20:44 - 14/08/2015
Bởi ngay cửa khách sạn, Định đã đứng đó từ lúc nào, tay xỏ túi quần, nhìn về phía cô, đôi mắt đen thẫm kín bưng, môi điểm nhẹ một nụ cười.
Chương 12.2: Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với… anh.
Định quan sát khuôn mặt đỏ ửng lên màu táo chín, dáng điệu như gà mắc tóc của Dương, trong lòng nếm trải một cảm giác ngọt ngào. Không hiểu vì đâu, những lần gặp gỡ Dương luôn kì quặc, khi thì cô òa khóc trước mặt anh không giấu giếm, khi cô ngã cái oạch ngay dưới chân anh, hay như bây giờ, cô như hình ảnh ở trên một video clip đang chuyển động đầy sôi nổi bỗng nhiên bị bấm nút tạm dừng vậy.
Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với… anh.
Thấy mặt cô sắp bốc cháy đến nơi, Định mỉm cười bình thản.
“Lâu không gặp em!”.
Dương mấp máy môi một lúc, thấy tay chân thừa thãi không biết làm gì. Cô đờ đẫn đưa tay vuốt tóc rồi cập rập buông xuống, lúc sau mới thốt lên.
“Sao anh lại ở đây?”
Định chưa kịp trả lời, thì Quân đã nhảy vào, giọng dài ra.
“Vừa nãy có người bảo chú cháu mình cấm xuất hiện dưới mọi hình thức. Có người bảo cả chú cũng chả xi nhê quái gì chú ạ”
Mặc cho Định cố nín cười, Quân vẫn tỉnh bơ, còn vờ thấp giọng thì thào.
“Có người vừa rồi còn quấy rối … “tờ dờ” cháu. Để an toàn chú cháu mình té là hơn…”
À, nếu bây giờ có một que diêm đánh xòe một cái bên cạnh thì đảm bảo là mặt của Dương sẽ bén lửa ngay. Cảm giác đỏ mặt đến rát bỏng khiến cô không nói nên lời. Dương nhìn vẻ mặt cố bình thản của Định và vẻ láu cá của Quân khi chiếu tướng được cô, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Cô vờ lên giọng nạt.
“Hừ, chú cậu là người lớn, biết chỗ nào nói đùa chỗ nào nói thật chứ nhỉ anh Định nhỉ?”
Quân dậm chân tức tối.
“Ở đâu thói đời nạt cháu nịnh chú là sao?”.
Định vỗ vào vai Quân.
“Thôi đi. Đừng có chọc người ta nữa”.
Quân thở ra ai oán.
“Giờ thói đời lại thành nạt cháu và nịnh người dưng. Tại sao lại vô lý thế, một thanh niên trai trẻ sáng ngời đầy sức sống mà chẳng được nâng niu gì cả”
Cả Dương lần Định đều phì cười vì điệu bộ khoa trương của Quân. Dương cũng thầm thở phào vì thời điểm căng thẳng đã qua. Tuy nhiên, khi Định hỏi Dương có muốn đi café với chú cháu anh không thì Dương vẫn bán sống bán chết mà từ chối. Cô không muốn mình cứ phải âm thầm đi tìm cái hố hay cái lỗ nẻ nào để chui xuống vì những tình huống kinh dị mà chính cô tạo nên trước mắt anh.
Định lắng nghe câu từ chối của Dương với vẻ điềm đạm, nhưng Quân thì xì một hơi rõ dài.
“Sao thế, lại sợ há miệng mắc quai à, hay xấu hổ vì mấy cái câu vừa nãy?”
Cái thằng chết tiệt này cứ như đi tông lào ở trong lòng cô vậy. Dương cười gượng, nhưng chẳng thèm thanh minh với nó, cô quay sang Định nói như giải thích.
“Thật ra là vì em có hẹn với một người họ hàng ở đây. Thôi đành hẹn chú cháu anh dịp khác”.
Quân vẻ vẫn không vừa lòng, trước khi xoay người đi còn ghé vào tai cô thì thào “Lần sau nói dối thì học cách đừng có mà chớp mắt loạn lên”
Tưởng như khói lại xì ra hai lỗ tai Dương. Tại sao thằng oắt con này không để cô nhìn nó được bình thường trong vòng một phút chứ?
*****
Cuộc sống đúng là có những bất ngờ ngẫu nhiên khiến chính Dương phải kinh ngạc. Khi cô nói đại câu gặp “một người họ hàng” cô tuyệt nhiên không thể nghĩ rằng, có một người họ hàng thật, đột ngột gọi điện cho cô. Mà đây lại là một người cô cực kì yêu quý.
Giọng của bác Thụ vang lên rổn rảng.
“Nấm, đang ở fesival phải không?”
Dương tròn xoe mắt.
“Dạ, sao bác biết ạ?”
“Vậy mới tài chứ. Mau mau, đi ra đây ăn với bác. Bắt taxi ra luôn nhà hàng Thùy Dương nhé, có biết đường chưa? Không cứ bảo là lái xe người ta biết đấy”.
“Dạ, cháu biết rồi. Cháu ra luôn đây”.
Lẳng điện thoại xuống giường, Dương vừa gấp gáp thay đồ, vừa nghĩ miệng mình thiêng quá đi mất. Vừa kêu có hẹn họ hàng là gặp họ hàng luôn. Biết vầy hồi nãy cô nói sắp gặp người yêu, có khi cô lại chẳng túm cổ được anh chàng đẹp trai, nhà giàu viết chữ bự ở cái thành phố biển này í chứ ^^
Dương bước vào “Thùy Dương”, một nhà hàng được thiết kế để hầu như mọi gian phòng đều nhìn ra biển. Buổi chiều, nắng sâm sấp vàng trên mặt biển xanh, vài dây leo đu hờ bên cửa sổ, thật là thời điểm lãng mạn của các cặp tình nhân. Từ hành lang đi vào, Dương đã liếc thấy những không biết là bao nhiêu cặp đôi đang đứng bên nhau rì rầm trò chuyện, hay đút cho nhau miếng bánh ngọt ngào, hay cầm chặt tay nhau, nhìn ra biển lớn… Ây da, vậy mà cô lại vào chốn lãng mạn thế này để gặp ông bác mình cơ chứ.
Theo nhân viên chỉ dẫn, Dương bước đến một ban công, có kê chiếc bàn nhỏ. Đôi vai người đàn ông từng trải quay lưng lại về phía cô, mái tóc hoa râm bay nhẹ trong gió.
“Bác, bác đang nhớ bác Tâm à?”
Ông Thụ quay lại, nhìn đứa cháu gái trong bộ váy hoa xinh xắn, mỉm cười rộng mở.
“Nấm con, mở miệng là trêu chọc bác. Sao? Thấy nhà hàng này đẹp không?”
Dương kéo ghế ngồi xuống, nhanh tay nhón một miếng bánh nhỏ trên bàn, ăn ngon lành.
“Dạ đẹp. Cơ dưng mà hơi xa chỗ khách sạn cháu. Nhưng sao bác biết chỗ này?”
“Đoán xem”.
Dương đảo mắt, cười vui vẻ “Cháu đoán ra rồi, thế nào chủ nhà hàng này cũng là một tuyệt sắc giai nhân, hai người từng có một tình yêu như hoa như mộng khiến bác không thể nào quên được….Thế rồi…
Dương chưa nói hết, ông Thụ cười lớn.
“Cái con bé này. Chủ nhà hàng này là một lão bụng gần rơi xuống đầu gối và tóc thì lại chẳng còn cọng nào. Nghe có giống một tuyệt sắc giai nhân không?…”
Dương hi hi cười.
“Vậy thì đơn giản rồi. Nhà hàng này chắc là do bác xây dựng đúng không ạ?”.
“Thông minh đấy. Nào thích ăn gì thì chọn đi. Đồ ở đây được lắm đó”
Nhân viên phục vụ đi tới, ghi lại vài món ăn Dương chọn. Ở biển thì tội gì không ăn hải sản chứ, nhất là mình lại không phải trả tiền, vậy nên Dương hỉ hả gọi đĩa ghẹ hấp, và miến xào cua cùng một đĩa salat miến tôm.
Dương vừa định gấp cuốn menu, đưa lại cho nhân viên thì ông Thụ đã với tay, lật cuốn menu ra tiếp.
“Cứ gọi nhiều một chút. Ở đây món tôm nướng hay tôm sốt bơ tỏi cũng được lắm. À, có thích tu hài không?”.
“Ui có hai bác cháu mình gọi làm gì nhiều ạ”.
Ông Thụ mỉm cười, một chút ranh mãnh dâng lên trong mắt.
“Có thêm một thằng đệ của bác nữa”.
Có lẽ vì quá hiểu ông bác mình, nên lập tức Dương ngờ ngợ.
“Bác. Không phải bác vẫn quyết tâm mối mai cho cháu đấy chứ ạ?”
Ông Thụ cười lớn, vò tay xoa đầu Dương.
“Cái con bé này… Sao hiểu ý nhanh thế hả?”
Dương đặt phịch tờ menu xuống, khổ sở nhìn ông.
“Bác, bác biết là cháu không thích mấy trò mối mai mà”.
Ông Thụ nhìn cô vẻ bao dung.
“Thì cứ thử một lần xem. Không tin bác à?
“Không phải không tin, nhưng mà…”
Dương đang nói dở thì có tiếng bước chân đi tới. Cô quay nhìn thì chợt ngẩn ra. Người bước vào mặc chiếc sơ mi đen kẻ nhỏ, khuôn mặt trầm ngâm, khóe miệng đang chuẩn bị nhướn lên một nụ cười chào hỏi.
“Chú ạ. Cháu tới rồi”.
Dương kín đáo cấu vào tay mình một cái, thấy đau đau, cô mới ngước lên nhìn Định, cười ngượng ngập.
“Lại gặp anh rồi”.
Chương 12.3: Vô lí, chưa uống mà đã thấy tây tây là thế nào nhỉ?
Một người được làm mai cho mình đến hai lần thì có phải là có duyên không? Suy nghĩ ấy lướt qua trong đầu Định.
Còn suy nghĩ của Dương thì lại là: Một người được làm mai cho mình đến hai lần rồi lại liên tục gặp nhau hai lần trong buổi chiều ở một thành phố xa lạ thì có phải rất rất rất rất rất rất có duyên không????
Vì rất nhiều chữ “rất” cộng thêm chữ “duyên” to đùng kia mà Dương đờ đẫn cả người. Lại phát hiện cái người vốn điềm tĩnh kia cũng bất ngờ không kém gì mình, Dương lại càng … đờ đẫn!
Quan sát thằng đệ và cô cháu gái mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, ông Thụ cười sảng khoái, kéo Định xuống cạnh mình.
“Sao, thế hóa ra lại biết con Nấm nhà chú à?”
Định nhìn Dương tủm tỉm “Dạ, cháu không biết Nấm, cháu chỉ biết Nhái Bén thôi”.
Nếu câu của ông Thụ làm Dương há hốc mồm định phản kháng thì câu của Định làm cô không thể nào mà ngậm miệng được. Ôi, cô chưa từng biết một Định thế này. Kẻ mặt sắt đã biết nói đùa ^^. Mà câu đùa ấy còn nhắm thẳng vào cô.
Ông Thụ thì hết nhìn sang cô cháu gái, lại nhìn sang thằng đệ tử ruột, vẻ như chưa hiểu hết. “Nhái Bén ấy à??? Cháu gặp con bé lúc… lúc mặt nó xanh như đít nhái à???”
AkAkAk. Dương muốn đi chết quá. Ôi bác ơi, sao bác lại có cái liên tưởng “lãng mạn” thế cơ chứ? Định vẻ như cũng quen với sự bỗ bã dễ gần của ông, môi thoáng nụ cười. “Dương là hàng xóm của cháu”.
Dương thấp giọng làu bàu “Nhái Bén là do thằng cháu anh ấy gọi cháu đấy”.
Ông Thụ ngờ ngợ như cố nhớ “Cháu à? Phải cái thằng đợt trước đánh nhau vào bệnh viện đấy không?
“Dạ đúng”.
Định đáp ngắn gọn. Dương thầm thở phào khi Định không lôi chuyện cô đã cắp nách thằng cháu quý hóa của anh vào bệnh viện thế nào, nếu không thế nào bác Thụ cũng hỏi này nọ, dẫn đến ngọn ngành cơ sự. Việc cô thỉnh thoảng chui ra chui vào quán bi – a, mặc dù chỉ chọc chọc mấy viên bi tròn tròn vô hại, nhưng nếu đến tai các bậc phụ huynh thì vẫn là một chuyện long trời lở đất. Rằng, con gái con đứa phải … thế nào mới chui vào mấy chỗ thế chứ? Rằng, thôi chết rồi, hay là nó không có thằng nào thèm rước, nên sinh ra biến chứng, mất cân bằng này nọ… Không thể để thế này được, ta phải kiếm ngay cho nó một thằng. Và thế là lại có hệ quả là ở quán trà nọ, ở quán café kia trong cả những ngày đẹp trời và những ngày không đẹp trời cho lắm, có cô nàng mặt mày dàu dàu đi xem mắt.
Thực tế chứng minh, giai chưa vợ giờ cũng khan hiếm lắm rồi. Cho nên, những ứng cử viên thậm chí còn “hai lần trong một” như là Định đây. Cả bác Thụ lẫn Tân đều muốn dấm dúi anh cho cô với lời quảng cáo “hàng Việt Nam chất lượng cao”. Thật ra thì mắt nhìn của hai người này cô đều tin tưởng cả. Thật ra hơn nữa thì chính cô còn muốn dấm dúi anh cho mình kia mà ^^.
Nhân viên xếp loạt đồ ăn lên bàn. Định mở nút chai rượu vang một cách thành thạo, xếp mấy chiếc ly lại rồi bắt đầu rót. Ông Thụ nhìn Định, lại nhìn vẻ mặt thoáng ửng hồng cô cháu gái, giọng vui vẻ.
“Ái chà! Coi như bác làm chuyện thừa rồi? Thế anh em hàng xóm láng giềng láng tỏi chắc quý nhau chứ hả?”
Bình tĩnh như Định mà chai rượu trong tay cũng chệch đi, khiến rượu sánh cả ra mép ly, trong lúc đó, Dương như “đứng hình”. Cô rầu rĩ nhìn ông Thụ, nhăn nhó.
“Trời, bác hỏi gì khó thế ạ. Quý kiếc gì cơ chứ?”
“Ơ hay con bé này. Hàng xóm thì hoặc quý nhau hoặc ghét nhau. Thế hai đứa chẳng lẽ lại ghét nhau à?
Im lìm. Im lìm.
Dương trộm nhìn sang Định, chỉ thấy anh cẩn trọng đặt ly rượu xuống trước mặt ông Thụ, không có vẻ gì là sẽ “phun châu nhả ngọc” giải đáp thắc mắc cho ông bác mình, thế nên cuối cùng cô đành chép miệng, ấp úng.
“Thì cũng hàng xóm bình thường mà bác”....