22:11 - 14/08/2015
Tôi chờ đợi trong tâm trạng hồi hộp một lúc lâu, cánh cửa phòng nhà tắm mới mở ra. Tôi hơi nhướng mắt, thấy thân hình rắn chắc của Cảnh Mạc Vũ ẩn hiện trong bộ đồ ngủ màu trắng ngà mỏng tang, gợi nhớ đến ký ức một đêm điên cuồng trong trí óc tôi.
Tôi vội vàng cúi xuống xem tạp chí, hoàn toàn không để ý, vừa rồi tôi lật đúng trang quảng cáo một nhãn hiệu nhẫn bạch kim nào đó. Tôi ngượng ngùng giả bộ xem rất chăm chú.
Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ đi đến một bên giường, kéo cái chăn duy nhất ở trên giường rồi nằm xuống.Trong chăn có nhiệt độ cơ thể anh, rất ấm áp, còn có cả hương vị của một hồ nước mát rượi. Tim tôi đập loạn xạ, người nằm bên cạnh rõ ràng không có bất cứ sự tiếp xúc nào với tôi. Vậy mà tôi có cảm giác, anh đoạt tất cả không gian của tôi, khiến tôi không chốn dung thân. Đến dưỡng khí cũng bị anh cướp mất, làm tôi thấy khó thở vô cùng.
Chả trách Cảnh Mạc Vũ không thích ngủ chung giường chung gối với tôi. Cảm giác này…quả thực không dễ chịu một chút nào.
Để điều tiết không khí, tôi định tìm đề tài trò chuyện với anh. Đang mải nghĩ xem, đề tài nào có thể thúc đẩy cuộc sống vợ chồng hòa thuận, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên nằm thẳng người, nói lạnh nhạt: “Tôi hơi mệt, ngủ trước đây.”
Nói xong anh lại trở mình, quay lưng về phía tôi. Anh kéo chăn lên vai rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi nhìn đồng hồ, mới chín giờ tối, tôi lại đưa mắt về phía anh. Bóng lưng anh xa xôi như vầng mây ở cuối chân trời, dù ngay trước mặt nhưng bất kể tôi cố gắng đến mức nào cũng không thể với tới. Trong lòng cất tiếng thở dài, tôi giơ tay tắt đèn, lặng lẽ chui vào chăn. Buổi đêm vô cùng tĩnh mịch, yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy. Tôi hoàn toàn mất ngủ nên chỉ biết mở to mắt, nhìn lên trần nhà trong bóng tối.
Tôi xoay đi xoay lại không biết bao lần, nhưng vẫn không tài nào ngủ nổi. Cảnh Mạc Vũ ngược lại từ đầu đến cuối không động đậy, hơi thở của anh rất bình ổn. Tôi thử chạm vào người anh, anh không hề có phản ứng, có lẽ đã ngủ rất say. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội hiếm có này. Tôi lại nhích gần anh hơn một chút. Gối không thấy đâu, thế là tôi vừa kéo gối vừa tiếp tục áp sát Cảnh Mạc Vũ.
Cuối cùng, tôi cũng thu hẹp khoảng cách với Cảnh Mạc Vũ, tôi nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh. Lưng anh rất ấm áp, tỏa một mùi hương đặc biệt của cơ thể anh, khiến tôi rất yên lòng, đồng thời cũng khiến tôi mê đắm. Tôi hài lòng nhắm nghiền hai mắt.
Tôi phải thu lại kết luận vừa rồi, chung chăn chung gối với Cảnh Mạc Vũ là một điều rất hạnh phúc.
Đã từ rất lâu tôi chưa từng ngủ say như đêm nay. Thậm chí không một lần nằm mơ, tôi đánh một giấc cho đến khi mặt trời lên cao. Lúc mở mắt, tôi mới phát hiện tư thế ngủ của tôi vô cùng khiếm nhã. Thật ra, không chỉ đơn giản là khiếm nhã. Tôi gần như nằm úp trên người Cảnh Mạc Vũ. Tôi gối đầu lên vai anh, vắt một chân qua thắt lưng anh, một cánh tay của tôi ôm chặt cổ anh. Khiến tôi xấu hổ nhất là, tôi chảy cả nước rãi lên ngực Cảnh Mạc Vũ…
Tranh thủ lúc anh còn chưa phát hiện, tôi vội vàng rời khỏi người anh. Nào ngờ, anh đột nhiên mở mắt nhìn tôi.
Tôi sợ đến mức ngây người, bởi tư thế của tôi lúc này vô cùng kinh khủng. Hai tay tôi đang chống lên hai đầu vai Cảnh Mạc Vũ, một chân tôi vẫn còn gác lên bụng dưới của anh. Mặt tôi và mặt anh cách nhau không đầy nửa thước, tôi có thể nhìn thấy rõ bóng ngược của mình trong đồng tử đen nhánh của anh. Hình bóng tôi mặc váy ngủ, dây vai tuột xuống tận khuỷu tay, làm bộ váy vốn tiết kiệm vải càng không thể che giấu nét xuân quang ở nửa thân trên của tôi. Mái tóc đen xõa xuống, càng tôn thêm đôi má đỏ ửng, làn da trắng nõn.
Cảnh Mạc Vũ có lẽ cho rằng tôi có hành vi khiếm nhã với anh, anh nằm im dưới thân tôi, nhìn tôi chăm chú.
“Anh đừng hiểu nhầm! Em…” Tôi cúi đầu quan sát tư thế của mình, quả thật không thể nào tìm ra lý do hợp lý, giải thích tình trạng của tôi lúc này. Tôi đành tỏ ra mặt dày: “Em muốn xem anh đã tỉnh dậy chưa?”
“Ờ…” Thanh âm của anh hơi khàn khàn, anh hắng giọng: “Tôi tỉnh một lúc rồi.”
Tỉnh một lúc? Ý anh là anh đã tỉnh từ lâu rồi, hơn nữa anh còn chứng kiến tư thế ngủ không mấy đẹp đẽ của tôi. Mặt tôi càng nóng ran. Tôi lặng lẽ từ người anh trèo xuống đất. “Em đi rửa mặt.” Nói xong, tôi lao vào nhà vệ sinh mà không hề quay đầu.
Lúc đó, tôi còn chưa nghe Tâm Tâm nói một câu chân lý kinh điển về tình yêu: Khi bạn nhìn thấy rõ bản thân trong mắt một người đàn ông, đó cũng là lúc cơn sóng ngầm giữa bạn và anh ta đã cuộn trào mãnh liệt. Tôi ảo não vô cùng, chỉ hận không thể bốc hơi khỏi thế gian.
Sau khi hắt nước lạnh lên mặt, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Tuy tư thế ngủ của tôi chẳng ra sao, nhưng bình thường tôi tương đối nhạy cảm, chỉ cần có người động nhẹ là tôi sẽ tỉnh ngay. Đêm qua, từ đầu đến cuối tôi không tỉnh giấc dù chỉ một lần. Lẽ nào Cảnh Mạc Vũ không hề động đậy, anh để tôi bá chiếm thân thể anh suốt một đêm? Bị tôi đè đến mức đó, anh nhất định sẽ khó ngủ. Tại sao anh không đẩy tôi ra?
Hôm khác tôi phải cùng anh đi sâu thảo luận vấn đề này mới được.
***
Bởi vì dậy muộn, Cảnh Mạc Vũ vội đi công ty. Anh chỉ bảo vú Ngọc chuẩn bị cho anh một ly cà phê, uống một hơi cạn sạch rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Cảnh Mạc Vũ vừa khuất dạng, ba tôi không biết từ đâu chui ra: “Tối qua nó lại cả đêm không ngủ?”
Tôi nhất thời không có phản ứng, hỏi ngược ba tôi: “Ba cũng nhìn ra à?”
“Mặt nó rõ ràng là gương mặt của người không ngủ đủ giấc, bơ phờ hốc hác, đáy mắt đỏ ngầu. Nhìn qua cũng biết mấy đêm liền không nghỉ ngơi tử tế.” Phân tích xong, ba tôi vui vẻ dặn dò vú Ngọc: “Chị Ngọc, mau đi chuẩn bị canh gà nhân sâm, để Ngôn Ngôn tẩm bổ…”
Tôi lau mồ hôi trán: “Không cần đâu ạ. Con phải lên máy bay về trường bây giờ.”
Nghe tôi nói sắp đi, ba tôi lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao lại về trường? Có phải Mạc Vũ…”
“Không, không phải đâu ạ. Quan hệ giữa chúng con rất tốt, quả thật tiến triển cực nhanh, ba ngày không gặp, như cách ba thu. Chỉ là hai ngày nữa con phải thi rồi, con về trường học trước đã.”
Lúc này, ba tôi mới yên tâm. Nhưng ông vẫn ép tôi uống hết bát canh gà, mới bảo chú Tài đưa tôi đi sân bay. Trước khi đi, ông không ngừng căn dặn tôi hãy yên lòng, ông sẽ giúp tôi trông chừng chồng tôi.
Tôi gật đầu: “Ba đúng là ba ruột của con! Còn nữa, canh gà nhân sâm ngon lắm, phần chồng con một bát.”
Đứng ở cửa kiểm soát của sân bay, tôi nhìn đồng hồ lần thứ N.
Còn hai mươi phút nữa tới giờ lên máy bay, biết rõ không thể, nhưng tôi vẫn nuôi một tia hy vọng. Tôi ngó nhìn xung quanh, chờ mong một cảnh lãng mạn trong phim Hàn sẽ xuất hiện- nhân vật nam chính ướt đẫm mồ hôi như nước mưa chạy nhanh về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng và nói: “Mau về sớm nhé, anh sẽ rất nhớ em.”
Thế nhưng, mặc cho tôi mỏi mắt chờ mong, đến mức hai mắt cứng đờ, một nửa hình bóng của người đó cũng chẳng thấy đâu. Thế mới biết, nghệ thuật đến từ cuộc sống, nhưng hoàn toàn xa rời cuộc sống.
Lúc tôi quét chứng minh thư ở cửa kiểm soát, điện thoại di động của tôi đổ chuông. Đây là tiếng chuông tôi cài riêng cho Cảnh Mạc Vũ, nên tôi mừng rỡ bắt máy: “Anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Cảnh Mạc Vũ trả lời: “Tôi vừa họp xong.”
“Ờ”. Tôi đè nén nỗi thất vọng trong lòng, cười nói: “Không sao đâu, em đã làm thủ tục lên máy bay rồi. Tất cả đều rất thuận lợi.”
Tôi nghe thấy có người gọi anh ở đầu bên kia điện thoại: “Cảnh tổng, xe đã chuẩn bị xong, ở dưới lầu.”
Tôi không muốn làm anh nhỡ việc, vội vàng nói: “Được rồi, anh cứ bận đi, không cần lo lắng cho em.”
“Cũng được. Khi nào về hãy báo cho tôi trước một ngày, tôi đi đón em.”
“Vâng ạ!”
Tôi tắt máy, một mình kéo va ly đi qua cửa kiểm soát. Tôi bất giác hồi tưởng lại cảnh tôi vui vẻ trở về đón tết Đoan ngọ cách đây không lâu. Mới chỉ mười mấy ngày, mà tôi có cảm giác như trải qua một đời.
Sau hai tiếng đồng hồ trên bầu trời, chiếc máy bay hạ cánh xuống thành phố T chim hót hoa nở. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy, vầng mây vẫn trôi bồng bềnh như vậy. Trước cổng ký túc xá nữ của trường đại học T có lịch sử lâu đời, vẫn có nhiều đôi tình nhân quyến luyến, không muốn xa rời như vậy. Ở đại học T, tôi không còn là nhị tiểu thư áo đến giơ tay, cơm đến há miệng của Cảnh gia, cũng không có người cha chiều chuộng tôi lên tới mây xanh. Tôi tự mình kéo hành lý leo hết năm tầng cầu thang, đi qua hành lang vòng vèo, mới cố giữ hơi thở cuối cùng đến phòng ký túc của tôi.
Cửa phòng ký túc hé mở. Trong phòng chỉ có một mình Tâm Tâm “Mơ hồ” đang ngồi trước máy tính, chăm chú gửi tin nhắn qua điện thoại. Tâm Tâm tên thật là Diệp Lạc, bởi vì lấy ID ở trên mạng là “Vô Tâm” nên mọi người đều gọi cô là Tâm Tâm. Tuy hơi tục một chút nhưng cô thích tên này, thế là tôi cũng gọi theo. Về hai chữ “Mơ hồ”, đó là biệt hiệu mọi người đặt cho cô. Bởi vì cô thường đi học quên mang sách, ra khỏi cửa quên mang chìa khóa, đi shopping quên mang tiền. Nhưng những điều này cũng chưa là gì cả, chú yếu cô có thể nhìn Infiniti thành Chery, nên tuyệt đối xứng đáng với hai từ “Mơ hồ”.
(Infiniti là thương hiệu xe hơi cao cấp của hãng Nissan dành cho thị trường Bắc Mỹ. Chery là nhãn hiệu xe hơi Trung Quốc)
Mơ hồ mặc kệ mơ hồ, được cái tính cách lơ đễnh của cô lại đặc biệt hợp với tôi. Vì vậy, từ năm thứ nhất đến năm thứ ba, chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết nhất, không giấu giếm bất cứ chuyện gì.
“Tớ về rồi, bạn yêu!” Tôi thở hổn hển, kéo va ly lộc cộc đi vào.
“Ngôn Ngôn, cuối cùng cậu cũng đã trở về, nhớ cậu chết đi được!” Tâm Tâm lao đến, trao cho tôi một cái ôm vô cùng nhiệt tình: “Cậu nói về nhà ăn tết Đoan ngọ mà đi mười mấy ngày liền.”
“Ăn tết xong, tớ nhân tiện kết hôn luôn.” Tuy tôi không định công khai tin tức tôi đã kết hôn, nhưng tôi không muốn giấu Tâm Tâm.
“Ờ, hóa ra là kết hôn…” Tôi còn đang cảm thấy khó hiểu, phản ứng của Tâm Tâm sao có thể bình thản như vậy, cô đột nhiên trợn trừng mắt: “Hả…Gì cơ? Cậu đã kết hôn á?”
“Đúng vậy! Có điều…tớ sắp ly hôn đến nơi rồi.”
Tâm Tâm nhìn từ đầu đến chân tôi vài lượt, vẫn không tìm thấy vẻ đùa cợt trên mặt tôi: “Ngôn Ngôn, trời đang trong xanh, nắng đang ấm, cậu tự nhiên đóng phim truyền hình “cẩu huyết” gì vậy?”
“Tớ đóng phim luân lý. Có điều tớ chỉ là nữ phụ, loại nhân vật nữ, nam chính không yêu nhưng buộc phải lấy làm vợ.”
“Không phải đấy chứ? Biên kịch nào mù mắt đến mức đó?” Tâm Tâm ngẫm nghĩ, quyết định không truy cứu vấn đề của biên kịch mà nắm bắt trọng điểm trước: “Mau khai đi, nam chính là ai?”
“Chính là người lái chiếc “Chery” chứ còn ai vào đây nữa.”
“Anh Mạc Vũ?” Tâm Tâm liền nở nụ cười tươi như hoa, vỗ vỗ lên vai tôi: “Nếu là anh ấy, tớ có thể khẳng định với cậu, cậu chắc chắn là nữ chính, không thoát được đâu.”
“Tại sao?”
“Ai cũng có thể nhìn ra anh ấy thích cậu! Hôm tụi mình đi ăn cơm, món sườn rán anh ấy chọn miếng không to không nhỏ gắp cho cậu. Cua bể anh ấy cũng chọn con cái, bỏ càng bỏ vỏ, chỉ để lại gạch và thịt cho cậu ăn. Còn nữa, anh ấy dỗ cậu ăn rau cải mâm xôi, dặn cậu chú ý đến cân bằng dinh dưỡng. Giọng nói của anh ấy tràn ngập yêu thương, đến mức chuyên gia tình yêu như tớ đây cũng tan chảy…Nếu đó không phải là tình yêu, vậy cậu hãy nói cho tớ biết, thế nào mới gọi là tình yêu?”...