Lamborghini Huracán LP 610-4 t
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Gặp em dưới mưa xuân
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 14230
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
12:15 - 15/08/2015


Thần Quang mỉm cười chiều theo ý cô, rồi chìa tay nắm lấy tay cô.

Vốn dĩ Thần Quang đi bên trái của Tiểu Đa, nhưng khi đổ kẹo thì đổi chỗ, bây giờ đứng ở bên phải cô, vì thế đưa tay nắm lấy tay phải cô. Phạm Tiểu Đa vô cùng tức giận, vì tay trái của cô mới bôi kẹo cao su. Cô vừa đi vừa tìm mọi cách để vứt bỏ đám kẹo cao su dính ở tay, cô vung tay mạnh hết một con phố mới tạm vứt bỏ được.

Buổi tối về đến nhà, Tiểu Đa lập tức thấy đau bụng. Phạm Triết Lạc giận dữ mắng cô đã ăn uống linh tinh.

Phạm Tiểu Đa gọi điện thoại cho Ngô Tiêu trong trạng thái cả người rũ xuống vì đau: “Tiêu Tiêu, chiêu thứ nhất thất bại hoàn toàn. Mình sẽ không bao giờ đòi đi ăn thịnh soạn với Vũ Văn Thần Quang nữa”.

Hôm nay Vũ Văn Thần Quang cũng thấy thắc mắc, phạm Tiểu Đa tỏ ra dịu dàng và nghe lời một cách khác thường, tới mức anh không dám tin. Anh ngồi nhớ lại mọi chi tiết khi ở cùng với Tiểu Đa hôm nay.

Tiểu Đa ăn ngấu nghiến những món Triều Châu, Tiểu Đa gặm cánh gà, Tiểu Đa ăn kem, Tiểu Đa ăn thịt nướng… Sao cô lại có thể ăn được nhiều như thế nhỉ? Thế rồi mặt anh chợt nở nụ cười vì đã nghĩ ra. Là để cho mình phải xấu hổ vì tay xách nách mang một đống thứ lúc đi trên đường? Thần Quang cười thành tiếng. Phạm Tiểu Đa ơi là Phạm Tiểu Đa, cái kiểu đối phó ấu trĩ như trò đùa ấy với trẻ con đang đi học còn chẳng có tác dụng nữa là. Sao em lại nghĩ ra được nhỉ? Sao lại có thể nghĩ ra cái cách ngớ ngẩn ấy?

Vũ Văn Thần Quang chỉ ước lúc này Tiểu Đa đứng trước mặt mình, anh nhớ tới chiếc miệng nhỏ nhắn của cô và muốn hôn mạnh lên đó một cái.

Anh cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Đa, anh muốn nghe giọng nói của cô.

“Tiểu Đa, ngủ rồi à?”

“Vâng.”

“Sao giọng nói của em giống mèo kêu thế?”

Từ lúc về đến giờ Tiểu Đa đã phải chạy vào nhà vệ sinh tới mấy lần rồi, cô chẳng còn hơi sức và tinh thần nữa, vì thế cô đáp với giọng lạnh lùng: “Anh cứ thử đi, hết ăn đồ nóng lại ăn đồ lạnh, no tới mức không ăn được nữa, rồi sau đó chạy vào nhà vệ sịnh mấy lần, xem giọng anh có giống với chuột kêu không?”.

Thần Quang thích chí: “Đau bụng rồi à? Hay đấy, hết đau bụng ngày mai sẽ thèm ăn hơn hôm nay cho mà xem!”.

Phạm Tiểu Đa không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu thứ hai, Lý Hoan à, vì bạn bè anh chịu khó hy sinh vậy nhé. Nghĩ vậy, cô cười, đáp: “Đúng thế, anh Hoan nhà tôi cũng nói thế, bảo tôi xổ hết những gì đã ăn hôm nay đi, ngày mai anh ấy sẽ đưa tôi đi ăn thứ gì đó có lợi cho dạ dày hơn. Hôm nay người mệt không tiện nói chuyện nhiều, tôi tắt máy đây!”.

Tiểu Đa tắt máy xong, Thần Quang nhíu chặt mày lại, anh Hoan? Xem ra cũng đào hoa gớm. Chưa xong với người này đã nhào sang người khác để lấy lại cân bằng! Thần Quang cố gắng nhớ lại hình ảnh của anh chàng đã đến đón Tiểu Đa hôm ấy.

Người thấp hơn mình, mặt mũi không đẹp bằng mình, xe cũng bình thường, trông thì có vẻ tinh nhanh. Phạm Tiểu Đa thích cậu ta điểm gì nhỉ? Không phải là hình thức rồi, cũng không hẳn vì có tiền, không lẽ vì tinh nhanh. Mà mình cũng đâu có ngốc. Có điểm gì khác hơn người à? Là điểm gì mới được chứ?

Trong đầu Vũ Văn Thần Quang có hàng loạt câu hỏi chưa tìm được lời giải đáp. Theo lý mà nói, những điều kiện của mình cũng không tồi!

Vũ Văn Thần Quang quyết định ngày mai vẫn đi đón Tiểu Đa. Tiện thể gặp anh chàng Lý Hoan ấy.

Nói xong Tiểu Đa mới thấy hối hận, biết nói với Lý Hoan thế nào bây giờ.

Lần thứ ba Tiểu Đa chủ động gọi điện cho Lý Hoan.

“Lý Hoan, ngày mai chúng ta cùng đi ăn cơm nhé. Anh có rỗi không?”

“Có. Anh sẽ đến đón em.” Lý Hoan cười đáp.



Chương 20:



Còn bây giờ Phạm Tiểu Đa không nói thì mặt cũng nở nụ cười, nhớ đến lần đầu tiên Thần Quang hôn cô, xong rồi còn trêu cô;

nhớ đến chuyện bị anh ném lên xe, cả chuyện mang chiếc xe bẩn vì bị cô nôn đầy ra đi rửa; nhớ đến chuyện Thần Quang cởi giày cao gót của cô ra rồi ném đi, sau đó còn đe dọa cô nữa. Vũ Văn Thần Quang, anh là đồ đáng ghét!

Ngày hôm sau Lý Hoan đến đón Phạm Tiểu Đa. Hôm nay cậu không đi xe đến, xe đã được mang đi bảo dưỡng.

Vũ Văn Thần Quang nhìn thấy Lý Hoan đi bộ từ xa tới, lại nhìn tấm biển cấm đỗ xe bên cạnh mình, thấy bản thân đã mất công vô ích. Anh vội nhét tấm biển đó vào cốp xe. Đó là tấm biển mà anh bỏ tiền ra mua, anh đã chuẩn bị nếu cảnh sát có hỏi, sẽ trả lời là không biết.

Tiểu Đa bước ra khỏi cổng đài truyền hình, vừa cười vừa nói với Lý Hoan rồi rời đi. Lần này thì đến nhìn một cái cũng không thèm liếc về phía Thần Quang. Thần Quang nhìn chiếc xe rồi quyết định đi bộ theo.

Vừa rẽ sang phố gần cổng đài truyền hình, Lý Hoan bèn vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe đi mất. Vũ Văn Thần Quang chửi thầm trong lòng, công việc bám đuôi này thật là mệt. Anh vội quay lại chỗ đỗ xe, lái nó chạy theo hướng chiếc taxi.

Trong thời gian ấy, chiếc taxi mà Lý Hoan và Tiểu Đa đi đã hòa lẫn vào dòng xe đang di chuyển của thành phố. Vũ Văn Thần Quang tức giận tới mức bấm còi xe liên tục mà vẫn không đuổi kịp, tiếng còi của cảnh sát vang lên phía sau. Một cảnh sát lái mô tô đuổi tới nơi, ra hiệu cho Thần Quang cho xe đỗ vào lề đường.

“Giấy phép lái xe!”

“Anh là người của bộ phận nào?”

“Giấy phép lái xe!”

“Đây là địa bàn của Phân cục bốn đúng không? Tôi quen với Phân cục trưởng của các anh!”

“Giấy phép lái xe!” Viên cảnh sát tỏ ra không thể chấp nhận được những người cứ mở miệng ra là quen với Đội trưởng. Anh ta vừa bị Đội trưởng mắng cho một trận, nguyên nhân là vì đã giữ một chiếc xe vi phạm luật là chỗ người quen của Đội trưởng.

Vũ Văn Thần Quang thấy viên cảnh sát có vẻ nóng tính, bèn nói: “Tôi chỉ nhấn còi hơi nhiều thôi mà”.

“Có biết vì sao lại quy định cấm ấn còi trong thành phố không? Có biết ô nhiễm tiếng ồn là gì không? Lúc vượt và rẽ anh còn đè lên vạch, anh không thắt dây an toàn. Đề nghị anh xuất trình giấy phép lái xe!”

Vũ Văn Thần Quang cười, viên cảnh sát này thật thú vị: “Giấy phép lái xe ở đây, anh viết hóa đơn lên, tôi đang có việc gấp”.

Viên cảnh sát dừng bút, bất ngờ giơ tay ra hiệu cho một chiếc xe khác dừng lại. Chiếc xe ấy dừng lại, viên cảnh sát bước tới gần nói một vài câu gì đó rồi mới cho đi. Vũ Văn Thần Quang chờ anh ta viết xong hóa đơn. Không ngờ viên cảnh sát này lại đấu với anh bằng cách mặc cho anh đứng đó, bản thân thì tiếp tục chặn những chiếc xe khác. Vũ Văn Thần Quang chẳng biết phải làm sao, dù gì thì hôm nay cũng không đuổi kịp Lý Hoan và Tiểu Đa rồi. Đành chờ ở đây vậy.

Chờ gần một tiếng đồng hồ, viên cảnh sát mới chịu viết xong hóa đơn cho Vũ Văn Thần Quang, còn anh sớm đã tức giận tới mức đứng ngây ra đó rồi.

Trong lúc đó thì Phạm Tiểu Đa và Lý Hoan vừa ngồi xuống chọn món.

Lý Hoan thốt lên: “Mỗi lần em chủ động gọi điện thoại hẹn anh đi ăn là đều không có chuyện gì tốt đẹp. Nói đi, hôm nay lại có chuyện gì vậy?”.

Tiểu Đa nói với vẻ bất mãn: “Anh Hoan, không có việc thì không hẹn anh đi ăn cơm được sao?”.

Nghe Phạm Tiểu Đa gọi một tiếng “anh Hoan”, Lý Hoan cảm thấy rất vui. Cậu nhìn Tiểu Đa, rõ ràng nét mặt của cô cho thấy cô đang có rất nhiều tâm sự: “Nói đi, anh Hoan nhất định sẽ giúp em”.

Nhưng Phạm Tiểu Đa vẫn không tài nào mở miệng được. Quả thực cô không thể nói với Lý Hoan, bèn cười đáp: “Đúng là không có chuyện gì thật mà. Đó là vì đã lâu rồi em không gặp anh, nên muốn ăn cơm với anh thôi”.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ đến những thứ mà Tiểu Đa muốn ăn, rồi tìm theo các quán dọc đường. Đến khi chân mỏi tới mức gần rụng ra thì anh nhìn thấy Lý Hoan và Tiểu Đa đang ngồi trong một nhà hàng qua lớp kính cửa sổ.

Anh nhìn thấy hai người cười vui vẻ và vừa ăn vừa nói chuyện. Phạm Tiểu Đa trông khá quyến rũ, anh chàng Lý Hoan đó cũng đang cười, nhìn hai người rất giống một đôi tình nhân.

Tình nhân? Nghĩ đến hai từ đó, Vũ Văn Thần Quang lại thấy cơn giận nổi lên. Anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Phạm Tiểu Đa và đứng đó.

Lý Hoan ngẩng lên thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thân hình cao lớn, mặt mày anh tuấn đứng trước mặt, nhìn chăm chăm vào Tiểu Đa. Cô có phần hốt hoảng. Lý Hoan chợt hiểu ra, người này chắc hẳn là Vũ Văn Thần Quang mà Tiểu Đa thích.

Lý Hoan vội đứng dậy định mời Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống. Không ngờ Phạm Tiểu Đa còn đứng dậy nhanh hơn cậu, lập tức giới thiệu: “Vũ Văn Thần Quang, để tôi giới thiệu, đây là Lý Hoan, bạn trai của tôi. Tôi và anh không có quan hệ gì, bây giờ tôi và anh Hoan đang ăn cơm, không hoan nghênh anh đâu!”.

Phạm Tiểu Đa tranh nói ra những lời đã chuẩn bị để nói với Lý Hoan như một phản xạ có điều kiện, chủ động thực hiện chiêu thứ hai mà “cô giáo” Ngô Tiêu dạy.

Lý Hoan phản ứng rất nhanh: “Chào anh, Tiểu Đa là bạn gái của tôi, có chuyện gì anh nói với tôi cũng được”.

Vũ Văn Thần Quang nghe thấy Tiểu Đa nói Lý Hoan là bạn trai, hơn nữa chẳng có quan hệ gì với mình, trong lòng dậy lên một cảm giác bực bội rất khó tả. Anh quay đầu lại, trừng mắt lên với Lý Hoan: “Phạm Tiểu Đa nói là anh thì là anh chắc? Đã hỏi tôi chưa?”.

Lý Hoan nghĩ, sao anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có vẻ ngang ngược thế? Nếu không cho anh ta biết tay thì việc Tiểu Đa thích anh ta hẳn sẽ phải chịu không ít cực khổ. Vì thế cậu nói với Vũ Văn Thần Quang: “Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, đứng như vậy không hay tí nào. Tiểu Đa, em cũng ngồi xuống đi”.

Tiểu Đa thấy Lý Hoan đã hiểu ý của mình nên rất vui, lập tức định ngồi xuống bên cạnh Lý Hoan, Vũ Văn Thần Quang thấy vậy, bèn đẩy cô ngồi vào bên trong, còn mình thì ngồi ngay xuống.

Lý Hoan cười thầm trong bụng, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ như không vui: “Tiểu Đa, anh này là ai?”.

Tiểu Đa cong môi lên: “Em quen anh ta trong một lần anh ta thích xen vào chuyện của người khác. Em chỉ biết tên là Vũ Văn Thần Quang, còn những thứ khác em không biết”.

Vũ Văn Thần Quang ngồi xuống nhìn kỹ Lý Hoan. Thấy cậu mặt mày rất tươi tỉnh và điềm tĩnh, chẳng có vẻ gì là của một người có bạn gái bị một gã đàn ông lạ mặt đẩy vào ngồi bên trong. Nếu là anh, nhất định anh sẽ không chịu để yên. Nghĩ vậy, Vũ Văn Thần Quang mỉm cười: “Anh là Lý Hoan đúng không? Nghe nói anh đang theo đuổi Tiểu Đa. Hai chúng ta bình đẳng như nhau. Đừng diễn nữa”.

Lý Hoan nghe vậy không khỏi thấy khâm phục, cậu đã hiểu hôm nay Tiểu Đa hẹn mình đi ăn cơm là vì chuyện gì. Anh chàng Vũ Văn Thần Quang này có đôi mắt thật lợi hại. Lý Hoan bèn cười, đáp: “Đúng thế, tôi đã theo đuổi cô ấy rất vất vả, nhưng hôm nay Tiểu Đa hẹn tôi để nói rằng đã quyết định chọn tôi. Như vậy, hai chúng ta không còn bình đẳng nữa”.

Phạm Tiểu Đa thấy rất vui, Lý Hoan diễn giỏi quá.

Vũ Văn Thần Quang thấy nhói trong lòng, hỏi với vẻ mặt không thay đổi: “Thế à?”, rồi quay đầu hỏi Tiểu Đa: “Cô quyết định chọn Lý Hoan là bạn trai?”.

Tiểu Đa gật đầu với vẻ kiên định.

Vũ Văn Thần Quang tiếp tục nói với Lý Hoan: “Phạm Tiểu Đa chọn anh cũng vô dụng, anh chẳng thể cưới cô ấy ngay ngày mai được. Trước lúc kết hôn thì vẫn bình đẳng như nhau thôi”.

Lý Hoan cười ngoác cả miệng: “Nếu Tiểu Đa đồng ý, chẳng có vấn đề gì, ngày mai sẽ tới Cục dân chính”....
« Trước1...2324252627...35Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Xu Xu đừng khóc
» Chỉ có thể là Yêu
» Yêu không hối tiếc
» Sẽ có thiên thần thay anh yêu em
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Bạn gái của thiếu gia
» Hoàng Tử Online
» Tôi không phải là công chúa
» Nhẹ bước vào tim anh
1234...678»
Tags:
bạn đang xem

Gặp em dưới mưa xuân

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Gặp em dưới mưa xuân v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất