23:25 - 12/08/2015
- Anh Duy Phong, em đến công ty anh làm gì ạ ?
Anh nhìn tôi, nói một cách đây thản nhiên :
- Để tôi thấy em.
Lúc chị phục vụ tới bàn thanh toán còn nháy mắt với tôi. Tôi ko nhịn được phải quay đi nơi khác cười trộm.
- Tất cả hết 60 ngàn .Anh...anh ko có tiền lẻ ạ ? – Chị phục vụ tròn mắt trước tờ tiền mà anh vừa đưa.
Ngay cả tôi cũng vậy...Thật là...cũng chẳng phải tiền Việt mà đó là tờ 100 đô la. Khác gì muốn làm khó người khác đây. Tôi vừa định lấy tiền lẻ ra trả thì anh nói :
- Ko cần phụ. Vy Anh nhà tôi thường tới đây, số còn lại Vy Anh sẽ dùng dần.
Vy Anh nhà tôi ? Ko phải ý anh là hai anh em thật đấy chứ ? Dù chị ấy có dễ nhìn đi nữa ?
Chị phục vụ gật đầu lia lia, nói ra quan điểm của mình :
- Vâng . Vy Anh có một người anh rất tốt.
Anh đột nhiên hỏi một câu với vẻ mặt có chút nghĩ ngợi :
- Chúng tôi rất giống anh em à ?
Chị phục vụ đáp một cách e thẹn :
- Vâng. Em quan sát thấy hai anh em rất thương nhau đấy.
Anh hơi nhíu mày :
- Thật ra là tôi đang theo đuổi cô ấy.
Chẳng biết bằng cách nào mà tôi ra khỏi đó nữa. Vẻ mặt của chị phục vụ lúc nãy vừa lúng túng vừa ngượng, giống như muốn xông tới bóp nát tôi vậy. Xem ra sau này tôi phải tìm một quán khác rồi.
Anh cầm hộ tôi chiếc ba lô :
- Em vẫn thường mang ba lô nặng thế à ?
- Ko nặng lắm đâu. Anh đưa đây, em cầm cho .
Tôi đưa tay ra định lấy ba lô thì anh đột nhiên nắm lấy bàn tay đó, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước :
- Như thế này sẽ ko ai nghĩ là anh em nữa.
***
- Rốt cuộc là cô định giở trò gì ?
Hoài Vân cố thoát ra khỏi bàn tay đang bóp chặt mình, nhìn anh một cách tức giận :
- Anh tưởng tôi là ai mà thích thì chơi, ko thì bỏ ? Từ trước tới nay, Hoài Vân tôi chỉ đá người khác chứ ko có chuyện ngược lại.
- Tôi ko quan tâm mấy cái luật vớ vẩn này của cô. Tôi cấm cô xen vào chuyện của tôi.
- Anh làm gì mà phải tức giận như thế chứ - Hoài Vân bỗng dịu giọng, chỉnh sửa lại áo cho Bùi Quang, nói ngọt ngào – Chẳng qua em chỉ dặn dò cô bé ấy một vài điều thôi mà.
Bùi Quang gạt phăng tay cô ra :
- Chuyện này nếu còn xảy ra một lần nữa. Cô chết chắc.
Cô gái vẫn mỉm cười :
- Anh cũng ko giết được em . – Cô nhấn mạnh – Còn cô bé ấy, nếu em nói cô ấy chính là người thứ ba xen vào giữa anh và em thì...
Anh cắt ngang lời cô một cách thô bạo :
- Im miệng. Đừng xuyên tạc linh tinh.
Hoài Vân như vậy một phần là do cô ta cảm thấy cay cú và ko cam chịu khi bị Bùi Quang ngang nhiên gạt sang một bên.
- Bùi Quang, nếu muốn em để yên – cô ta ôm lấy eo anh, ghé tai thì thầm – Danh hiệu hot girl được yêu thích nhất năm phải thuộc về em.
Bùi Quang tỏ vẻ xem thường, đẩy cô ta ra, hừ lạnh một tiếng :
- Ồ, hot girl tài năng Hoài Vân, đây là cách mà cô luôn dùng đấy à ? Thật tài năng đấy !
Cô gái cười lạt :
- Ko cần khen ngợi. Sắp tới sẽ có kết quả. Tôi ko muốn gặp cô bé ấy thêm đâu.
Dứt lời, cô ta liền bỏ đi, tiếng cao gót nện thật mạnh trên đường.
Bùi Quang hừ một tiếng. Cô ta đang dọa ai vật ? Thật nực cười.
***
- Tổng giám đốc.
Lúc bước vào công ty, mặc dù tôi đã có mấy lần muốn rút tay ra nhưng anh vẫn nắm thật chặt. Tất cả các nhân viên đều dùng ánh mắt ghen tị lẫn tò mò nhìn tôi.
Lúc trước, họ tuy có hiếu kì nhưng vẻ mặt cũng ko như bây giờ.
Vào tới thang máy, anh vẫn ko chịu buông tay tôi ra, tia cười tinh quái hiện ra :
- Ko ai còn nghĩ Vy Anh là em họ của anh nữa rồi.
- ....
Hóa ra lúc trước mọi người đều nghĩ tôi là em họ . Nhưng ngay chính tôi cũng ko muốn một chút nào, tại sao lại cứ là anh em chứ ? Hừ, trông hai người chúng tôi ko giống một đôi sao ?
Tôi ko biết mình đã vô thức nắm chặt tay anh từ lúc nào.
Tôi ngồi ở ghế sofa, ngắm nhìn anh đang tập trung vào công việc.
Chỉ nhìn nghiêng thôi nhưng cũng đủ để tôi phải đắm chìm trong khung cảnh ấy rồi.
Chợt anh nhìn tôi :
- Đừng nhìn anh nữa, được ko ?
Tôi bối rối nhìn đi nơi khác , cắn bút , quay lại với đống bài tập hóa còn ngổn ngang trên bàn.
Môn này là tôi căm thù nhất . Còn thầy hóa thì rất nghiêm, vì chúng tôi là lớp chọn nên thầy tự ra đề cho làm để tránh tình trạng sách có đáp án. Mà đề thì khó thôi rồi. Một đề phải làm mất cả buổi, may mắn mới đúng ko thì thôi. Quá đáng !
- Ko làm được ? – Anh đứng bên từ lúc nào, cúi đầu nhìn những tờ giấy nháp bị tôi gạch chi chít.
- Em ko giỏi môn này. – Tôi nhỏ giọng.
Anh cầm lấy bút từ tay tôi, bắt đầu viết lên giấy.
Chưa đầy 5 phút sau, 3 bài hóa làm tôi phát điên nãy giờ cũng được giải đáp một cách thật rõ ràng và tỉ mỉ. Dù biết anh ấy là Duy Phong nhưng tôi vẫn phải ngạc nhiên :
- Anh Duy Phong, lúc trước anh học khoa tự nhiên à ?
Anh lắc đầu :
- Ko. Quản trị kinh doanh.
Thế sao môn tự nhiên lại xuất sắc tới thế. Làm một người học lớp chọn như tôi cũng phải thấy xấu hổ.
- Còn bài nào nữa ko ? Anh giúp em.
Phải thừa nhận là tôi đang lợi dụng anh đi. Tôi đưa hết mấy bài lý ra luôn cho anh.
Anh ko nói gì, ngồi xuống cạnh bên, hình như anh chẳng cần suy nghĩ, chẳng có lấy một cái nhíu mày , anh cứ thế mà đọc đề rồi viết ngay bài giải.
Chợt anh cười khẽ :
- Vy Anh, đừng nhìn anh.
Muốn trốn mất. Nhưng có phải lỗi do tôi đâu ? Ai bảo anh làm gì cũng rất mê hoặc người khác thế chứ ?
Tôi xấu hổ lôi sách sử địa ra ôn bài.
Những môn chỉ toàn lý thuyết. Cũng may mà mấy ngày trước, tôi đã học được một ít. Nhưng...có lẽ là quên rồi. Cô bộ môn sử địa nổi tiếng hiểm ác. Đề cô ấy đã ra cứ phải gọi là muốn khóc. Tuy chỉ là kiểm tra tháng nhưng mà nội dung bạt ngàn, có khi bao gồm cả kiến thức năm trước...
Tôi đau khổ cố nhồi nhét đống lý thuyết khổng lồ vào đầu.
- Anh nói người chép tài liệu cho em nhé ?
Tôi có hơi giật mình, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy anh đang chăm chú giải bài cho tôi.
Có lẽ là ảo giác. Làm sao mà anh nói câu đó được chứ !
Bỗng anh ngẩng đầu lên :
- Em cần ko ?
Tôi sững người mấy giây mới thú tội một cách thật thà :
- Tài liệu...em có sẵn ở nhà. Nhưng mà em ko quen gian lận, có hơi sợ. Học vẫn chắc hơn.
Anh xoay bút, vẻ mặt đầy nghiêm túc :
- Càng lén lút thì càng dễ bị phát hiện .
Sao giống như là anh đang truyền đạt kinh nghiệm lại cho tôi vậy ? Kinh nghiệm ? Ko lẽ anh cũng đã từng ... ?
- Anh Duy Phong, anh...cũng gian lận à ?
Anh cười :
- Ừ, các môn lý thuyết anh thường dùng.... tài liệu .
Vẻ mặt của anh bây giờ làm người khác ...muốn cắn.
- Anh Duy Phong, anh làm cách nào ?
- Để sách giáo khoa lên bàn và xem.
Tôi mở to mắt :
- Vậy mà ko ai biết á ?
- Ko.
Thật ko ngờ anh Duy Phong cũng như thế. Nhưng chắc chắn các cô lúc đó có ý gì đó với anh nên mới nhìn thấy mà như ko .
Làm xong bài cho tôi, anh xem mấy quyển vở :
- Sau này em định học gì ?
Tôi cắn bút, suy nghĩ một chút :
- Em chưa biết nữa. Có bằng đại học cũng sẽ rất khó xin việc.
Anh xoay xoay bút, cười :
- Ngốc. Đừng nghĩ nhiều như vậy.
Tôi bỗng thốt lên vẻ ngưỡng mộ :
- Woa, anh biết xoay bút giỏi như vậy. Em học mãi mà xoay kiểu đơn giản cũng ko làm được đấy.
Anh chỉ cười :
- Vy Anh muốn học ko ?
Tôi gật đầu đầy mong đợi .
- Nên dạy em thế nào nhỉ ? – Anh hơi nghiêng đầu – Anh nghĩ là em sẽ ko bao giờ làm được đâu.
Rồi có điện thoại nên anh đi nghe máy .
***
- Thỏa thuận ? Nếu cô ko nhắc tới thì có lẽ là tôi ko nhớ gì hết đấy. – Bùi Quang nhún vai.
Hoài Vân ném mạnh một tờ báo vào người anh, nói như hét lên :
- Anh xem ngay đi. Tên tôi đâu ? Tên tôi đâu ? Hả ? Ngay cả top 10 cũng ko , như thế là thế nào ?
Bùi Quang ko thèm nhìn, vứt tờ báo sang một bên :
- Cái này sao lại hỏi tôi ? Phải hỏi cô chứ ? Năng lực ko có, đòi top ? Cô có bình thường ko ?
Cô gái nghiến răng, khuôn mặt cũng ửng đỏ lên vì tức giận :
- Bùi Quang. Anh được lắm. Để xem chuyện này cô bé của anh sẽ giải thích như thế nào ?
- Đừng làm trò cười nữa. Cô đang đe dọa tôi sao ? Có muốn ngay bây giờ sự nghiệp của cô sẽ tan tành ko ? – Anh nhìn cô gái với vẻ mặt khinh thường.
- Ý anh là sao ?
Anh hừ một tiếng :
- Chỉ cần công ty phớt lờ cô một chút, chúng ta chờ xem top 20 cô có lọt vào nổi nữa ko !
Cô gái mất bình tĩnh, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng hốt :
- Bùi Quang, anh...anh dám .
Anh chỉ chỉ vào thái dương của mình :
- Hãy dùng cái đầu để suy nghĩ. Cô , nếu còn có ý định gặp cô ấy thì từ bỏ đi. – Anh bước sát lại gần – Chỉ cần cô gặp cô ấy lần nữa, tôi, ko biết mình có thể làm những gì đâu.
Câu nói này của anh là báo trước một hậu quả vô cùng lớn !
***
Một thứ tiếng anh-mỹ lưu loát thoát ra từ anh một cách thật nhẹ nhàng với tốc độ cực kì nhanh.
Dù trình độ tiếng anh của tôi là rất khá nhưng cũng ko thể hiểu được . Toàn những từ lạ lẫm.
Tắt máy , anh lại đến ngồi cạnh tôi, lấy vở ra ghi gì đó .
- Anh Duy Phong, tiếng anh của anh siêu thật đấy.
- Ngốc, anh từng ở Mỹ .
- Anh còn biết tiếng gì nữa ko.
Chính tôi cũng ko nhận ra , mình đã ko còn cảm thấy e ngại trước anh nữa rồi.
Duy Phong cười, dù anh phân biệt rõ ràng Bé con và Vy Anh nhưng cũng phải thừa nhận có những điểm hai người ấy giống nhau một cách kì lạ. Vy Anh bây giờ cũng có bao nhiêu câu hỏi dành cho anh.
- Pháp, Đức, Ý, Nhật , Hàn gì đó. Mỗi thứ một chút .
- Nhiều như vậy cơ á – tôi tròn xoe mắt.
- Ừ,là bắt buộc.
- Tại sao anh ko dùng phiên dịch.
Anh lắc đầu :
- Tốn thời gian lắm . Lúc nãy người anh nói chuyện là người Việt.
Tôi ngạc nhiên :
- Anh Duy Phong, người ấy ko biết tiếng Việt à ?
- Có. Dùng tiếng anh sẽ rút gọn thời gian hơn.
Cái này tôi hiểu , vì hầu như tất cả câu tiếng việt dài nhưng nếu dịch ra tiếng anh thì chỉ là câu ngắn.
- Anh Duy Phong, vậy đa số anh đều dùng tiếng anh à ?
- Ko hẳn. Tùy đối tác.
Và điện thoại anh lại reo lên...
Tôi nên im lặng ôn bài để yên cho anh làm việc vậy. Đã bảo là tôi ko có tính kiên nhẫn, hơn nữa lại có anh ở đây nên ko thể tập trung mà cứ nhìn trộm anh rất nhiều lần.
Anh đang ngồi ở bàn làm việc bỗng ngước lên, ánh mắt chạm đúng lúc tôi cũng đang nhìn anh.
Ngay lập tức, tôi ngoảnh đầu đi nới khác, giả vờ như vẫn đang chăm chú ôn bài.
- Vy Anh , nếu muốn hỏi anh điều gì thì em cứ hỏi nhé.
- A, ko , ko có gì đâu. Anh đừng để ý tới em.
Thật xấu hổ. Sao có thể làm phiền anh được chứ.
Nhưng chỉ được một lúc sau...
- Anh Duy Phong, tại sao anh lại có hai máy di động vậy ?
Mắt anh vẫn chỉ ghim vào chiếc laptop :
- Một máy cá nhân. Một máy công việc.
Hóa ra là như vậy. Thế là ngay từ đầu tôi đã để lại ấn tượng thật " khác người " cho anh rồi.
- Anh Duy Phong. Lúc em...cầm áo anh về. – Nói ra chuyện này, tôi phải lấy sách che mặt – Anh có biết là mình quên áo và điện thoại ko ?
- Anh ko quên. Nhưng anh nghĩ là em muốn chúng.
Tôi suýt nữa thì té khỏi sofa. Tôi muốn ? Anh nghĩ cái gì thế chứ !...