Old school Easter eggs.
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Nếu không là tình yêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 25814
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:11 - 14/08/2015


Tôi ngẩng đầu, người bên cạnh vẫn điềm nhiên như không: “Em hãy ăn chút đồ trước, tránh lát nữa uống say, bị người ta bán đi cũng không biết.”

Tôi đột nhiên không thể phân biệt bữa cơm này rốt cuộc là Bác Tín chuẩn bị cho Cảnh Mạc Vũ, hay là Cảnh Mạc Vũ chuẩn bị cho Bác Tín.

“Tại sao anh lại giả bộ có hứng thú với em trước mặt bọn họ?” tôi hỏi.

Cảnh Mạc Vũ cau mày, dường như không tán đồng cách nói của tôi nhưng cũng không phản bác. “Tôi đang cho em cơ hội, giúp em tích lũy cơ hội làm marketing. Biểu hiện của em rất tốt, hãy tiếp tục cố gắng!”

Giả vờ say rượu, tôi tươi cười ghé sát Cảnh Mạc Vũ. Dưới gầm bàn, tôi vắt chân phải lên chân trái, mũi giày cao gót nhẹ nhàng lướt qua bắp chân anh. “Tiếp tục cố gắng mà anh vừa nói là ám chỉ hành động này phải không?”

Bàn tay cầm rượu của anh cứng đờ.

“Không phải, ý tôi là…” Cảnh Mạc Vũ đặt ly rượu xuống bàn, ngồi xoay người sang một bên. “Sau khi chiếm được cảm tình của khách hàng, em nên dừng lại đúng lúc, tìm cách để khách hàng có hứng thú với sản phẩm của em, chứ không phải bản thân em.”

Lời nói rất có lý. Tuy nhiên, bây giờ tôi càng mong anh có hứng thú với bản thân tôi, chứ không phải sản phẩm của công ty. Thực tế chứng minh, Cảnh Mạc Vũ nói không sai. Khi tiệc rượu đến giai đoạn cao trào, không khí xa cách giữa những con người xa lạ bị xóa bỏ, Trình Tổng khéo léo dẫn dắt vào chủ đề chính. Ông ta tiết lộ khát vọng xây dựng một nhãn hiệu thiết bị tốt do Trung Quốc chế tạo, còn kể về quá trình phát triển gian nan, vất vả của Bác Tín.

Cuối cùng, Trình Tổng nói: “Tôi hy vọng được hợp tác với Cảnh Thiên, không phải vì mục đích kiếm nhiều tiền. Tiền nhiều đến mấy cũng chỉ là con số trong ngân hàng. Tôi muốn làm những việc thiết thực, muốn chứng minh thiết bị, máy móc của Trung Quốc không thua kém Đức và Nhật Bản…”

Cảnh Mạc Vũ nâng ly rượu. “Trình Tổng, tôi cũng hy vọng Trình Tổng có thể chứng minh.”

“Nghe nói Cảnh Tổng từng tự học ngành hàng không và cơ giới tại Đại học Princeton, không biết Cảnh tổng có nhã hứng đi thăm quan xưởng sản xuất của Bác Tín chúng tôi hay không?”

“Khi nào về, tôi sẽ bảo trợ lý điều chỉnh lịch trình, xem có thể sắp xếp thời gian hay không.” Cảnh Mạc Vũ không trả lời chắc chắn.



Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc rượu của chúng tôi cũng kết thúc khi trời đã khuya. Tiếp theo đó là màn tạm biệt và đưa tiễn.

Hai vị lãnh đạo của hai bên đương nhiên có xe riêng, không cần cấp dưới bận tâm. Đám nhân viên chúng tôi được Giám đốc Trần bố trí lên một chiếc xe.

Gió mát rượi, đèn tối lờ mờ, trong lòng tôi bỗng dưng xuất hiện một sự vương vấn mơ hồ. Tôi liếc người bên cạnh nói: “Giám đốc Trần, trường em không tiện đường, để em tự đi về cũng được.”

“Thế sao được! Muộn như vậy rồi, con gái đi một mình rất nguy hiểm.”

“Khách sạn tôi ở rất gần Đại học T, hay là để tôi đưa cô ấy về?” Khi giọng nói hờ hững phát ra từ miệng Cảnh Mạc Vũ, bầu không khí bỗng trở nên kì quái.

Tôi không muốn từ chối nhưng cũng không tiện nhận lời.

Giám đốc Trần không muốn nhận lời nhưng cũng không dám từ chối thẳng.

Im lặng một lúc, cuối cùng Giám đốc Trần quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp tôi khéo léo từ chối Cảnh Mạc Vũ: “Muộn như vậy rồi, sao chúng tôi có thể phiền Cảnh Tổng. Thật ra cũng không phải đi xa lắm, để chúng tôi tiễn cô ấy.”

Cảnh Mạc Vũ không cố chấp, bắt tay Trình Tổng rồi lên xe đi trước. Tôi chỉ còn cách kìm nén tâm trạng lưu luyến, ngoan ngoãn ngồi lên xe của công ty. Ô tô chạy một vòng quanh thành phố, cuối cùng mới dừng lại trước cổng Đại học T. Khi xuống xe, gió đêm lạnh lẽo thổi tới mang theo mùi xăng nồng nặc khiến tôi buồn nôn. Tôi tựa người vào cây hòe già ở bên đường, lặng lẽ cầm điện thoại chờ đợi.

Mấy năm nay, dù nhớ Cảnh Mặc Vũ đến mức nào, tôi cũng không chủ động gọi cho anh, sợ quấy rầy anh. Vì vậy, tôi đã quen chờ đợi, quen với tâm trạng quanh quẩn giữa hy vọng và thất vọng. Tôi đợi một lúc lâu, đến mức người tê cứng trong gió lạnh. Điện thoại di động cuối cùng cũng vang lên tiếng nhạc chuông tôi đặt riêng cho anh: Xin hãy nói cho em biết yêu anh là một sai lầm. Đừng để em chờ đợi trong đêm dài cô quạnh… Tháo bỏ sự mê muội của em… Thu lại sự lạnh nhạt của anh…

Sau khi xác định không phải là ảo giác, tôi bấm phím nghe, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhõm, vui vẻ: “Em về trường rồi, anh cũng đến khách sạn rồi phải không?”

“Ờ.” Đầu máy bên kia vọng tới tiếng gió thổi, không giống ở trong khách sạn.

“Anh đang ở đâu?”

“Em quay lại đi!”

Tôi lập tức quay đầu. Trong đêm tối, hình bóng anh dưới ánh đèn đường kéo dài tít tắp.

Nếu là mấy năm trước, nhất định tôi sẽ chạy nhanh về phía Cảnh Mạc Vũ, lao vào lòng anh rồi nói lớn: “Anh biết không? Em nhớ anh chết đi được!” Chắc anh sẽ ôm bờ vai đông cứng của tôi, cất giọng vừa lo lắng vừa trách móc: “Muộn rồi còn không về ký túc, em không biết buổi tối ở ngoài đường có nhiều kẻ xấu hay sao?”

Hiện tại, anh đứng ngay trước mặt tôi, tôi có thể nghe rõ tiếng thở của anh qua điện thoại. Thế nhưng tôi không biết nên tiến thêm một bước với bộ dạng nào, không biết phải mở miệng ra sao… Vì vậy, tôi quyết định, anh bất động, tôi cũng bất động.

Cảnh Mạc Vũ tắt điện thoại, đi về phía tôi. Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai tôi. Lòng bàn tay ấm áp của anh cách một lớp áo, in dấu trên bờ vai lạnh giá của tôi, khiến trái tim tôi loạn nhịp.

Tôi nghĩ mình nên nói câu gì đó để phá vỡ sự trầm lặng. “Anh đợi ở đây lâu rồi phải không?”

“Không.” Cảnh Mạc Vũ bình thản nói. “Tôi đi đằng sau xe công ty em từ đầu đến cuối.”

“Hả? Anh đi theo em? Lẽ nào anh sợ Giám đốc Trần đem em đi bán? Mà nếu có bán, chắc chắn anh ta sẽ bán cho anh.”

“Tôi bỏ nhiều tiền như vậy để cưới em, bán em cho ai, tôi cũng lỗ.”

“Anh bỏ tiền cưới em? Hôn lễ thất bại đó không phải do anh tổ chức đấy chứ?” Tôi còn tưởng kiểu xa xỉ, khoa trương đó là phong cách của ba.

Cảnh Mạc Vũ nhíu mày. “Thất bại sao?”

“Ờ…” Thật ra bây giờ hồi tưởng lại, đám cưới của tôi không hề thất bại. Trời xanh biếc, lãng mạn, đẹp đẽ…

“Cả đời mới có một lần, tôi không muốn phải tiếc nuối.”

Cả đời mới có một lần! Câu này có ý thề non hẹn biển, chân tình biển cạn đá mòn. Nhưng tôi vân không chắc chắn, hỏi lại anh: “Anh xác định chỉ một lần?”

Cảnh Mạc Vũ không trả lời, cụp mắt, cầm bàn tay trái của tôi. Ngón tay tôi bỗng lành lạnh, một chiếc nhẫn bạch kim được lồng vào ngón áp út của tôi. Hoa văn uốn lượn của chiếc nhẫn ánh lên dưới ngọn đèn đường mờ ảo. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là chiếc nhẫn cưới bạch kim mới nhất trong series Cartier Love tôi từng thấy trên tạp chí tháng trước. Kiểu nhẫn này là sự kết hợp hoàn hảo giữa cổ điển và hiện đại, tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân mãi mãi không thay đổi.

Tôi mừng rỡ ngước lên, đón ánh mắt sâu thẳm của anh. “Đây là nhẫn cưới sao?”

“Ừ.” Cảnh Mạc Vũ nhìn vào tận đáy mắt tôi, trịnh trọng nói từng tiếng một: “Ngôn Ngôn, chuyện em bảo anh suy nghĩ, anh đã suy nghĩ nghiêm túc. Anh sẽ không ly hôn với em.”

“Tại sao?” Tôi chờ đợi câu trả lời của anh, một câu trả lời có thể giúp tôi kiên định về giá trị tồn tại của cuộc hôn nhân đối với tôi cũng như với anh.

“Trước đây anh không muốn chấp nhận em là bởi anh không biết làm thế nào để yêu em, sợ làm em bị tổn thương. Anh hy vọng mãi mãi làm người anh trai tốt của em. Nhưng hiện tại, chúng ta đã đi tới nước này, không thể nào giống như trước kia…”

Tôi hỏi thẳng anh: “Bây giờ, anh có yêu em không?”

Cảnh Mạc Vũ trầm mặc trong giây lát. “Em và ba là hai người thân duy nhất của anh. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều không muốn mất hai người, mất gia đình này… Em có hiểu không?”

“Em hiểu…” Cuối cùng trái tim anh cũng không thuộc về tôi. Đối với anh, tôi chỉ là người thân, là trách nhiệm của anh. Đối với một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, không cội nguồn như anh, tình thân là thứ khó khăn lắm mới có được nên anh sợ đánh mất. Anh thà chấp nhận cuộc hôn nhân bất hạnh, cũng phải bảo vệ gia đình của anh, bảo về người thân của anh.

“Ngôn Ngôn!” Cảnh Mạc Vũ nắm chặt tay tôi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tựa như muốn thể hiện sự kiên quyết và cố chấp của mình. “Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, anh sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho em.”

Đây không phải câu trả lời tôi muốn nghe. Tôi thất vọng rời ánh mắt đi chỗ khác. Từ trước đến nay, tôi không muốn cưỡng ép anh. Nhưng cuối cùng, tình thân lại trở thành xiềng xích giam cầm anh. “Cứ miễn cưỡng như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh biết rõ, thứ em cần không phải là sự bố thí của anh…” Tôi nghiến răng, rút chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, nhét vào tay Cảnh Mạc Vũ. “Chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi trên con đường tăm tối không nhìn thấy tận cùng.

Đến thời khắc phải đối diện với sự mất mát, tôi mới phát hiện, việc từ bỏ không đến nỗi khó khăn như tôi tưởng tượng. Trong đêm đen, dù không có ánh trăng, ít nhất còn có đèn đường chiếu sáng lối đi. Nhưng tôi không ngờ, mới đi được hai bước, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên đuổi theo, túm chặt cổ tay tôi. “Ngôn Ngôn, em còn muốn anh làm gì nữa?”

“Em chỉ cần anh yêu em! Không phải tình cảm yêu thương của anh trai dành cho em gái, cũng không phải trách nhiệm người chồng đối với người vợ. Thứ em cần là tình yêu của một người đàn ông đối với một người đàn bà.”

“Ngôn Ngôn, em hãy cho anh thêm chút thời gian.” Cảnh Mạc Vũ đưa tay nâng mặt tôi lên, định giúp tôi lau giọt nước mắt ở khóe mi. Nhưng tôi đẩy anh ra, vì quá dùng sức, tôi loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Tôi cho anh từng ấy thời gian còn ít hay sao? Tôi đợi anh ba năm, đổi lại là cảnh anh ôm người phụ nữ khác ở đám cưới của tôi. Nghĩ đến Hứa Tiểu Nặc, tôi lắc đầu. “Dù cho anh bao nhiêu thời gian, em cũng không có cách nào thay đổi con người anh.” Bởi trong lòng anh đã có người phụ nữ khác.

Thấy anh tiến lên một bước, tôi run rẩy lùi lại hai bước. “… Hãy đem sự thương hại của anh cho người phụ nữ cần đến nó. Cảnh An Ngôn này không cần.”

“Em…” Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, đáy mắt vằn tia máu đỏ. Tôi biết anh rất tức giận, chỉ những lúc giận dữ, ánh mắt anh mới đáng sợ như vậy.

Tôi luống cuống tiếp tục lùi lại.

“Em nhất định bắt anh phải coi em là đàn bà ngay bây giờ… Được thôi!” Cảnh Mạc Vũ xông đến trước mặt tôi, túm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi. Bất chấp sự giãy dụa của tôi, anh lôi tôi đến chỗ xe của anh và nhét tôi vào bên trong.

Sống với anh hai mươi năm, chưa bao giờ anh nổi nóng với tôi, càng không có những hành động thô bạo như lúc này. Tôi hơi hốt hoảng. “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Về khách sạn.” Cảnh Mạc Vũ không phải nói với tôi mà nói với người tài xế đang trợn mắt kinh ngạc. Tài xế không dám hỏi nhiều, lập tức nổ máy, lái xe về khách sạn với tốc độ bảy mươi kilômét một giờ.

Trợ lý Kim ngồi ở ghế lái phụ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng về phía trước.



Chương 9: Viên phòng


Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Cảnh Mạc Vũ liền kéo tôi vào căn phòng tối đen như mực....
« Trước1...1415161718...52Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Đạo tình
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Trái tim màu hổ phách
» Ngồi khóc trên cây
» Công tắc tình yêu
» Đợi anh ở Toronto
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

Nếu không là tình yêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Nếu không là tình yêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất