80s toys - Atari. I still have
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Nơi ấy có anh
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 12876
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:02 - 14/08/2015


Ngân hằng không biết cô đã đánh bà ta bao nhiêu, tát bà tao bao nhiêu, cào cấu bà ta bao nhiêu, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn, thậm chí gương mặt bà ta bị cô cào đến chảy máu lòng cô chẳng chút vui sướng nào cả. Hai tay tê dại, móng tay như xướt ra, nhưng giờ phuát này, sự căm phẫn đã làm cô quên đi nỗi đau thể xác.

Ngân Quỳnh ngồi lên xe buýt, xe lăn bánh được một đoạn, cô bị sự trầy xướt trên người làm đau đớn. Chính vì sự đau đớn đó hiển rõ làm cô cảm thấy cố điều gì đó không đúng lắm.

Rõ ràng vết thương trên người cô hiện rõ như thế, lẽ nào mẹ cô lại không nhìn thấy. Tại sao mặt bà không có chút lo lắng nào, còn bình thản sai cô đi như thế. Bán tín bán nghi, Ngân Quỳnh cầm điện thoại gọi ngay cho cô Hương. Điện thoại nhà cô ấy không có ai nghe. Ngân Quỳnh gọi liền mấy cuộc, vẫn không ai nghe máy. Cô quyết định xuống xe trở về nhà.

Vì mới đi có một trạm nên Ngân Quỳnh không chờ xe mà trực tiếp chạy nhanh về nhà. Nếu mẹ cô có trách thì cứ việc bảo cô Hương không có nhà, đến đó cũng không gặp được. Điều cô lo ngại chính là, mẹ nhân lúc mình không có nhà, sẽ lại gây khó dễ cho Ngân Hằng, điều này gần như đã thành thông lệ mỗi khi ba cô đi công tác.

Khi Ngân Quỳnh mở cửa chạy vào nhà, cô sửng sốt tột độ khi thấy người bị đánh không phải là Ngân Hằng mà là mẹ mình- bà Kim Lương.

Cô nhìn thấy Ngân Hằng đầu cổ tóc tai rũ rượi, quần áo nhăn nhúm, cả người cũng đầy thương tích. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Ngân Hằng như thế. Dù biết mẹ mình có lỗi, dù biết cơn phẫn nộ của Ngân hằng không sai nhưng thấy mẹ mình bị đánh cô cũng không đành lòng, đứng nhìn nên chạy đến kéo Ngân Hằng ra.

Nhưng trong lúc hấp tấp, không ngờ lại đẩy ngã Ngân Hằng té xuống sàn.

Ngân Hằng bị té xuống trừng mắt nhìn kẻ đã đẩy mình. Cô thấy người đó là Ngân Quỳnh thì không khỏi đau đớn thêm.

- Chị….có gì từ từ nói – Ngân Quỳnh run run khuyên.

Ngân Hằng rất tức giận, nhưng lúc này lí trí đã dần tỉnh lại, cô nhớ đến Gia Bảo vẫn còn bất động trên sàn nhà. Điều quan trọng nhất lúc này là đưa thằng bé đi cấp cứu, cô trừng mắt nhìn hai mẹ con kẻ đạo đức giả kia rồi bò đến bên Gia Bảo, cố sức bế thằng bé lên rồi lao nhanh ra bên ngoài.

Ngân Quỳnh lúc này mới phát hiện ra Gia Bảo đang nằm bất động dưới đất. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy Ngân hằng lão đảo bế Gia Bảo đi ra, cô muốn đến giúp, nhưng Ngân Hằng đã gạt cô ra quát:

- Tránh ra. Tôi không muốn nhìn thấy mặt mẹ con hai người.

Ngân Quỳnh bị Ngân hằng lớn tiếng thì mếu máo không biết nên thế nào đành đứng nhìn hai bóng người kia ra khỏi nhà. Cô mới quay lại hỏi mẹ với vẻ phẫn nộ:

- Mẹ…đã xảy ra chuyện gì. Mẹ đã làm gì, Gia Bảo tại sao lại như thế

Bà Kim Lương đưa đôi mắt hoang dại nhìn con gái không biết trả lời thế nào.



Ngân Hằng bế Gia Bảo lảo đảo chạy ra ngoài tìm kiếm xe, nhưng đang là giờ gia điểm rất khó bắt được xe, xung quanh lại chẳng có bóng người chạy xe ôm nào. Cô nhìn gương mặt bất động của Gia Bảo mà không cầm được nước mắt, cô có lỗi với em trai mình, có lỗi với mẹ mình, cô đã hứa sẽ yêu thương chăm sóc và bảo vệ em trai thật tốt, vậy mà….

Cô quyết định bế Gia Bảo chạy theo hướng bệnh viện. Cắn chặt môi chịu đựng sự đau đớn, run rẩy của từng bước chân, cô không để Gia Bảo có chuyện được.

Không ngờ mãi lo chạy lại va vào một người, cứ tưởng đâu hai chị em đã té ngã. Nào ngờ lại được cánh tay rắn chắc đỡ lấy.

- Không sao chứ? – Giọng nói lo lắng có phần quen quen vang lên.

Ngân Hằng chỉ vừa ngẩng đầu nhìn lên chưa kịp nói gì thì Gia Bảo đã bị bế khói tay cô, Minh Nhật quay lưng ngay lập tức bế Gia Bảo chạy đi, Ngân hằng hơi ngây người đứng lại liền bị cậu giục:

- Còn không đi nhanh.

Ngân Hằng sực tỉnh vội vã chạy theo, chạy được một quảng đường dài mới bắt được taxi đưa Gia Bảo đến bệnh viện. Khi xuống khỏi taxi, Ngân Hằng mới phát hiện, trên người cô không có lấy một đồng nào. Cũng may Minh Nhật tinh ý trả tiền giúp cô. Còn giúp cô trả tiền viện phí.

- Bác sĩ, em trai cháu thế nào – Ngân Hằng hai mắt đỏ hoa nhìn vị bác sĩ có tuổi vừa c6a1p cứu cho Gia Bảo xong lo lắng hỏi.

Ông bác sĩ nhìn Ngân Hằng một lượt, thấy cả người cô cũng đầy vết thương, đầu cổ tóc tai rũ rượi, đặc biệt cô vẫn khoát lên người bộ đồng phục cấp ba , trong ánh mắt chứa đầy sự xót xa, ông lắc đầu nói:

- Cháu gái, em cháu tạm thời không sao, chỉ cần nghỉ ngơi và tránh bị kích động lần nữa là được. Nhưng bác có chuyện muốn hỏi cháu: gia đình cháu như thế nào vậy.

Ngân Hằng nghe hỏi thì biến sắc cúi đầu, cô không muốn làm ầm ĩ ra bên ngoài, mất thanh danh ba mình. Vì sợ ảnh hưởng đ0ến uy tín của ông mà trước giờ cô vẫn cam chịu sự hành hạ của bà ta, cô bặm môi lắc đầu nói dối:

- Cháu và em cháu gặp kẻ xấu nên mới thế.

- Tôi là bác sĩ, cháu nghĩ là mình lừa được tôi sao? – Vị bác sĩ già nghiêm khắc nói.

Ngân Hằng biết lời nói dối của mình không lừa được vị bác sĩ đầy kinh nghiệm này thì chỉ biết cúi đầu im lặng, không nói. Vị bác sĩ nhìn cô thở dài thương xót, khuyên:

- Cháu gái, bác biết cháu không muốn ba mẹ hay người thân của mình bị pháp luật xử tội, nhưng mà cháu phải hiểu, bạo hành là phạm pháp. Pháp luật đặt ra luật này là để bảo vệ ngững người như cháu. Cháu đã lớn, có thể cháu chịu đựng được những hành hạ này, nhưng cháu có nghĩ đến em cháu không. Nó vẫn còn là một đứa bé, liệu nó có thể chịu đựng được sự bạo hành thế này hay không?

Hai mắt của Ngân Hằng đã đong đầy nước mắt, cô vẫn cúi đầu im lặng. Vị bác sĩ lần nữa thở dài, quay sang Gia Bảo, ông kéo quần thằng bé xuống tận đầu gối bảo:

- Cháu nhìn đi.

Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn hai bắp vế của Gia Bảo. Nước mắt cô chợt ngừng rơi, bởi vì cô như người chết đứng trước những vết thương chi chít trên người Gia Bảo. Rất nhiều vết sẹo dài nhỏ, mờ có, nổi rõ có, hồng hồng những lằn dài. Cô sụp người khuỵa xuống đất, nước mắt bắt đầu rơi ra không ngừng.

Bắt đầu tứ lúc nào, đứa em trai 6 tuổi của cô từ chối việc cô giúp nó đi tắm, giúp nó thay đồ. Nguyên nhân là từ những vết sẹo này. Chuyện gì đã xảy ra.

Minh Nhật đứng im lặng nhìn dáng vẻ run run của Ngân Hằng, trong lòng cậu bỗng cảm thấy thương xót vô cùng.

Vị bác sĩ từ từ kéo quần Gia Bảo lên bắt đầu nói:

- Cháu có biết một dạng tự hành xác mình hay không? Khi con người ta có nhiều chuyện đau buồn, có quá nhiều sợ hãi không thể thoát ra, họ chọn cách làm đu chính mình để thoát khỏi cảm giác đau đớn sợ hãi của chính mình. Em trai cháu cũng như vậy. Bác nghĩ, những vết thương này là do nó dùng dao lam tự làm tổn thương mình.

Cả người Ngân Hằng rung lên, lạnh toát, cái lạnh đến thắt lòng, ngăn cản nhịp thở, tim cô gần như ngừng đập.

- Điều này chứng tỏ tâm lí của em cháu có vấn đề, có lẽ xuất phát từ nỗi sợ hãi không ngừng. Mà sự sợ hãi này có lẽ từ việc bạo hành trong gia đình cháu. Nếu thương em cháu, cháu hãy nói rõ ra, pháp luật sẽ thay mặt các cháu trừng trị những kẻ phạm tội, có như vậy cháu và em cháu mới có thể sống thảnh thơi được.

Đầu óc Ngân Hằng không còn chứa được gì thêm nữa, vị bác sĩ còn nói nhiều lắm, nhưng cô không nghe được nữa. Cô đã hứa với mẹ, sẽ chăm sóc em thật tốt. Vậy mà…

Minh Nhật bước đến bên cạnh Ngân hằng, cậu ôm chặt cô vào lòng vỗ về. Như một cơn lũ không báo trước, Ngân Hằng òa khóc, tiếng khóc rất lớn, cô nức nở trong lòng Minh Nhật.

- Đừng khóc, em trai bạn không sao. Sẽ ổn thôi mà, nó là đứa trẻ ngon, ông trời sẽ không đế em ấy bị gì đâu. Bạn hãy kiên cường lên, đừng để bản thân ngã xuống, vì em trai bạn, bạn nhất định phải kiên cường lên.

Ngân Hằng không biết, cô đưa tay siết chặt Minh Nhật, cậu giống như chiếc phao của cô lúc này, giúp cô không khỏi chìm vào bể đâu khổ.

Cuộc đời con người là những quả đắng, chỉ có những người may mắn mới nếm được vị ngọt



Chương 3: Có yêu thương nào


Ngân Hằng ở cả đêm bên cạnh em trai mình, cô không ngừng tự trách bản thân. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nằm im trên giường bệnh kia, nước mắt cô không ngừng rơi. Cô cảm thấy hận, rất hận, chưa bao giờ cô hận người đàn bà đó hơn lúc này. Nếu không có bà ta, hay nếu người đó không phải bà ta, có lẽ cuộc đời cô và em trai không khổ sở đến thế này.

Siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Gia Bảo, cô tự nhủ với lòng bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ không để em trai phải gánh chịu một sự tổn thương nào.

- Chị…- Giọng Gia Bảo khẽ gọi đánh thức Ngân Hằng dậy, nét mừng rỡ, Ngân Hằng nhìn Gia Bảo run run hỏi:

- Em sao rồi? Có còn đau không? Chị xin lỗi .

- Chị đừng khóc – Gia Bảo cố vươn tay vuốt nước mắt trên mặt Ngân Hằng, cô nắm tay em lại tự mình lau đi nước mắt, cố gặng ra nụ cười nói

- Chị không sao. Chị không khóc, Gia Bảo nói cho chị nghe, em thấy trong người thế nào, còn đau không.

- Chị em đau lắm, em cũng sợ lắm. Sợ dì sẽ đánh chết chị, em không muốn mất chị đâu – Gia Bảo mếu máo khóc nói.

- Chị không sao, chị sẽ không bao giờ rời xa Gia Bảo đâu. Gia Bảo ngoan đừng sợ, từ nay chị sẽ không để Gia Bảo phải sợ hãi nữa đâu. Em đừng ngốc nghếch lấy dao rạch chân mình nữa được không.

- Nhưng khi em làm vậy, em thấy không còn sợ nữa. Em muốn mình mạnh mẽ để bảo vệ được chị – Gia Bảo thều thào nói.

Ngân Hằng xúc động không cầm được nước mắt khi nghe những lời em trai mình nói, cô biết đối với một đứa trẻ như Gia Bảo, để có thể suy nghĩ và nói lên những điều này cũng có thể thấy nó đã trải qua nhiều nỗi đau. Từ trong nỗi đau đó khiến cho nó trưởng thành. Chỉ có điều, nỗi đau có thể khiến người ta trưởng thành hơn, nhưng nỗi đau quá lớn lại khiến người ta sụp đổ. Nỗi đau trong lòng một thằng bé như Gia Bảo, sự tổn thương tâm hồn của nó quá lớn dẫn đến việc nó tự hành hạ mình để cho cảm giác đau kia dịu bớt.

- Gia Bảo đã bảo vệ được chị rồi. Em rất mạnh mẽ. Từ nay không cần làm như vậy nữa, từ nay chị sẽ không để dì bắt nạt hai chị em mình nữa đâu. Chị cũng sẽ mạnh mẽ như Gia Bảo, sẽ không để Gia Bảo phải đau lòng nữa – Ngân Hằng rơi nước mắt vuốt ve gương măt em trai đáp trong sự nghẹn ngào nước mắt.

- Thật sao chị – Gia Bảo hỏi lại với vẻ mặt vui vẻ.

- Ừhm….- Ngân Hằng vội gật đầu.

- Chị…em đói bụng quá.

- Được rồi, chị lập tức đi mua đồ ăn cho em ăn, em nằm ở đây chờ chị.

Ngân hằng nói rồi vội vã đứng lên mới chợt nhớ trong người cô không có tiền. Cô cảm thấy cay đắng quá, làm một người chị như cô thật là quá vô dụng. Một bữa cơm cũng không thể cho em trai mình được, chỉ có thể trở về nhà lấy tiền mà thôi.

Đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, Minh Nhật bước vào, trên tay là một cái camen ba tầng. Cậu nhìn Ngân Hằng rồi đi thẳng đến giường Gia Bảo đặt cái camen xuống cái tủ đồ rồi xoa đầu Gia Bảo giống như người thân trong nhà nói:

- Nhóc này tỉnh rồi sao. Chắc là đói bụng rồi phải không?

Trong ánh mắt ngơ ngác trong sáng của Gia Bảo, Minh Nhật quay đầu nói với Ngân Hằng:

- Mình có đem chút cháo cho hai người.

Ngân Hằng có hơi chút bối rối nhìn Minh Nhật, tuy trằng hai người vẫn thường trao đổi qua lại với nhau vài câu, nhưng chưa thể nào nói là thân thiết được. Huống hồ cô vẫn lươn giữ khoảng cách nhất định với Minh Nhật và Minh Nhật cũng chưa từng tiến sâu vào ranh giới đã định kia....
« Trước1...1213141516...66Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bắt được rồi, Vợ ngốc
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Biệt thự hoàng tử
» Cao thủ học đường (hai lớp học đối đầu)
» Chân ngắn, sao phải xoắn
» Chỉ có thể là Yêu
» Chiếc ôm từ vệt gió quỉ
12345»
Tags:
bạn đang xem

Nơi ấy có anh

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Nơi ấy có anh v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất