00:27 - 12/08/2015
-Đoàng! - Do lớp da tay vẫn chưa đỡ căng phồng cho hai lần thực hiện trước, Moon lại để viên đạn bay tự do trong không gian.
-Thôi! Dừng bắn! - Người thư kí tích thêm một dấu “x” vào ô trống.
-Dạ! - Moon còn cảm thấy may vì không phải làm thêm hai lần nữa. Em thở nhẹ và nắn ngón tay cho đỡ mỏi cơ.
-Tiếp tục là phần thi lập trình! - Moon răm rắp đi theo mấy người lớn. Họ còn kiểm tra tới bao giờ nữa đây?
-Mời quý bà chạy thử phần mềm mới nhất của DEVILS trong hệ điều hành Android, phần mềm chống trộm vượt bậc mà các kĩ sư hàng đầu DEVILS đã phát minh!
-Dạ! - Moon nhấn OK và bắt đầu sử dụng. Thoáng có chút lo sợ, nhưng đây chính là phần mềm mà cách đây nửa tháng, Ken đã đưa sử dụng. Thực tế là Sếp hay “ném” mấy cái đĩa ứng dụng cho em tập luyện, nếu không làm được thì có đĩa B giải mã cách thức nên chẳng cần hỏi ai, tự mình em học. Giờ họ đưa cho cái đĩa A, em hoàn toàn có thể làm lại, vì phần mềm này rất khó, đã thực hành bao nhiêu lần nên hẳn phải nhớ như in.
-Trình độ lập trình của nó khá đấy! Ta đã điều tra, nó có quan hệ với nhân viên Mes làm bên DEVILS.5 và Wine làm bên DEVILS.4, hai người này đều là bậc thầy của máy tính, nó hẳn cũng được thừa kế gen này. Tuy nhiên, khác với hai con người đẳng cấp kia, nó cho thấy sự ti tiện, ngu dốt, và không ham muốn quyền lực. Điều này là tối kị!
-Chúng tôi cũng đồng tình, có nên kiểm tra thêm một phần nữa không?
-Ừ! Nhưng đừng bắt nó làm việc nặng nhọc!
-Tốt lắm! Quý bà sử dụng khá thành thạo, phần này coi như đã vượt qua, thêm một vòng kiểm tra nữa rồi kết thúc.
-Theo tôi - Gã thanh niên dẫn Moon tới một ngôi nhà nằm cuối dãy, ở đó có mấy con chó đã hết “date”, chúng một là bị thương quá nặng, hai là đều đã già, không còn khả năng “lao động”. Hắn yêu cầu Moon phải đề ra cái chết cho mấy con vật.
-Giết chúng á? Tại sao lại phải giết chúng? - Gã này không hơn tuổi Moon nhiều, nên em mới cất tiếng hỏi. Dù bị dị ứng với chó nhưng Moon không ghét bỏ loài vật này và càng không muốn sát hại - Chúng dù sao đã cống hiến hết mình cho DEVILS, sao lại có thể... - Moon nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm cho lũ chó.
-Vậy quý bà muốn để chúng chết trong mỏi mòn? - Giọng hắn lạnh te.
Moon không nói gì, có thể hắn nói đúng. Năm con chó ở đây, mỗi con đều có một vết thương, nhẹ thì bỏng hai chi trước, bị mất đuôi, cụt chi, nặng thì hoại tử cả nửa dưới. Chúng đều đã trên 20 năm tuổi, nếu có chữa trị cũng không đủ sức đề kháng để vực dậy, và cũng phải mang thương tích tàn tật. Nhưng nhìn máu rỉ ra ghê quá mà không ai băng bó, có con chó còn bị đứt cả một khúc khuỷu chi trên, ra máu nhiều mà chưa được cầm. Moon mở cửa và đi vào chuồng chó.
-Ê! Làm gì thế! - Tên kia định bụng sẽ để “quý bà” giết nó bằng mấy phát súng ở cự li gần, nhưng phải là đứng ngoài này cơ.
-Phải cứu chúng thôi! - Moon đi vào mà không nghĩ rằng lũ chó rất hung hăng.
-Không được! - Hắn ta đành phải đi vào theo, đã được lệnh phải bảo vệ “quý bà”, hắn không “dám” để “quý bà của Sếp” bị bất cứ thứ gì làm hại, không thì mạng sống khó mà giữ nổi. Hắn chỉ đứng yên cho “quý bà” chăm lũ chó, canh chừng không cho chúng xâm hại “lòng thành dở hơi”.
Đã quá quen với cảnh đau thương, Moon cặm cụi làm mà chẳng lo sợ, có người canh thì lo gì bị lũ chó “xử”, mà em còn đang cứu chúng, lũ chó thông minh hiểu và để yên cho làm.
Moon và gã đó bước ra sau 1 tiếng, nhìn hắn sạch sẽ còn Moon thì nhem nhuốc, ông già gọi hắn ra và quát lớn.
-Mày điên à! Sếp mà biết chuyện thì chúng ta chỉ có chết! - Ông ta tưởng là Moon bị nhốt chung với lũ chó và bị cắn xé tơi bời.
-Tôi không điên, ông nhìn kĩ xem, “quý bà” có làm sao đâu! Dở hơi đi bông băng cho lũ chó!
-Con nhỏ này đúng là... - Ông ta quay lại chỗ Moon và yêu cầu thay đồ.
-Kết thúc! Thực chất chúng tôi gọi cô tới đây - Đã thay đổi cách xưng hô - để kiểm tra trình độ, nếu vượt qua nghiễm nhiên cô sẽ được gọi là “quý bà” và được trở thành người quan trọng của DEVILS. Rất tiếc, cô đã bị đánh trượt, từ ngoại hình, cách ứng xử, mức độ tàn ác,... tất cả đều không thể. Theo quy tắc của DEVILS, phu nhân của chúng tôi chỉ cần lọt qua mắt của ngài sẽ được ngang hàng với cánh tay phải, và chúng tôi, những bậc tôi tớ sẽ một mực trung thành với vị phu nhân đó. Tuy nhiên, lần này là ngoại lệ, cô không đủ tư cách để đảm nhiệm, về cả lai lịch, khả năng,... Chúng tôi là những người cống hiến hết mình, cả đời vì sự nghiệp DEVILS, chỉ muốn tốt cho thế hệ sau, nên muốn đề nghị cô TỪ BỎ TẤT CẢ, RỜI XA NGÀI ĐẠI BÀNG TRẮNG, HAY KỂ CẢ LÀ NGÀI BÁO. CHỦ ĐỘNG RỜI KHỎI TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN!
Vừa dứt câu, ông già cùng mấy người đương tuổi đi hết, trong phòng chỉ còn lại Moon và một vài thanh niên. Moon xoay người lại, nhận ra ngoài mình, không còn một cô gái nào ở đây.
z
Arrow trầm ngâm nhìn cốc café nóng hổi. Hôm nay hắn không có việc gì, thư thái nghỉ ngơi và đánh cờ, một trò chơi cổ mà không bao giờ lỗi mốt. Wine đã đi con pháo chặn nước cờ, nhưng hắn đang nghĩ cách chiếu tướng nào nhanh mà hiểm nhất.
-Moon... - Arrow còn ngập ngừng chưa nói... - là em gái cậu?
Cách xưng hô gần gũi khiến Wine khá bất ngờ, Sếp đang hỏi về phụ nữ, điều mà chưa bao giờ Sếp từng làm.
-Trên danh nghĩa, nhưng không chung dòng máu! - Wine không chắc, dù Moon có là người thân mình thật, thì cũng không muốn em thuộc về một trong hai người Sếp nên muốn cho Sếp biết, hắn chính là một đối thủ đáng ngờm.
-Vậy sao! Còn Mes?
-Anh ấy là người vừa có quan hệ huyết thống với Moon và tôi.
-Ta ăn con tướng của cậu mất rồi! - Arrow nhìn thẳng vào mắt Wine, lạ thật, sao lại vô lí tới thế, hắn đã xét nghiệm mẫu máu của cả ba người này, kết quả đúng là Mes va Wine hợp mẫu, nhưng sao Moon lại không có điểm chung gì hết với ngay cả Mes... Arrow không tập trung vào ván cờ, ngày trước, chính hắn là người gọi tên em đầu tiên, không lẽ đã gọi nhầm.
-Sếp bị tôi chiếu vua rồi! - Wine nhận thấy sơ suất trong nước cờ của Arrow nên đã tấn công, nếu chạy vua thì sẽ mất hậu.
-... Đoán xem Moon đang ở đâu? - Arrow dừng cuộc chơi, không phải vì chịu thua, là vì hắn biết Wine cũng muốn nói chuyện về người con gái ấy.
-... - Wine không trả lời, theo hắn, em đang ở chỗ Sếp lớn. Mấy hôm em ở nhà, hắn vui hẳn lên, suốt ngày cười, nhưng hai hôm nay trống vắng, lòng buông man mác.
-Gâu! Gâu! Gâu! - Con Frang sủa lên và chạy tới chỗ Arrow, không giống như mọi khi nó đòi cho ăn, lần này nó nhảy lên người và với chi trên ra hiệu cho Arrow nhìn vào chiếc cà vạt. Đây là chó cưng của Ken, nhưng Arrow cũng hay chơi nên nó quý hắn lắm, coi như người chủ thứ hai. Mỗi khi thấy Arrow đang rảnh, nó thường chạy tới và trêu đùa, còn khi hắn đang bận thì chỉ nằm yên bên cạnh. Chủ lớn không còn thích để nó theo nên nó buồn, sang nũng nịu chủ nhỏ.
Arrow đẩy con chó ra, hắn chưa hiểu dụng ý của nó. Chiếc cà vạt thì may ra chỉ có Ken với hiểu, ý là nó biết chỗ của cái người đã vào chuồng chó nhặt nơ cho Sếp năm nào, hiện không ở chỗ Sếp lớn. Lũ chó sau khi đã được Moon băng bó, được nhân viên DEVILS đem thả trong chuồng, có thể con Frang đã gửi thấy mùi quen thuộc nên cáo báo, ngộ nhỡ người ấy có việc gì Sếp còn biết mà đến cứu. Con Frang biết thừa chủ mình “cưng” con người ấy, nên bắt chước, mong một ngày cô gái ấy hết ghét bỏ và chủ cũng sẽ lại cho nó gần gũi.
Dù biết giống chó này rất khôn, nhưng Arrow còn đang dở dang câu chuyện với Wine. Hắn đứng dậy và đi cùng nhân viên, bỏ lại con chó cho người trông, mặc nó cứ kêu mãi.
z
Yun đã ngủ một giấc li bì từ sáng tới tận giờ, kể từ lúc gặp Wine cậu không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết giờ thức dậy với cái đầu nhức nhối, toàn thân ê ẩm, xung quanh là ba bức tường bê tông dày và một song sắt. Cậu đang bị bắt giữ làm con tin.
Yun vươn vai, hồi sáng cứ tưởng người gặp ở quán RaY ấy là Moon, ai ngờ đâu lại là Wine, câu hỏi Moon liệu có tham gia vào công việc ăn cắp ấy không, cậu không phán xét được, và Moon có biết cậu ở đây không, ai trả lời được chứ. “Con tin”, chắc gì cậu đã được vinh hạnh làm vật trao đổi, vì DEVILS có cần gì ở WHITE đâu. Bạn bè sẽ tìm ra nơi này để giải cứu cho cậu được ư? Không, thà chết còn hơn để họ liều một đi không trở lại. Cuộc đời cậu sẽ khép lại ở cái nơi ngục tù nhơ nhuốc này, 19 tuổi, mong rằng cậu sẽ có một nấm mồ chôn thân...
-Moon à! Cậu nỡ để “bạn trai” ở đây sao? Hì, dù thế nào, mình cũng sẽ cố gắng nghĩ, cậu không hề hay biết chuyện này! - Yun nắm lấy một song sắt và siết mạnh. Một cảm giác cô đơn quấn lấy, ai đó đã từng giống như cậu lúc này, bị giam hãm trong thế giới đen tối, không một ai thân thiết.
z
Ken có mặt tại buổi ngoại giao với một vài quan chức chính trị quan trọng. Họ đang bàn chuyện làm ăn, đôi bên cùng có lợi, nhưng DEVILS luôn được nhiều nhất. Kế hoạch đã được đề ra, giờ chỉ ngồi nghe thuyết trình và kí tên vào vài trang giấy. Nhưng còn lâu mới kết thúc cuộc họp, hắn không buồn nghe họ nói những gì, cái thứ bao lấy suy nghĩ lúc này là vì sao Moon lại không đeo dây chuyền. Nhìn vào chiếc lắc bản to trên tay trái, Ken biết được trạng thái của mặt ngọc ở chiếc dây kia, một màu vàng đơn thuần, không sức sống, trơ trọi. Em không thích nó chăng? Hay vì là của hắn nên không muốn dùng? Em hận, không thể tha thứ cho những việc làm trước kia của mình? Moon sẽ ghét hắn mãi mãi à?
Sao em “độc ác” thế, hắn đã cố gắng dung hòa mọi thứ rồi mà, tỏ ra “tốt bụng”, tìm mọi cách để giúp đỡ mà sao em cứ lại thế? Phá vỡ những quy tắc tự đề ra, hắn vứt bỏ cái tôi kiêu hãnh, những tiêu chuẩn cao sang của một người hoàn hảo, để rồi nhận được cái gì từ em? Làm “vợ” hắn được không? Em không muốn rồi, vì không muốn nên mới cất chiếc nhẫn và cả dây chuyền hắn tặng.
Tối qua, em đã cất chiếc nhẫn ngay khi về tới nhà, hắn đã buồn tới mức nào có biết không? Biết chắc bọn người DEVILS, cả cha mẹ sẽ không đồng ý, nhưng vẫn sẵn sàng tuyên bố em sẽ là người sở hữu Đại Bàng Trắng. Rồi trao nhẫn cho em, hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ có một gia đình hạnh phúc, với những đứa trẻ của em và mình,... Ấy mà lại để kỉ vật thiêng liêng trong hòm tối, em nghĩ cất giữ nó trong một chiếc hộp bằng bạc vàng là tôn trọng hắn sao? Không đâu, hắn chỉ cần nhìn chiếc nhẫn ở trên tay em thôi là đã mãn nguyện lắm rồi,...
Em cần hơi ấm, hắn bảo rằng sẽ đem lại một gia đình mà em đâu hề biết hắn đã cho đi rất nhiều. Không phải ư? Em cần tình yêu từ anh Mes, hắn đã đóng vai một người anh, dạy dỗ những điều căn bản nhất của máy tính, rồi mỗi khi thấy em đau, hắn đều gửi thuốc cho. Cái lần từ Green về ấy, không có hắn thì liệu em có đủ sức để về được DEVILS hay không? Em nào đâu hay, sau mỗi bước chân đều có hắn thầm lặng dõi theo. Em cần một người cha, hắn đem tới những lời trách móc nhỏ, rồi khi đỡ lưỡi dao sắc lẹm, em có thể coi như đấy là tình cảm của một người cha dành, cha dù để con ngã đau, nhưng không bao giờ để con chảy máu,... Em cần một người bạn, hắn luôn ở bên, thường trực... chỉ để hóa băng nhưỡng giọt nước mắt, nhưng chưa bao giờ hắn được nghe lời tâm sự thì phải. Còn nữa, khi ôm chặt, hắn cũng muốn em cảm nhận hơi ấm tình thương từ người mẹ đã mất của mình, siết chặt em trong vòng tay, để em ngoan ngoãn ngủ một giấc no say. Moon có biết đêm nào em cũng ngủ mơ, chính hắn ở bên vuốt ve mái tóc để giúp, mẹ nếu còn sống cũng sẽ làm như thế với đứa con của mình, chẳng đêm nào hắn ngủ một mạch được cả, vì còn thức để trông em đấy em à,... Thế mà hắn chỉ cần một chỗ dựa tình cảm, không hơn, mà em đâu có cho hắn, vì ích kỉ hay vô tình?...