Old school Swatch Watches
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Nợ em một đời hạnh phúc
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 13706
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:01 - 15/08/2015


Một câu này đã khiến Tạ Tri Vân chua xót đến suýt rơi nước mắt. Đứa trẻ đơn độc nằm ngủ trước mộ mẹ, ai nhìn thấy cảnh tượng này chẳng đau lòng, huống hồ bà lại một mình nuôi con, trái tim người làm cha làm mẹ đều như vậy. Dù người lớn có ân oán gì thì bọn trẻ luôn vô tội. Bà đưa Nhiếp Vũ Thịnh về nhà, cũng không trách mắng, chỉ bảo anh tắm rửa rồi dặn người giúp việc hâm sữa, nhìn anh uống sữa, đi ngủ xong mới gọi cho vị giáo sư âm nhạc kia xin cho Nhiếp Vũ Thịnh nghỉ học ngày mai.

Hôm sau Nhiếp Đông Viễn mới về đến, ông vô cùng cảm kích Tạ Tri Vân, nhưng bà kiên quyết xin nghỉ không làm nữa. Bà cảm thấy dù Nhiếp Đông Viễn thật sự là kẻ chủ mưu giết chồng mình, nhưng mình cứ lợi dụng sự tin tưởng của Nhiếp Vũ Thịnh thì cũng rất không phải, nên khăng khăng đòi rời khỏi nhà họp Nhiếp. Đôi bên không ai chịu ai. Tạ Tri Vân một mình xuống núi, Nhiếp Đông Viễn bèn lái xe đuổi theo.

Ông ta nói: "Tri Vân, anh sai rồi, không phải con anh, mà là anh không thể rời xa em."

Tạ Tri Vân viết trong nhật ký: "Tôi sững người đến mấy phút rồi đáp: 'Không phải anh có bạn gái rồi sao?" Anh ấy nói: 'Anh tưởng em sẽ ghen, sẽ tốt với anh một chút, kết quả em lại muốn rời xa anh.' Tôi sững người thêm một lúc lâu, cuối cùng mặc kệ anh ta, quay người tiếp tục đi xuống núi. Anh ta dừng xe ở đó, đi bộ về phía tôi đến tận trạm xe buýt dưới chân núi. Tôi lên xe vẫn thấy anh ta đứng đó, nhìn tôi đầy tuyệt vọng."

Sau đó một thời gian dài Tạ Tri Vân không nhắc đến Nhiếp Đông Viễn nữa, chỉ viết về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống cùng sự trưởng thành của con gái... Khi đọc đến đây Đàm Tĩnh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, có lẽ hồi đó Tạ Tri Vân cũng cho là thế.

Rất lâu sau đó, Nhiếp Đông Viễn nài nỉ Tạ Tri Vân quay lại dạy đàn cho con trai, vì Nhiếp Vũ Thịnh hiếm khi tin tưởng ai, nhưng lại rất tin Nhiếp Vũ Thịnh đang ở tuổi nổi loạn, người giúp việc không quản được, chỉ chịu nghe lời một mình Tạ Tri Vân. Ban đầu Tạ Tri Vân từ chối, nhưng Nhiếp Đông Viễn biết Đàm Tĩnh rất có hy vọng đỗ vào trường trung học trọng điểm số 14, trường này theo chế độ nội trú, chi phí rất cao, mà hồi đó ngôi trường Tạ Tri Vân công tác lại không thể trả lương đúng hạn cho bà. Ông ta biết Tạ Tri Vân cần tiền cho con đi học, nên đã đưa ra một cái giá rất cao, đồng thời cam kết cới Tạ Tri Vân rằng mình tuyệt đối sẽ không tơ tưởng bất cứ điều gì nữa, chỉ mong mời bà về dạy Nhiếp Vũ Thịnh.

Trước những lời cam đoan và thuyết phục của Nhiếp Đông Viễn, Tạ Tri Vân nhận lời tiếp tục đến nhà họ Nhiếp dạy Nhiếp Vũ Thịnh. Nhiếp Đông Viễn cũng thủ tín, luôn giữ khoảng cách với Tạ Tri Vân, ông ta rất bận, nếu cố tình tránh mặt thì Tạ Tri Vân hoàn toàn không thể gặp được. Mãi đến hôm sinh nhật Nhiếp Vũ Thịnh, hai người mới lại gặp nhau. Nhiếp Vũ Thịnh kiên quyết muốn mời cô giáo Tạ dự tiệc, vì thế ba người họ cùng đến khách sạn năm sao sang trọng nhất thời đó ăn cơm. Nhiếp Đông Viễn dùng rượu vang, còn Tạ Tri Vân và Nhiếp Vũ Thịnh thì uống nước giải khát nổi tiếng của công ty Đông Viễn.

Khi uống loại nước này, tâm trạng Tạ Tri Vân rất phức tạp. Đương lúc Nhiếp Đông Viễn vô cùng vui vẻ, con trai ngoan ngoãn nghe lời, lại có Tạ Tri Vân ở bên, nên ông ta uống khá nhiều rượu, rồi bắt đầu kể về quá trình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bao gồm cả việc đấu trí đấu dũng ra sao với tay thương nhân Hồng Kông. Hồi đó, chính quyền địa phương và cơ quan chủ quản rất ủng hộ thương nhân Hồng Kông kia mua lại xưởng Lão Tam. Khi ông ta đột nhiên đứng ra dẫn dắt mọi người góp vốn cứu xưởng, nghe nói lãnh đạo cơ quan chủ quản đã đánh giá bằng hai chữ "làm bừa".

"Nhưng cô thấy đấy, tôi đã khiến xưởng làm ăn vô cùng phát đạt, đồ uống ngày cáng bán chạy. Chúng tôi đã tiêu rất nhiều tiền quảng cáo dây chuyền sản xuất nước khoáng mới nhập vào giờ vàng trên truyền hình. Ban đầu mọi người trong xưởng đều phản đối, họ bảo tôi bỏ nhiều tiền như vậy để quảng cáo trên đài đúng là điên. Đến anh Từ, Phó giám đốc phụ trách sản xuất cũng phản đối tôi, bảo nếu tôi làm vậy thì chỉ trong một tháng sẽ hết sạch vốn để xoay vòng. Nhưng sau khi quảng cáo được phát ra, già trẻ gái trai ai ai cũng ngân nga mấy câu hát quảng cáo của chúng tôi... Oa, năm đó nước khoáng bán rất chạy, khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có sản phẩm của chúng tôi. Đoàn xe đến lấy hàng nối đuôi nhau đến ba dãy phố, tất cả dây chuyền sản xuất đều hoạt động, kho luôn ở trong tình trạng trống rỗng, chỗ nào cũng có đơn đặt hàng, cung không đủ cầu. Hồi đó có rất nhiều người ganh ghét đến đỏ cả mắt, trong mắt họ, cái xưởng này đã biến thành miếng thịt thơm, ai cũng muốn cắn một miếng..."

Nhiếp Vũ Thịnh không hài lòng, cầm dao vừa cắt bít tết vừa lầm bầm: "Bố chỉ biết nói về đồ uống của bố thôi..."

"Không có nó thì con có được sống sung sướng như bây giờ không?" Rượu vào, mắt Nhiếp Đông Viễn lại sáng rực lên, ông xoa đầu con trai, âu yếm nói: "Bố kiếm tiền là vì con mà."

"Bố có thấy cô Tạ nghe đến phát chán rồi không, ai mà chịu khó ngồi nghe chuyện đồ uống của bố chứ..."

Nhiếp Đông Viễn cảm thấy Tạ Tri Vân quả có phần lơ đãng, nhất là khi uống nước. Ông sợ con trai nhận ra điều gì, bèn khách sáo hỏi: "Cô giáo Tạ có thích thức uống này không?"

Tạ Tri Vân lấp liếm đáp: "Mùi vị rất ngon, có hơi thở giống loại của xưởng Lão Tam trước đây."

Nhiếp Đông Viễn rất đắc ý, nói nhỏ: "Cho cô biết một bí mật nhé, công thức của nó chính là từ xưởng Lão Tam đấy."

Tạ Tri Vân nghe câu này không khác gì sét đánh giữa trời quang. Lúc đó bà hoàn toàn sững sờ, cảm giác máu dồn hết lên não, tim đập thình thịch, tay cũng run lẩy bẩy.

Vì Tạ Tri Vân đột nhiên không được khỏe, nên bữa cơm này chỉ ăn được một nửa. Nhiếp Đông Viễn gọi tài xế đến đón Nhiếp Vũ Thịnh về, còn mình đích thân lái xe đưa Tạ Tri Vân vào bệnh viện. Bác sĩ nói không có gì khác thường, cho rằng bà chỉ bị thiếu máu, mà Tạ Tri Vân lại lo Nhiếp Đông Viễn phát hiện ra chuyện gì đó nên kiên quyết không làm kiểm tra tổng thể, cũng nhất định không chịu ở lại phòng Theo dõi. Cuối cùng, Nhiếp Đông Viễn đành lái xe đưa bà về nhà.

Trên đường về, ngang qua một đoạn đường mới sửa bên bờ biển, rất heo hút vắn vẻ, ít người qua lại. Có thể do hơi men, cũng có thể là ủ mưu đã lâu, Nhiếp Đông Viễn bèn rẽ khỏi đường cái, lái thẳng ra bờ biển.

Trong nhật ký Tạ Tri Vân không viết gì về chuyện xảy ra bên bờ biển, một tuần sau bà mới viết qua loa rằng Nhiếp Đông Viễn đã xin lỗi, mua một căn nhà ở Hồng Kông, nghe nói định tặng bà nhưng bị bà từ chối.

Sau đó nhật ký của Tạ Tri Vân chỉ còn một chủ đề duy nhất, đó là trả thù. Bà nghĩ ra rất nhiều cách nhưng đều thấy không đủ sảng khoái. Nhiếp Đông Viễn rất thích bà, nhưng bà lại không biết đó là tình cảm thật lòng hay chỉ nhằm thỏa mãn ham muốn chinh phục nhất thời của ông ta. Vì thế thái độ của bà đối với Nhiếp Đông Viễn cứ như xa mà lại như gần, trong niềm căm ghét Nhiếp Đông Viễn lại xen lẫn cả cảm giác oán hận bản thân. Dẫu biết rằng con người này rất có thể là hung thủ giết hại chồng mình, vậy mà bản thân lại chờn vờn với ông ta, đối với người phụ nữ có tư tưởng truyền thống như Tạ Tri Vân thì mặc cảm tội lỗi này quả là quá lớn.

Lần đầu tiên Tạ Tri Vân phát bệnh là ở nhà họ Nhiếp, Nhiếp Vũ Thịnh đưa bà vào viện, đó cũng là lần đầu tiên Đàm Tĩnh gặp Nhiếp Vũ Thịnh.

Bà đã giấu Đàm Tĩnh rất nhiều chuyện, cũng không ngăn cấm Đàm Tĩnh làm bạn với Nhiếp Vũ Thịnh. Nhiếp Đông Viễn vốn giảo hoạt, đa nghi, hơn nữa Đàm Tĩnh còn nhỏ, bà cảm thấy con gái mình và Nhiếp Vũ Thịnh quen nhau chỉ là tình cờ căn bản không nghĩ giữa hai người lại có mối quan hệ gì đặc biệt. Cộng thêm việc bà thật lòng quý mến Nhiếp Vũ Thịnh, cảm thấy anh rất thông minh, hiểu chuyện, lại mất mẹ từ nhỏ, hết sức đáng thương.

Nhiếp Đông Viễn từng đưa bà đến Hồng Kông một lần, cũng ở Hồng Kông, ông ta thẳng thắn nói mình không nhiều khả năng có thể kết hôn với bà, nhưng về phương diện vật chất, sẽ cố hết sức đáp ứng. Sau khi từ Hồng Kông về, Tạ Tri Vân không nhận điện thoại của Nhiếp Đông Viễn nữa, cũng nghỉ luôn công việc ở nhà họ Nhiếp.

Trong một thời gian dài Nhiếp Đông Viễn ra vẻ không bận tâm, ông cho rằng Tạ Tri Vân làm như vậy là để ép cưới. Cuối cùng ông nói với bà rằng trước đây cũng có người từng làm chuyện ngu ngốc này, kết quả là Nhiếp Đông Viễn kiên quyết chấm dứt quan hệ. Tạ Tri Vân không quan tâm tới ông ta, thậm chí còn coi mọi sự liên lạc của ông ta là quấy rối. Điều này khiến Nhiếp Đông Viễn vô cũng khó hiểu, có lẽ bị bản tính kiêu hãnh quen hô mưa gọi gió xui khiến, ông ta nhiều lần yêu cầu gặp Tạ Tri Vân nói chuyện, nhưng đều bị cự tuyệt. Thậm chí có lần, nửa đêm ông ta còn mạo hiểm đến tận dưới nhà Tạ Tri Vân mới gọi điện. Hôm đó là Chủ nhật, Đàm Tĩnh đã từ trường về nhà, Tạ Tri Vân sợ kinh động đến con gái, đành tìm cớ xuống nhà, nhờ thế Nhiếp Đông Viễn mới có cơ hội nói chuyện.

Lần nói chuyện này vẫn là tại bờ biển vắng, Tạ Tri Vân không chịu nổi sự dai dẳng của Nhiếp Đông Viễn, bèn nói thẳng với ông ta rằng chồng mình chính là kỹ thuật viên bảo quản công thức đồ uống của xưởng Lão Tam, thế nên ban đầu bà đến nhà họ Nhiếp dạy đàn chẳng phải vì động cơ gì tốt đẹp, bất luận ông ta có phải kẻ sai khiến Viên Gia Phúc hay không, bà cũng không muốn có bất cứ dính dáng gì đến ông ta nữa.

Tạ Tri Vân ghi lại cuộc nói chuyện này vô cùng tường tận, ngay cả thần thái của Nhiếp Đông Viễn cũng miêu tả hết sức sinh động. Bấy giờ Nhiếp Đông Viễn cười khẩy: "Đúng thế, tôi chính là người năm đó vì đoạt công thức mà giết chồng cô. Cô không có ý gì tốt thì tôi càng không có, cô tưởng tôi thật lòng thích cô chắc? Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi. Loại đàn bà ng xuẩn như cô, chồng bị người ta hại chết còn bản thân lại bị tôi đem ra tiêu khiển lâu như vậy, cô làm gì được tôi nào?"

Nói rồi Nhiếp Đông Viễn liền lên xe đi mất, để lại mình Tạ Tri Vân trên bờ biển giữa đêm.

Đêm đó Tạ Tri Vân một mình trở về nhà, không ai biết bà đã đi lang thang trên đường bao lâu. Trong đoạn nhật ký cuối cùng, bà viết: "Mình đúng là đồ ngu nên mới làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Mình thật sự không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa."

Chỉ mấy tháng sau mà đã ra đi trên giảng đường vì lên cơn đau tim.

Sau này Đàm Tĩnh phát hiện ra mẹ không uống bất cứ loại thuốc nào theo lời dặn của bác sĩ, cũng không mang theo bất cứ loại thuốc cấp cứu nào trên người, có thể nói, bà đã tự sát.



CHƯƠNG 19:



Kể về cái chết của mẹ xong, Đàm Tĩnh trầm mặc rất lâu mới nói: "Nếu biết chuyện này sớm hơn, tôi ước sao mình chưa từng quen Nhiếp Vũ Thịnh."

Thịnh Phương Đình không biết phải an ủi cô thế nào, đành nói: "Thật ra, cô vì chuyện này mà rời bỏ Nhiếp Vũ Thịnh là không công bằng với anh ta."

"Khi ấy tôi còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, gặp phải chuyện thế này, thật không biết phải làm sao. Nhiếp Đông Viễn tưởng tôi không biết gì nên chỉ yêu cầu tôi rời xa Nhiếp Vũ Thịnh. Tôi nghĩ tôi cũng không muốn ở bên Nhiếp Vũ Thịnh nữa, nếu không mẹ tôi trên trời cũng không được yên lòng."...
« Trước1...5758596061...76Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Về nơi đáy mắt trong
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
» Tôi ghét anh...đồ du côn
12345»
Tags:
bạn đang xem

Nợ em một đời hạnh phúc

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Nợ em một đời hạnh phúc v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất