20:44 - 14/08/2015
“Làm phiền một chút, Định có ở đó không???”
Dương ngẩn ra một hồi. “Xin lỗi, ai…”
Không để cô nói hết, cái giọng uy quyền kia đã cắt ngang “Nếu nó có ở đó, thì chuyển máy giùm tôi”.
Dương vừa ngỡ ngàng, lại có chút bực bội, cô ấn điện thoại vào tay Định “Có người hỏi anh”.
Mắt Định lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cầm máy.
“Alo”.
Định im lặng, khuôn mặt anh đanh hẳn lại, giọng nói cũng trở lại vẻ dữ dằn.
“Chị ta cũng vừa tới đây… Chết tiệt, tôi không liên quan gì sất. Tôi cũng chẳng quan tâm…”
Dứt lời, Định tức tối ném chiếc điện thoại đi. Dương thở phào khi con Blackberry của mình “hạ cánh an toàn” xuống chiếc salon, rồi lấm lét nhìn Định. Hôm nay cô mới biết anh khi tức giận thì có sở thích là ném đồ. Đầu óc vốn xiên xẹo của Dương lập tức đi ngay đến một kết luận, sau này đồ dùng của hai người, nhất quyết sẽ chỉ làm bằng… nhựa !!!!
Còn đang lẩn mẩn với những suy nghĩ không đầu không cuối, Dương chợt thấy chiếc salon lún xuống. Định ngồi phịch ở đó, tay vò đầu, mệt mỏi. Dương ngồi xuống cạnh anh, cắn môi ngần ngại.
“Vừa nãy là… bố anh à?”
Định gật đầu nặng nề. Dương xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, không kềm được lại thắc mắc.
“Nhưng sao bác ấy lại biết số của em???”
Định quay sang cô, vò nhẹ mớ tóc vẫn rối như tơ vò của cô, cười chán nản “Thế sao em không thắc mắc, mẹ của Quân biết anh đang ở chỗ em, còn đến tận nhà nữa?”
Ánh mắt tròn xoe kinh ngạc của Dương khiến Định thấy mình như có lỗi. Anh kéo mái đầu của cô về phía anh, thở dài. “Anh lôi em vào cái mớ bòng bong này mất rồi”
Dương tranh thủ dụi dụi lên vai anh vài cái, đầu lan man nghĩ, anh mà không kéo cô vào, cô còn chán hơn. Ít ra chuyện này làm cô cảm thấy mình thực sự liên quan đến anh nhiều nhiều một chút!
Phút giây yên bình hiếm hoi lại bị phá đám bởi tiếng chuông điện thoại. Dương chưa kịp nhìn màn hình, thì Định đã cầm lấy. Thấy số cố định, lại không hiển thị tên, Định nhíu mày rồi cũng đưa Dương.
“Không phải ông ấy đâu. Em cứ nghe đi”.
Dương mở máy, nói dè dặt “Alo”.
Đầu dây chỉ có tiếng thở mạnh, khiến Dương lo sợ “Alo, ai vậy ạ?”
Một lúc lâu, giọng nói quen thuộc mới ngập ngừng vang lên “Nhái… Nhái Bén à”
Dương bất ngờ khi giọng của Quân. Nghe có vẻ như cậu ta đang gặp vấn đề gì đó. “Cậu đang ở đâu thế???”
Quân im lặng một lúc “Có chú Định ở đó không??? Tôi gọi chú ấy không được”
Tất nhiên làm sao mà gọi được. Nó đã bị tan tành xác pháo rồi còn đâu. Dương không trả lời mà đưa luôn máy sang cho Định.
“Quân hỏi anh đấy”
Định nhận máy, căng thẳng quát lên “Đang ở đâu?”
***
Trước đồn công an, Quân khoác ba lô đi ra, gãi gãi đầu nhìn Định và Dương vẻ như là áy náy, ân hận lắm lắm. Dương để ý trên khuôn mặt sáng sủa có vài vết bầm tím, chân tay xây xát đôi chỗ nhưng không quá nghiêm trọng. Hình như mấy cái tay trai trẻ thường không biết làm gì để giải quyết số năng lượng thừa thì phải. Cứ đánh đấm thì đời mới vui. Dương nghĩ tới cái lần Quân đánh nhau phải vào viện lần trước, tự nhiên máu bốc lên cũng muốn chỉnh cậu ta một trận. Nhưng Định đã làm chuyện đó trước.
“Đừng để chú nhúng tay vào mấy việc này một lần nữa”.
Quân cười khì khì “Vâng, cháu biết rồi. Mấy lị cháu giải quyết xong mấy vụ râu ria này thì cũng phắn luôn rồi còn gì. Chú có muốn cũng không được đâu”
Định quan sát vẻ nghênh ngang của Quân, chút bất an mà Hoàng Diễm gieo vào lòng anh đã trôi đi ít nhiều. Có vẻ như mọi chuyện không đến mức nghiêm trọng như anh tưởng. Anh hỏi han một hồi, qua cái giọng tưng tửng của Quân thì biết ông trời con này vất vưởng ở mấy câu lạc bộ bi – a, chơi độ kiếm tiền tiêu vặt. Không ngờ, đang chơi thì lại gặp cái hội đã quỵt tiền và đánh hội đồng mình lần trước . Bọn này đang cầm bi ném vào mặt một cậu thanh niên xấu số khác. Quân thấy thế mới ngứa tiết nhảy vào, thành ra một đám hỗn độn loạn xà ngầu, đánh nhau chí chết. May cậu thanh niên kia có bạn bè đến tiếp viện kịp thời, nên lực lượng khá cân sức. Hai bên đánh nhau tơi bời khói lửa, máu đang bốc lên rừng rực thì đúng lúc công an phường đến hốt cả hội về đồn.
Quân cười khì khì, vặn người răng rắc “Lâu lâu mới được giãn gân giãn cốt, đã quá chú à!”
“Đã thì quay lại vào đồn”
Quân ngậm chặt miệng, liếc nhìn Định, lúc sau mới nói ấm ích “Cháu gọi điện phá chuyện tốt của chú hay sao mà chú cau có thế kia”
Định không thèm phản ứng nhưng Dương bỗng nhiên mặt đỏ lựng, cô nghĩ đến màn “thắm thiết” hồi chiều và sự xuất hiện khủng bố của một binh đoàn phá hoại.
Quân thấy vẻ mặt của Dương thì ngợ ngợ, cười cười.
“Chết cha, đoán lung tung mà lại trúng rồi”.
Định quay ra, nhìn Quân lạnh lùng “Nói nhiều. Về nhà đi. Mọi người đang tìm!”
Quân nhún vai, giọng ương ngạnh “Cháu không về. Đừng nói chú cũng hùa cả vào với ông và mẹ cháu đấy”.
Định vẫn lầm lì “Đi đâu thì đi. Nhưng đừng để họ động cái lại gào đến chú”.
Dứt lời, Định kéo tay Dương đi phăm phăm. Dương ngoái lại phía sau, Quân vẫn đứng đó với vẻ mặt của nàng cung tần bị “thất sủng”. Dương áy náy kéo kéo Định lại.
“Anh không định hỏi xem Quân cãi gì với nhà à?”
“Không!”
“Nhưng mà…”
Dương còn đang do dự thì Quân đã rảo bước sánh ngang gần hai người, tỉnh bơ xoa đầu cô “Ối dà, Nhái Bén, đừng có lo xa. Chú Định mặt sắt đen sì, nhưng lòng mềm như bún. Trông thế thôi nhưng thương đây lắm, bỏ thế nào được. Chú nhở??? Thôi chú với Nhái Bén cứ đi chơi, cháu về nhà trước”
Định quay phắt ra, giọng đanh lại “Về đâu thì về, đừng có về nhà chú”.
Quân cười nhe răng “Vầng, vậy cháu chuyển khẩu qua nhà Nhái Bén, hê hê!”
Dương trợn mắt nhìn hai chú cháu nhà kia đấu khẩu một hồi, cuối cùng đi đến một kết luận to nhớn. Quân đúng!!!
Lòng Định đúng thật là mềm như bún. Bởi vì sau một hồi chày bửa và giằng dai, rốt cục, Quân nghênh ngang khoác ba lô về thẳng nhà của Định.
Chương 18.1 Có lúc anh từng nghĩ, Dương chỉ cần biết đến anh là đủ…
Buổi tối. Dương hí hoáy trong bếp đúng kiểu một bà nội trợ đảm đang xếp các loại thức ăn trên bàn. Nhìn thì khá đẹp mắt dù thức ăn chế biến sẵn là … chủ yếu ^.^. Cô bưng bát canh cà chua trứng đậu đặt lên bàn – thứ duy nhất là sản phẩm cô tự chế, xuýt xoa nêm nếm một hồi, chưa kịp ngợi ca mình thật có hoa tay thì nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng vật lộn. Cô vội lau tay, lao ra thì thấy Định và Quân đang vật nhau như hai thằng nhóc con lớn xác.
Tiếng Quân hổn hển.
“Cháu đã bảo rồi… Cháu nhất quyết …. không gọi!”
Định vẫn cố sức giành lấy chiếc điện thoại của Quân. Hai chú cháu to như hai con tịnh giằng co nhau khiến Dương phát xót cho cái salon của mình. Tình hình có vẻ rất cân sức nên thương vong thuộc về cái … salon là điều chắc chắn.
Dương đứng thô lố mắt một hồi, bụng bảo dạ mình có nên gào lên cổ vũ cho “hai trẻ” này cho xôm không. Hay lại nhảy bổ vào để mà can ra. Hay cứ im thin thít như thịt nấu đông cho hai chú cháu nhà ấy giải quyết nhau còn một mình cô đi … đánh chén???
Mà cái thằng nhóc Quân này… sao nó lại có biệt tài làm cho mọi người cũng trở nên hàm hồ và con nít như nó vậy không biết? Đấy, bằng chứng là Định của cô điềm đạm trầm tĩnh là thế, hết bị nó chọc cho phát cáu lên, còn giờ thì cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay như ai!
Được một lúc, ưu thế nghiêng về phía Định, anh đè được Quân ra và giằng lấy được chiếc điện thoại. Thấy cu cậu chuẩn bị nhào vào mình, anh trừng mắt.
“Còn lèo nhèo chú sút thẳng ra ngoài đường!”.
Quân tức tối đứng im, sau thấy Định bấm số điện thoại thì cáu kỉnh.
“Sao chú không lấy máy của chú mà gọi, lấy máy cháu làm gì?”
“Máy hỏng”. Dương nhận ra mình đã buột miệng đáp thay.
Quân phát hiện ra Dương đã đứng lù lù một góc thì hất hàm.
“ Thế sao không lấy máy của thím í?”
Định trừng mắt nhìn Quân khiến cu cậu buộc phải im mồm một cách ấm ức. Tiếng chuông từ đầu dây bên kia vọng tới, sau đó là tiếng nói thảng thốt của bà Hoàng Diễm.
“Quân, con đang ở đâu, ở đâu hả?”
Định ấn vào tay Quân, vẻ mặt đầy đe dọa. Quân đành nghe máy, thở ra chán ngắt. “Vầng, con đây, con chưa bốc hơi khỏi mặt đất nên mẹ đừng có làm loạn lên nữa được không???”
Quân cầm điện thoại, bước ra ban công, nói bô lô ba la một hồi, giọng điệu cáu kỉnh và nhặng xị. Dương ở trong mà thấy lõm bõm nào toàn “khủng bố” “phát điên” “không thể chịu đựng nổi”, “quá đáng” và cuối cùng là câu gào lên “Mặc kệ con”. Cùng với cái giọng phẫn nộ là bước chân hùng hục đi vào nhà, ném điện thoại cái vèo xuống bàn của Quân.
Dương trợn cả mắt lên, chú cháu nhà này, đến cái vụ ném đồ cũng giống nhau là thế nào?
Chỉ Định là cười an hòa “Nào, ăn cơm thôi”.
Bữa cơm đầu tiên của ba người với nhau, Định ung dung ăn còn Dương và Quân chí chóe cãi nhau ỏm tỏi. Nhất là khi Quân ra vẻ cám cảnh xúc xỉ cái vụ Dương hậu đậu nên chỉ biết mua đồ ăn sẵn. Cậu ta còn ngang nhiên bê thẳng bát canh duy nhất mà Dương nấu về phía mình và khăng khăng không thèm ăn bất cứ cái đồ “hàng chợ” nào khác khiến Dương tức điên.
“Không ăn thì nhịn, trả bát canh lại đây”.
Quân trả lời bằng việc bê cả tô canh lên húp soạt một cái, rồi híp mắt nhìn Dương hỉ hả “Kia kìa, ăn giả cầy đi kìa. Thấy bảo ăn sú giò nhiều… sữa lắm!”
Dương sặc cả cơm, khiến Định phải quay sang vỗ vỗ lưng cô, rồi trừng mắt đe nẹt thằng cháu hỗn hào.
“Lát nữa rửa bát”
Một lời như dao chém đá khiến Quân mặt mũi tiu nghỉu. Lúc nhìn cậu ta đeo tạp dề có hình con lợn hồng mũm mĩm, đứng lọng cọng xoa xoa rửa rửa, bao nhiêu tức tối bay vù đi hết, Dương thấy mình ngoác miệng ra cười.
***
Xua đuổi khản cả cổ thì hai chú cháu nhà kia cũng cuốn xéo về nhà. Dương ung dung đi tắm táp rồi trèo giường ngủ, lúc nhắm mắt nhớ lại một ngày đầy sự kiện. Mọi thứ gay cấn một cách… mù mờ khiến Dương xoay xoay trở trở một hồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng bên, Quân và Định vẫn nằm ườn trên salon uống bia. Quân nằm úp sấp, ngước lên nhìn Định.
“Chú giải thích với Nhái Bén vụ cô Đan chưa???”
Định lắc lắc đầu. Lúc này mới sực nhớ, anh vẫn chưa giải thích ngọn ngành gì cả, không biết Dương có thắc mắc gì không? Thật ra, anh đã định nói với cô thật rõ ràng cả ngọn nguồn cơn cớ, nhưng chỉ vì một câu nói của Dương, đã khiến anh nghẹn lời. Định nhớ đến khuôn mặt vừa bẽn lẽn, vừa ngại ngùng, lại vừa chờ mong của cô lúc đó.
“Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói dối”
Vì câu nói đó thôi, Định xúc động đến mức quên đi tất thảy, chỉ muốn kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, không bao giờ rời xa nữa.
Định tự nói với lòng, sẽ có hôm nào đó, kể hết với cô. Thành thật, chân thành, không giấu giếm. Nhưng khép kín quá lâu, việc mở lời về một câu chuyện cũ chẳng hề dễ dàng như người ta tưởng. Có một cánh cửa kí ức trong Định, cảnh cửa ấy anh từng muốn khóa lại vĩnh viễn, vì nó chứa đựng quá nhiều nỗi buồn, sự cay đắng và tuyệt vọng....