy từ trên giường xuống nhường chỗ rộng rãi cho hai người, vừa đứng nhìn vừa nói: “Chúng mày có cần dụng cụ gì không? Hay đánh nhau bằng tay? Cần cây lau nhà không? Chổi cũng có đấy, có cần tao lấy cho không?”
Vệ Nam chỉ biết lườm không nói gì.
Kỳ Quyên và Vệ Nam quen nhau bao nhiêu năm nay, dĩ nhiên biết hết điểm yếu của nhau. Kỳ Quyên rất quyết đoán đè Vệ Nam xuống giường, giơ tay ấn vào tử huyệt của Vệ Nam.
“Hahahaha….đừng cù, đùng cù….” Móng vuốt ma quái của Kỳ Quyên cù vào bụng Vệ Nam khiến cô cười đến rớt nước mắt, khóc lóc, la hét cầu xin, “Chị ơi, xin chị tha cho em….Em muốn tốt cho chị nên mới không nói cho chị biết chuyện….Lục Song chính là tác giả mà chị yêu thích….”
Căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng như nấm mồ.
Kỳ Quyên rụt tay lại, Vệ Nam nghe thấy tiếng cười của mình vọng lại trong căn phòng trống trải. Tiếng cười khủng khiếp của chính mình thật đáng sợ, Vệ Nam nghe mà rùng mình.
“Mày nói gì?” Vẻ mặt sầm sì của Kỳ Quyên trong nháy mắt đen sì như Bao Công, gườm gườm nhìn Vệ Nam rồi nói: “Nói lại lần nữa cho tao nghe”.
Vệ Nam nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt đáng sợ của Kỳ Quyên, quả thực không dám giấu diếm, huống hồ trong lúc nguy cấp chính mình đã lỡ miệng, đành phải “đâm lao thì phải theo lao” nói rõ ràng cho Kỳ Quyên hiểu: “Lục Song…là…là…tác giả….của….Xác chết biến mất”
Vệ Nam vừa lắp ba lắp bắp nói từng chữ vừa quan sát phản ứng của Kỳ Quyên.
Chỉ thấy mặt Kỳ Quyên tối sầm lại, đỉnh đầu có khói bay ra, giống như yêu nữ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma trong tiểu thuyết kiếm hiệp, chỉ thiếu chút gió, tóc tai bù rù, quần áo rách rưới.
Một lúc sau, Kỳ Quyên mới lặng lẽ thở dài, “Uh, thì ra Lục Song là tên tác giả ấy. Chẳng trách tai thấy tính cách biến thái của anh ta sao mà quen thế”. Nói xong cô ấy mỉm cười rồi vỗ vai Vệ Nam, “Mày đúng là có bản lĩnh lôi cuốn những sinh vật quái dị, tiếp tục phấn đấu”. Sau đó bình thản bước lại gần cửa sổ, mở toang cửa sổ, cầm một quả táo xoay đi xoay lại trong lòng bàn tay, quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với Vệ Nam: “Nam Nam, tao rất muốn ném táo”.
Vệ Nam rùng mình, cười miễn cưỡng: “Xin cứ ném”.
Kỳ Quyên vung tay, cố hết sức ném quả táo đi thật xa, chắc phải đến chục mét, quả táo rơi cạnh thùng rác ở xa, vang lên tiếng kêu lộc cộc rồi vỡ nát bét.
Sau đó, Kỳ Quyên quay đầu lại, nhếch mép mỉm cười: “Nam Nam, tao coi quả táo đó là mày ném đi rồi”.
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu: “Ném hay lắm, ném hay lắm”.
Kỳ Quyên nói tiếp: “Dám giấu tao vui vẻ một mình, mày lợi hại thật đấy”.
Vệ Nam ngoan ngoãn gật đầu: “Không dám không dám, lần sau không dám nữa. Sau này có niềm vui gì nhất định em sẽ chia sẻ với chị đầu tiên”.
Kỳ Quyên nói: “Thế còn được”. Sau đó cô ấy vung tay đấm thật mạnh vào tường rồi co tay lại lắc lắc tay, quay sang nhìn Nguyên Nguyên đang trố mắt nhìn rồi mỉm cười và nói: “Tay tao đau quá”.
Nguyên Nguyên gật đầu thông cảm: “Mày đấm vào tường, không phải Lục Song, dĩ nhiên là đau rồi”.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam một cái rồi lao về phía giường, cầm một cái gối đấm lia lịa, sau một hồi bùm bụp không dứt, cuối cùng Kỳ Quyên vỗ vỗ cái gối rồi đặt lại vị trí cũ, sau đó cười toe toét nói: “Sắp đến giờ tập trung rồi. Chúng mày còn không đi thay quần áo đi”. Nói xong lấy trong túi chiếc lược rồi bình thản chải đầu.
Vệ Nam xoa mặt, ôi, thật là may mắn, Lục Song không có mặt ở đây, mình cũng vẫn còn sống, đúng là chuyện tốt đẹp không gì bằng.
Chương 17. Một Lục Song khác
Lịch trình buổi chiều là một tiếng ngắm cảnh và vui đùa trên bãi biển.
Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên thu dẹp song mọi thứ liền xuống cầu thang tập trung, vừa ra khỏi phòng được vài bước thì nghe thấy trong một căn phòng nào đó vọng lên tiếng hét chói tai của Tô Mẫn Mẫn, “Hứa Chi Hằng, sao anh không chết đi”. Cùng với đó là tiếng lao vèo vèo của chiếc gối, suýt nữa thì đập trúng đầu Kỳ Quyên.
Ba người sững sờ nhìn vào trong phòng, thấy Tôn Mẫn Mẫn đang tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, tay cầm một chiếc gối khác chuẩn bị ném tiếp, sau khi nhìn thấy ba người đang đứng ngoài cửa liền chau mày rồi dừng tay lại, lịch sự mới ba người đi qua
Nguyên Nguyên hiểu ý liền kéo Vệ Nam và Kỳ Quyên nhanh chóng bước qua cửa.
“Bụp” một cái, một cái gối nữa bay vèo sau gáy ba người.
Hứa Chi Hằng đi ra, khuôn mặt thản nhiên đứng dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Tô Mẫn Mẫn và nói: “Tiếp đi”.
Ba người đi cũng không phải mà dừng lại cũng không phải, người này nhìn người kia.
Tô Mẫn Mẫn tức điên liên, khua khoắng lung tung tìm thứ gì đó ném tiếp, tiện tay vớ được cái cốc, định ném nhưng dường như không nhẫn tâm, tay run run đặt cốc xuống bàn, chỉ tay vào Hứa Chi Hằng rồi run rẩy nói: “Hứa Chi Hằng tôi nói cho anh biết, đừng tưởng Tô Mẫn Mẫn tôi là người anh thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi. Tôi không ngu như anh nghĩ đâu. Chẳng phải anh chỉ coi phụ nữ như món đồ sao? Dám qua lại với nhiều người như thế, có tin là tôi dám lấy dao cắt cổ anh không?”
Hứa Chi Hằng hơi nhíu mày, “Em ném xong rồi thì xuống dưới đi, mọi người đang chờ. Nhớ lau sạch nước mắt đi, đừng có vác cái mặt ấy xuống để người ta cười cho”.
Nói xong, Hứa Chi Hằng quay người bước đi, để lại một mình Tô Mẫn Mẫn phẫn nộ không nói nên lời, “Anh anh anh….”
Lắp bắp mãi không nói được câu nào.
Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên đi thang máy xuống dưới, vừa vào thang máy, Nguyên Nguyên không nhịn được cười phá lên: “Sack, không ngờ Tô Mẫn Mẫn cãi nhau cũng hung dữ như thế, cũng ném linh tinh cơ đấy, thật hợp với phong cách giả tạo của cô ta”.
Kỳ Quyên cười: “Hai đứa chúng nó không cãi nhau được đâu, chúng mày không thấy ánh mắt Hứa Chi Hằng nhìn nó chẳng khác nào nhìn một con kiến sao?”
Nguyên Nguyên đáp lại: “Đúng thế đúng thế, Tô đại tiểu thư thật không biết mình biết ta, còn đứng ì ở đấy mà chửi rủa, bó tay”.
Vệ Nam im lặng không nói gì, thang máy mở ra, ba người bước ra ngoài thì thấy Tô Mẫn Mẫn bước ra từ thang máy bên cạnh.
Tâm trạng của Tô Mẫn Mẫn có vẻ rất tồi tệ, mặt lạnh lùng đi đôi giày cao gót, dường như coi mặt đất là mặt ai đó, giẫm cộc cộc cộc cộc, đi ngang qua mặt Hứa Chi Hằng đang đứng chờ bên cạnh. Mái tóc dài đen nhanh tung bay trong gió.
Hứa Chi Hằng nhìn Tô Mẫn Mẫn bước qua trước mặt mình, nhún vai một cái, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất cần, bước lên xe.
Bỗng nhiên Vệ Nam thấy rằng cách sống của họ thấy khiến người ta khó mà lý giải được. Tuy Tô Mẫn Mẫn là người giả tạo, xấu xa nhưng thật lòng yêu Hứa Chi Hằng, không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tô đại tiểu thư giận dữ đến mức muốn cầm dao cắt cổ anh ta.
Cứ tưởng rằng trước mặt Hứa Chi Hằng cô ta sẽ giống như con chim, không ngờ cũng tiềm tàng bản chất của một con “hổ cái”.
Vệ Nam sờ mũi rồi bật cười.
Chiếc xe xuất phát đúng giờ, Kỳ Quyên chạy sang xe của lớp Vệ Nam, ngồi cạnh Nguyên Nguyên, hai người ba hoa chích chòe nói liến thoắng. Vệ Nam ngồi sau hai người, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Khung cảnh ở đây thật đẹp, trời xanh mây trắng, hướng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy biển rộng bao la, không khí trong lành, hàng dừa thẳng tăm tắp, ngắm cảnh mà thấy lòng hân hoan, không biết chừng sau này mình già sẽ đến đây dưỡng già.
Vệ Nam đang nghĩ lung tung thì bỗng nhiên chiếc xe phanh kít một cái, dường như phía trước có tai nạn giao thông. Vệ Nam ngoái đầu ra cửa nhìn – Ơ, kia chẳng phải là xe của Chu Phóng sao?
Tim Vệ Nam đập thình thịch, vột rút tai nghe ra chạy ra cửa, cầu xin lái xe mở cửa rồi chạy thật nhanh ra hiện trường xảy ra vụ án….
Hiện trường vụ án là một chiếc xe bị chết máy và hai người đàn ông đứng bên, tay áo tung bay trong gió - Đó mới gọi là “dáng đứng Bến Tre” điển hình.
Vệ Nam không còn gì để nói. Hai cái con người này, vừa nãy xe vẫn ngon lành như thế, không hiểu sao trong nháy mắt đã bị họ biến thành thế này. Họ thật không hổ là tác giả biến thái, có “sức tàn phá” và “sức bùng nổ” dữ dội.
Nhìn thấy Vệ Nam, Lục Song mỉm cười: “Thật trùng hợp, các em cũng đi đường này à?”
Thực ra có mỗi con đường này là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng nhất, gặp hai người họ cũng chẳng có gì là lạ cả, chỉ thấy lạ là Chu Phóng đua xe kiểu gì mà thật khủng khiếp, làm bục cả lốp xe, không những thế còn một lần hai lốp, trái phải cân xứng không hề thiên vị.
Hai người đỗ xe một bên, đứng ở đó làm thần giữ đường, nhìn trông rất đẹp trai, phong độ.
Một lúc sau, có người đến kéo chiếc xe đến xưởng sửa chữa, Chu Phóng bức xúc nói: “Đúng là cái xe tàn tạ, mới đi có thế mà đã hỏng”. Sau đó quay sang nói với Lục Song với vẻ mặt vô tội: “Làm thế nào bây giờ?”...