Old school Swatch Watches
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Đôi Mắt Của Hầu Gái
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11027
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:37 - 14/08/2015


- An Ninh... - Chị này đỏng đảnh tiến lại gần phía An Ninh.

- Chị chưa về ạ? Có chuyện gì vậy?

- Cô có thể giúp tôi cất chỗ thực phẩm kia vào kho được không? Người chuyên làm việc đó nghỉ ốm mà tôi thì còn quá nhiều việc.

- Vâng, có gì đâu chị. - An Ninh vui vẻ giúp chị.

An Ninh tới khu nhà kho, đống thực phẩm đó không phải ít, nếu không muốn nói là rất nhiều. Vì có hẹn với cậu út nên cô cố gắng làm thật nhanh... Từng bao tải khoai, bắp cải, hành tây... được cô bê vào kho... một lúc sau cô thấm mệt, không ngờ lại nặng như thế, cô ngồi sụp xuống thở hổn hển... mồ hôi túa ra. Đã 8 giờ 30, cuối cùng thì cũng đã xong, đống đồ đã được để gọn vào kho.

Cộc... cộc... cộc...

- Cậu út, tôi An Ninh đây ạ.

- Vào đi.

An Ninh bước vào, cậu đang làm việc.

- Cô ngồi xuống đây đi.

Cậu út kéo ghế cho An Ninh, đặt trước mặt cô một miếng bánh ngọt và một ly sôcôla nóng.

- Ăn đi, tôi chuẩn bị cho cô đấy, tôi không biết cô thích vị nào, nhưng hầu hết con gái thích sôcôla và dâu nên tôi chọn cho cô miếng bánh này.

An Ninh mỉn cười, cô cảm ơn cậu út.

Cô vừa chuốt bút chì vừa thưởng thức tách sôcôla nóng.

- Có mệt lắm không? Trông cô có vẻ mệt.

- Không, tôi không sao, chắc tại lâu rồi không làm nhiều nên thấy hơi mỏi tay thôi.

- Vậy sao?

Cậu út lấy con dao và chiếc bút trên tay An Ninh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô rồi massage chúng...

- Làm như vậy sẽ khiến tay không mỏi nữa, khi tôi viết kịch bản nhiều, tôi cũng hay bị đau tay nên vẫn làm như vậy.

An Ninh rụt tay lại, cô không quen việc quá thân mật với người khác như vậy, nhất là giữa cô và cậu út còn một ranh giới quá lớn giữa chủ và tớ...

- Cậu út... nếu không có chuyện gì... thì tôi xin phép về nghỉ ngơi trước, hôm nay tôi hơi mệt... - An Ninh ấp úng.

Không để cậu út kịp trả lời, An Ninh vội ra khỏi phòng... Nhưng vừa mở cửa ra, An Ninh lại rụt đầu vào. Cô hốt hoảng gọi cậu út:

- Cậu... cậu út... cậu... út...

- Có chuyện gì thế?

- Bà chủ... bà chủ đang ở ngoài... bà chủ sắp đi tới... - An Ninh cuống cuồng.

- Sao phải sợ chứ, chúng ta có làm gì đâu...

- Không được, không được... Hiện tôi không phải hầu gái của cậu... Tôi mà ở đây là trái với quy định... Không thể gặp bà chủ... - An Ninh chạy tới chạy lui tìm chỗ trốn. Nhưng giữa căn phòng quá đỗi đơn sơ này chẳng có đến một chỗ cho cô náu thân... Lướt qua một lượt, chỉ có chiếc tủ quần áo là rộng rãi nhất... An Ninh vội chui vào tủ...

- Cô làm gì thế?

- Cậu út... mau đóng tủ vào, tuyệt đối không thể để bà chủ thấy, không tôi sẽ bị đuổi việc mất...

Dường như cậu út đã hiểu ra vấn đề, cậu vội đóng cửa tủ trước khi bà chủ bước vào.

- Thiên Thành... mẹ vào được không?

Cậu út hốt hoảng vội chạy lại ghế sofa và bật ti vi lên.

- Vâng, mẹ vào đi.

Bà chủ bước vào, theo sau bà là một loạt kẻ hầu, người hạ, chuyên gia trang phục...

- Có chuyện gì vậy mẹ?

- À, ngày mai có buổi họp mặt, mẹ muốn con đi cùng nên hôm nay muốn nhờ con một chút...

- Con không đi đâu, con chưa đi dự họp mặt bao giờ.

- Con phải đi, mọi lần anh hai con đi nhưng nó đang ở Ma Cao rồi, hơn nữa, có vài người bạn của mẹ muốn giới thiệu con của họ với con.

- Mẹ à, con không thích.

- Thiên Thành, con không nghe lời mẹ sao?

- Không, mai... mai con bận lắm... hơn nữa, con còn làm đồ án tốt nghiệp nữa.

- Buổi họp mặt không tốn nhiều thời gian của con đâu.

Chợt nhớ ra An Ninh đang bị giam trong tủ, mà cứ co kéo với mẹ như vậy thì không biết đến bao giờ mẹ mới chịu đi. Cậu út đành chấp nhận cho người thợ may đo quần áo.

- Vậy đây, mẹ muốn làm gì thì làm.

Bà chủ có vẻ hài lòng. Trong số ba người con trai, cậu út là người ngoan ngoãn nhất cũng là người hiểu biết và điển trai nhất.

- Thưa bà, các số đo của cậu nhà đúng là quá chuẩn, bà có cậu con trai đúng là hoàn mỹ, đẹp trai, cao ráo, dáng chuẩn lại còn tài giỏi.

Bà chủ có vẻ tự hào về lời khen nịnh của ông thợ may, bước đến chỉnh lại quần áo cho cậu, bà ướm vài bộ rồi chọn lựa thật kỹ để chọn ra bộ bà ưng ý nhất. Phải mất gần một tiếng đồng hồ thì việc chọn lựa trang phục mới xong.

- Vậy mai mẹ đợi con ngoài sảnh lúc 11 giờ 30 nhé. Nghỉ sớm đi. - Bà ôm tạm biệt cậu út trước khi đi ra.

Đóng cửa lại, cậu út vội vàng mở tủ quần áo, An Ninh đã ngủ từ bao giờ. Nom cô ngủ ngon như một đứa nhỏ đang được ngủ trên chiếc giường êm ái. Cậu út ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ vuốt những sợi tóc vương trên gương mặt xinh xắn ấy.

- Chắc cô mệt lắm!

Cậu bế cô lại giường và đắp chăn lên cho cô. Cô vẫn say ngủ, gương mặt trông thật hạnh phúc. Thật khác với cậu, lúc ngủ đối với cậu là địa ngục, nó như một đoạn băng tua đi tua lại trong đầu cậu những hình ảnh đáng sợ. Cậu đặt hai tay lên giường ngồi ngắm An Ninh, đối với cô, giây phút được nằm trong chiếc chăn ấm kia sao lại hạnh phúc đến thế!


Chương 6: Tôi phải tự tay chăm sóc cô ấy

An Ninh bật dậy, cô đang nằm trên giường cậu út, còn cậu út đang ngồi bên cạnh...

- Dậy rồi à?

An Ninh vội ra khỏi giường.

- Tôi... tôi... tôi... xin lỗi cậu, tôi không biết... tôi... - An Ninh ấp úng.

- Không sao đâu, cô trở về phòng mình đi, muộn rồi đó.

An Ninh nhìn lên đồng hồ, đồng hồ điểm 6 giờ. Cô hoảng hốt chào cậu út rồi ra khỏi phòng. Cậu út nhìn theo dáng vẻ dễ thương của cô chỉ biết cười và vẫy tay chào.

*

Một ngày làm việc mới lại bắt đầu, những công việc thường nhật dường như càng trở nên nhiều hơn trước, hết người này đến người khác bảo An Ninh làm cái này đến cái nọ trong khi An Ninh chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.

Ngày thứ hai kết thúc lúc 9 giờ tối. An Ninh tới phòng thay đồ mới nhận ra rằng mình để quên đồ ở kho thực phẩm, cô vội chạy tới đó. Có tiếng điện thoại reo, là cậu út.

- Cô xong việc chưa?

- Dạ rồi, tôi để quên đồ nên quay lại lấy, cậu gọi tôi có việc gì vậy?

- Không, chỉ là muốn hỏi xem cô có muốn ăn bánh ngọt cùng tôi không? - Cậu út ngập ngừng tỏ vẻ e ngại.

- Vậy, cậu đợi tôi một lát nhé.

- Vậy nhé, cô muốn ăn loại nào? Sôcôla hay vani, hay dâu?

- Loại nào cũng được ạ.

- Nhanh nhé, tôi đợi.

Cậu út cúp máy cũng là lúc An Ninh tới khu vực bếp, không khí lạnh đột ngột khiến An Ninh rùng mình. Ai đó đã quên không đóng cửa phòng đông lạnh và một chú chuột nhắt đang lò dò tiến vào trong. An Ninh vội lao tới cầm theo chiếc chổi định đuổi nó ra ngoài. Nhưng rồi...

RẦM...

*

Đã hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy An Ninh tới, chiếc bánh kem ngon lành trên bàn cũng càng lúc càng trở nên rệu rã. Thiên Thành vẫn cố ngồi đợi, cậu liên tục nhìn đồng hồ... bốn mươi lăm phút... một tiếng... trôi qua, vẫn không thấy An Ninh đâu. Cậu nhấc điện thoại lên gọi, nhưng An Ninh không nghe máy, tiếng chuông điện thoại đổ dài bên tai càng làm cậu nóng ruột. Hàng chục cuộc điện thoại gọi liên tiếp vào máy An Ninh nhưng đều không có hồi âm, cậu út vội mặc áo khoác vào rồi chạy đi tìm. Cậu vẫn liên tục gọi điện cho An Ninh nhưng đều không thấy trả lời... Cậu chạy xuống khu vực bếp, tìm ở khắp mọi nơi nhưng đều không thấy...

- An Ninh, cô ở đâu... - Cậu gọi to tên An Ninh.

Tiếng chuông điện thoại reo lên ở phía nhà kho... Cậu vội vàng chạy về phía tiếng chuông. Không có ai, chỉ có đồ đạc của An Ninh để trên bàn.

- An Ninh... An Ninh... - Cậu vẫn tiếp tục gọi.

Từ phía kho đông lạnh có tiếng đập cửa yếu ớt. Cậu vội chạy lại.

- An Ninh... cô ở trong đó phải không? An Ninh...

Tiếng đập cửa yếu dần rồi dứt hẳn... Cậu út vội vã mở cửa... An Ninh đang nằm co ro trên sàn, toàn thân tím tái vì lạnh.

- An Ninh... An Ninh... Tỉnh lại đi... An Ninh...

Cậu lay cô, nhưng cô đã như một cái xác bất động không chút sự sống.

Cậu cởi áo khoác choàng lên người cô rồi bế cô về phòng mình. Đặt cô nằm lên giường, đắp chăn để giữ ấm cho cô, cậu nhấc điện thoại gọi cho quản gia.

- Gọi bác sĩ đến đây ngay cho tôi... ngay lập tức. - Cậu lớn giọng.

Mọi người vội vàng tới xem có chuyện gì. Bác sĩ yêu cầu chuyển An Ninh tới bệnh viện, tình trạng của cô càng ngày càng xấu đi...

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? - Cậu út lo lắng.

- Tình trạng thân nhiệt hạ thấp quá lâu, tuần hoàn kém, khiến tim không thể co bóp bình thường, cũng may là tìm thấy cô ấy kịp thời, nếu thêm một lúc nữa chắc không thể cứu được.

Cậu cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của An Ninh, cô vẫn chưa tỉnh lại, bàn tay vẫn tái xanh vì lạnh.

- Vậy cô ấy phải ở đây bao lâu nữa?

- Dạ thưa cậu, có thể để cô ấy về điều trị tại nhà, nhưng không được để nhiễm lạnh hay hoạt động quá mạnh.

- Vậy đưa cô ấy về phòng của tôi. - Cậu nói với quản gia.

- Dạ thưa cậu, không nên như thế, chúng tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc cô ấy.

- Không, tôi phải tự tay chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại rồi tính sau.

- Thưa cậu, nếu bà chủ biết được thì sẽ không hay đâu, nên để cô ấy tĩnh dưỡng tại phòng của cô ấy thì hơn.

Cậu út cũng xuôi xuôi, cậu biết rõ mẹ cậu là người như thế nào, bà sẽ không thể ngồi yên khi thấy một cô hầu gái nằm trên giường của con trai mình được.

*

An Ninh tỉnh dậy và thấy mọi thứ thật mơ hồ, cô đã ngủ quá lâu. Lục lại trí nhớ, những thứ cô nhớ được thật rời rạc, hình như cánh cửa nhà kho đột ngột đóng sầm lại, rồi cảm giác lạnh cóng xâm chiếm cơ thể... An Ninh từ từ ngồi dậy. Cậu út đang ngủ gục bên cạnh, chắc hẳn cậu đã thấm mệt vì thức trông An Ninh.

- Cậu út! - An Ninh gọi nhỏ.

Cậu út nghe thấy liền mở mắt.

- An Ninh, cô tỉnh rồi à, có đau ở đâu không? Có còn thấy lạnh không? - Cậu cầm tay cô áp lên gương mặt mình để chắc chắn là nó vẫn ấm áp.

- Tôi không sao, sao cậu lại ở đây?

Cậu út thở phào nhẹ nhõm.

- Thế là tốt rồi, tôi sẽ gọi người vào, giờ thì tôi phải đi ngủ đã.

Cậu út gọi người vào thay cậu chăm sóc cho An Ninh, dặn dò cẩn thận trước khi rời đi.

- Có chuyện gì phải báo cho tôi ngay, đừng để cô ấy ăn gì lạnh, cái gì cũng phải ấm, nghe chưa?

- Dạ, vâng thưa cậu. - Hai cô hầu gái kính cẩn.

Cậu út yên tâm bước ra khỏi phòng.

- Rút cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu út lại ở trong phòng em? - An Ninh ngạc nhiên hỏi hai chị hầu gái.

- Em không biết gì sao? Em suýt chết cóng trong phòng đông lạnh đó, may mà cậu út tìm thấy em kịp thời, không thì chắc giờ em...

- Vậy sao?

- Không những thế, sau khi đưa em từ bệnh viện về, cậu út nhất định phải để em ở phòng cậu ấy, quản gia ngăn mãi mới được. Xong lại còn chăm sóc em hai đêm liền không ngủ. Em đúng là có diễm phúc lắm đấy.

An Ninh cười trừ trước câu nói của hai chị hầu gái và cũng không hiểu vì sao cậu út lại làm như vậy. Vài ngày sau đó, An Ninh hồi phục nhanh chóng, cô lại tiếp tục làm công việc dưới bếp ăn của mình...

- An Ninh. - Tiếng quản gia gọi cô.

- Dạ, thưa quản gia.

- Bà chủ muốn gặp con đấy.

An Ninh theo quản gia đến phòng khách, cậu út đang ngồi ở đó.

- Cô tới đây An Ninh. - Bà chủ ra lệnh.

An Ninh khép nép tiến lại phía bà chủ....
« Trước1...56789...25Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Bạn gái của thiếu gia
» Tôi không phải là công chúa
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Biệt thự hoàng tử
» Thiên thần bóng tối (Black
» Siêu quậy trường K.W (King World)
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
1234»
Tags:
bạn đang xem

Đôi Mắt Của Hầu Gái

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Đôi Mắt Của Hầu Gái v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất