22:02 - 14/08/2015
- Mình với Bảo Trâm cùng đi – Bảo Duy bèn nói.
- Vậy Hà Nhi đi với mình – Lâm phong phân chia khi Hà Nhi đứng gần cậu – Xuân Phương đi với Sơn Hải, còn Nhật Tân, bạn ở lại giữ những chiếc xe còn lại giùm tụi mình – Lâm Phong nói tiếp.
- Sao mình phải đi với bà chằn này ? – Sơn Hải nghe bị phân công đi với Xuân Phương liền giãy nảy lên phản đối.
- Làm như tôi muốn đi chung với ông lắm vậy – Xuân Phương cũng lên tiếng phản đối.
- Đừng cằn nhằn nữa, lên xe đi – Bảo Duy bèn thúc giục.
Cả nhóm bèn nhanh chóng chia nhau đi tìm nhà của Ngân Hằng.
Ngay lúc đó, Minh Nhật đã tìm được nhà Ngân Hằng và đến gặp cô.
- Sao bạn biết được nhà mình – Ngân Hằng miễn cưỡng đi ra gặp Minh Nhật rồi ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không khó lắm. Mình điều tra về cái anh đã đi cùng bạn. Rồi tìm ngay ra nhà bạn – Minh Nhật nhún vai đáp.
- Vậy sao? – Ngân Hằng cười buồn nói.
- Chuyện gì đã xảy ra. Sao đột nhiên bạn trở thành vợ chưa cưới của anh ta? – Minh Nhật bất bình hỏi.
- Là chuyện của gia đình mình thôi – Ngân Hằng không muốn Minh Nhật biết nhiều.
- Có phải là chuyện công ty của ba bạn đã làm sai phạm một công trình khiến người chủ nổi giận đúng không? Và công ty nhà bạn nếu không có đủ vốn để xoay sở, ba bạn sẽ đi tù – Minh nhật dường như đoán biết nên hỏi.
- Sao bạn biết – Ngân Hằng nhìn Minh Nhật đầy sự ngạc nhiên.
- Người chủ của công trình đó là ông của mình.
- Thì ra là vậy – Ngân Hằng gật đầu tỏ ý hiểu.
- Có phải gia đình anh ta đưa ra điều kiện ép buộc bạn có đúng không?
- Chuyện của mình, bạn đừng quan tâm – Cô quay mặt né tránh.
- Ngân Hằng, bạn có biết anh là nổi tiếng là công tử ăn chơi. Hơn nữa, bạn có biết vì sao mà họ chấp nhận và đưa ra điều kiện đơn giản như thế không? Là bởi vì anh ta bị mắc bệnh truyền nhiễm – Minh Nhật tức giận nói.
Toàn thân Ngân Hằng bỗng nhiên ớn lạnh, cô run rẩy nhìn Minh Nhật, môi mấp mấy không thành lời.
- Bạn vừa nói gì? Anh ta bị bệnh truyền nhiễm sao?
- Đúng vậy, chứ nếu không bạn nghĩ vì sao nhà họ lại chấp nhận cho gia đình bạn vay số tiền lớn đến vậy – Minh Nhật thản nhiên nói.
Ngân Hằng cảm thấy đất dưới chân mình hình như sụp xuống, trời đất cuồng quay, cả người chao đảo muốn ngã xuống. Minh Nhật vội vàng đỡ lấy cô.
- Bạn đừng lo, cho mình thêm ít thời gian đi. Mình nhất định sẽ có cách giúp gia đình bạn – Minh Nhật thấy cô như thế thì đau lòng nói.
Ngân Hằng sau khi thoát khỏi cơn trấn động vừa rồi, cô bình tĩnh lại rồi tự mình đứng thẳng, yếu ớt nhìn Minh Nhật nói:
- Không cần đâu. Không có cách nào đâu.
- Sẽ có cách. Nhất định sẽ có cách, mình sẽ cầu xin ông của mình – Minh Nhật cương quyết nói.
- Bạn lấy gì để yêu cầu ông bạn giúp mình đây. Bạn không thể nào dựa vào Lâm Phong nữa.
- Bạn…. – Minh Nhật nhìn cô …
- Mình biết, bạn dùng lâm Phong để yêu cầu ông nội cho phép mình bước chân vào nhà. Dùng Lâm Phong để buộc mẹ bạn ấy nói dối bạn chính là đứa con sinh đôi với Lâm Phong do bà đẻ ra. Dùng Lâm Phong để ép buộc mình rời xa bạn ấy. Nhưng giờ thì sao? Bạn lấy gi để uy hiếp họ nữa chứ?
- Bạn đang trách mình có phải không? Trách mình đã chia rẻ bạn và Lâm Phong – Minh nhật đau khổ nhìn Ngân Hằng, lòng cảm thấy rất đau.
Cậu yêu Ngân Hằng, nhưng cô không yêu cậu, cậu có thể chấp nhận trong đau buồn. Nhưng chỉ là người cô yêu lại là kẻ mà cậu ghét nhất. Vì sao những thứ tốt đẹp trên đời này đều thuộc về Lâm Phong.
- Mình không trách bạn – Ngân Hằng mĩm cười nhẹ lắc đầu nói – Đó là số phận. Số phận cho mình với Lâm Phong có duyên mà không nợ. Dù không có bạn, mình và bạn ấy vẫn là không thể nào?
- Ngân Hằng, bạn đừng buồn nữa. Chỉ cần bạn cho mình ít thời gian. Mình nhất định sẽ có cách. Rời xa tên đó đi, anh ta như thế, bạn làm vậy chỉ là tự tìm con đường đau khổ cho bản thân mình – Minh Nhật khuyên cô trong nghẹn ngào.
- Rời xa tôi. Cậu có cách gì sao? – Một giọng nói lớn vang lên phía sau hai người bọn họ.
Đó chính là anh chàng chồng sắp cưới của Ngân Hằng, không biết anh ta đến từ khi nào?
Ngân Hằng hoảng hốt quay đầu nhìn lại , cô mấp mấy môi gọi:
- Anh Hào! Bạn em chỉ là lỡ lời thôi.
- Lỡ lời – Cậu ta cười nhạt khinh bỉ nhìn Minh Nhật, rồi hất mặt nói – Cậu nghĩ ông nội cậu sẽ chịu giúp sao? Vậy là cậu không hiểu gì về ông nội mình rồi. Ông ta chấp nhận điều kiện của cậu, chỉ đơn giản là vì cậu là cháu ruột của ông ta mà thôi. Còn nếu muốn giúp họ, vô cùng khó khăn. Cậu phải biết, ông cậu là dân làm ăn. Ông ta sẽ không làm gì mà không có ích cho mình.
Minh Nhật cũng hiểu rõ điều này, bị anh ta nói, cậu không thể phản bác lại, tay cậu cung lại thật chặt.
- Từ nay anh cấm em qua lại với cậu ta nữa, có rõ không? – Tên Hào quay sang Ngân hằng trừng mắt cảnh cáo.
- Anh có tư cách gì mà ép buộc cô ấy không được qua lại với tôi – Minh Nhật tức giận xấn tới trước mặt anh ta hỏi.
- Với tư cách là chồng sắp cưới của cô ấy – Tên Hào cũng không vừa, hắn ta kéo Ngân Hằng sát vào lòng mình kênh kiệu đáp.
Minh Nhật quả thật rất tức giận, cậu ghiến răng nói:
- Tôi nhất định sẽ không để anh đắt ý đâu.
- Tôi chờ xme cậu làm được gì nào – tên hào cười nhạt đáp.
Minh Nhật quay người bỏ đi, trước khi đi, cậu nhìn Ngân Hằng , thấy vẻ mặt cô tái nhợt run rẩy trước tên này. Cậu tự nói với lòng, nhất định tìm ra cách.
Sơn Hải và Xuân Phương cùng nhau đi tìm được một lúc thì chiếc xe bị hư. Vừa phải đẩy xe vừa phải chờ Xuân Phượng, Sơn Hải nổ cáu lên .
- Bà đi lẹ lên coi, đi gì như rùa bò vậy hả?
- Tui cũng muốn đi nhanh chứ bộ – Xuân Phương do bị vấp, nên té trầu chân, nhưng cô không muốn cho Sơn Hải biết, nên cứ chầm chậm bước đi theo sau. Còn Sơn Hải cứ vô tư đi đằng trước.
- Con rùa nó còn đi nhanh hơn bà. Chân bà là chân người chứ có phải chân heo đâu, đâu có ngắn đến nỗi đi chậm đến thế – Sơn Hải mĩa mai trêu chọc rồi quay đầu nhìn lại.
Cậu nhìn thấy dưới cái váy trên đầu gối là một vệt trầy , máu chảy dài dưới chân, hoảng hốt cậu kêu lên:
- Chân bà sao vậy.
- Lúc nãy, lo tìm nhà, tui sơ ý đạp trúng cục gạch nên bị té – Xuân Phương mếu máo nói, xong thì uất ức trước câu mắng của Sơn hải mà òa khóc – Tui cũng đâu muốn đi chậm đâu.
Sơn Hải nhăn mặt ấy này nói.
- Sao bà không nói cho tui biết.
- Tui sợ mất công làm lỡ việc tìm kiếm .
Nghe Xuân Phương nói như vậy, Sơn Hải thấy thương vô cùng, lại thấy trên đôi chân trắng bỗng xuất hiện vết thương như thế thật tội. Cậu nói:
- Được rồi, đau lắm không. Ngồi nghỉ một lát đi.
Cũng nhờ như vậy, hai người họ mới thấy được Ngân hằng đang nói chuyện với Minh Nhật. Cả hai vội gọi điện thoại cho Lâm Phong và Bảo Duy ở gần đó.
Lâm Phong vừa đến thì bắt gặp cảnh tên Hào đang bóp cằm Ngân Hằng ghiến răng nói:
- Tôi cảnh cáo em. Nếu em dám ở sau lưng tôi léng phéng với mấy thằng con trai khác, tôi sẽ không tha cho em và gia đình em đâu.
- Bình tĩnh đi. Bây giờ Phong ra mặt, chỉ khiến cho tên đó càng thêm tức tối mà thôi. Sau này người khổ chính là Ngân Hằng – Bảo Trâm bèn khuyên nhủ.
Lâm Phong nghe vậy thì cố nhẫn nhịn đứng lại, hai nấm tay xiết chặt nhìn tên Hào từ từ buông cằm Ngân Hằng ra. Gương mặt cô đầy sự sợ hãi, mặt xanh như cắt, ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn ta gật đầu. Khi tay hắn buông cằm cô ra, cô mới thở một cách mệt nhọc.
Nhìn thấy tên Hào lên xe rời đi, Ngân Hằng mới rơi nước mắt, những giọt nước mắt tủi thân cho số kiếp của cô. Ngay từ giây phút bắt đầu gặp hắn ta, cô đã nhìn thấy trong hắn, một sự đe dọa chết người. Hắn không giống như bao chàng trai khác, tỏ vẻ lịch sự trong lần đầu gặp mặt, mà bộc lộ ngay bản tính tàn nhẫn thích chà đạp người khác của mình. Bởi vì hắn biết, biết rằng cô đang phụ thuộc vào hắn, nên không cần phải che giấu bản tính thật sự của mình.
Vì ba, vì gia đình, cô cắn răng chịu đựng hắn ta trong nước mắt của nỗi sợ hãi. Chỉ trách ông trời đã ban cho cô số phận quá khắc nghiệt đến tàn nhẫn. Đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi số phận bi thương này đây.
Ngân Hằng lặn lẽ gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, cô phải mạnh mẽ lên, vì tất cả người thân của mình. Nếu như số phận đã chọn cho cô con đường đầy chông gai, vậy thì cô sẽ đối mặt với nó. Sẽ chiến đấu với nó, cho đến khi cô kiệt sức thì thôi.
Đôi khi cái chết là lối thoát duy nhất cho cô trên con đường đau khổ này, nhưng cô ra đi thì sao, ba cô thế nào, còn Gia Bảo, cô đành lòng nào mà rời bỏ nó một mình trên thế gian này.
Cho nên cô chỉ có thể sống, dầu cuộc sống đó là biển lửa.
Cô cố gượng cười quay lưng bước vào nhà.
- Ngân Hằng – Cuối cùng Lâm Phong không nhịn được nữa lên tiếng gọi cô.
Ngân Hằng nghe gọi tên, cô hoảng hốt đưa tay lau đi những giọt nước mắt, cố xóa đi sự đau khổ của mình. Cô quay người lại nhìn Lâm Phong, hỏi:
- Sao bạn lại đến đây.
- Mình tìm bạn – Lâm Phong nhìn cô bằng ánh mắt rạng rỡ vui mừng sau bao nhiêu ngày mong đợi tìm kiếm.
- Đến lúc vào học sẽ gặp lại thôi mà – Ngân Hằng cố cười đáp.
- Đã có gì xảy ra trong cả tháng nay vậy. Vì sao bạn lạ trở thành vợ chưa cưới của ông già đó chứ – Lâm Phong lo lắng hỏi, từ lúc cái gã đàn ông kia nói rằng cô là vợ chưa cưới của hắn ta, cậu đã mất đị sự bình tĩnh muốn chất vấn ngay tức khắc, nhưng lúc đó ông nội đang nổi giận nên mẹ và chị gái đã kéo cậu đi thẳng lên lầu. nếu không, cậu nhất định làm cho ra lẽ.
- Anh ấy chỉ mới có 27 tuổi thôi mà, đâu thể nào gọi là ông già được – Cô nhẹ nhàng trả lời .
- Nhưng bạn còn chưa được 17 tuổi, sao có thể trở thành vợ chưa cưới của anh ta. Nếu anh ta làm vậy thì sẽ vi phạm pháp luật – Lâm Phong nói ngay.
- Đúng là mình chưa 17 tuổi thì không được kết hôn, cho nên chỉ là đính hôn mà thôi, cái này pháp luật không hề cấm. Với lại, theo như cách nghĩ của người lớn, chỉ cần hôm nay bạn vừa tròn 17 tuổi, thì qua ngày hôm sau sẽ bắt đầu tính là 18. Chỉ còn 5 ngày nữa, mình tròn 17 tuổi rồi. Nói vậy thôi, chứ thật ra, phải học xong mình mới làm đám cưới.
- Đám cưới….Vậy còn mình thì sao? Bạn có nghĩđến mình dù chỉ một chút hay không? – Lâm Phong nhìn Ngân Hằng bằng đôi mắt bi thương buông lời oán trách – Bạn có nghĩ đến tình cảm mình dành cho bạn hay không?
- Hãy xem mình như một giấc mơ thoáng qua – Ngân Hằng nhìn Lâm Phong, ánh mắt u sầu chất chứa đau khổ .
- Dù là một giấc mơ thoáng qua, mình cũng không muốn quên nó. Dù chỉ là một giấc mơ thoáng qua, thì giấc mơ đó cũng quá đổi ngọt ngào. Nó mang lại cho mình hạnh phúc.
- Hạnh phúc đôi khi chỉ là chút vu vơ cùng cỏ hoa. Bạn rồi đây sẽ tìm thấy được một hạnh phúc khác.
- Liệu có thể không? Ngày bạn đến…bạn dạy mình cách yêu thương trọn vẹn một người là như thế nào. Nhưng ngày bạn đi…bạn chưa dạy mình cách quên đi một người mà mình từng yêu thương trọn vẹn. Bạn nói xem, làm sao mình có thể hạnh phúc, làm sao tìm thấy hạnh phúc khác khi trong lòng mình chỉ có hình bóng của bạn.
Giọt nước mắt của ngân Hằng ì những lời nói đầy xúc động của Lâm Phong mà rơi xuống. Rơi vào khóe môi cô, thấm vào đầu lưỡi mang theo vị đắng cay.
- Nếu bạn muốn mình hạnh phúc, hãy dạy mình cách làm thế nào để quên bạn – Lâm Phong tiếp tục nói....