Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Đôi Mắt Của Hầu Gái
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11004
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:37 - 14/08/2015


- Anh yêu cô ấy đến vậy sao?

- Em cứ nói với các bác bên nhà là anh không xứng với em, và em đã đá anh.

- Tại sao em phải nói như vậy?

- Hạ Du, anh biết em quan tâm anh. Nhưng kiếp này anh đành phải phụ tình cảm của em.

- Nhưng anh và cô ấy đâu có thể đến với nhau.

Thiên Bảo thần người ra một lúc, Hạ Du nói quá đúng, cậu và An Ninh giống như mặt trăng và mặt trời, khi mặt trời lên thì mặt trăng lặn và ngược lại khi mặt trăng lên thì mặt trời sẽ lại nằm vào góc tối. Chúng có thể gặp nhau nhưng không thể ở cùng lúc trên bầu trời.

- Anh biết... nhưng... anh không cho phép bản thân mình làm tổn thương một cô gái tốt như em.

- Em không sao, em sẽ đợi cho tới khi nào trái tim anh chịu chia sẻ chỗ cho em. - Nói rồi Hạ Du đứng dậy đi khỏi.

Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, vẻ bề ngoài luôn lãnh đạm không thể che giấu cảm xúc của cô lúc này. Sự bối rối, sự hờn ghen, lòng đố kỵ và cả tình cảm đối với người đàn ông kia. Cô thật sự ghen tị với cô gái đó, một Thiên Bảo kiêu ngạo, đầy khí phách nam nhi lại là một kẻ si tình như thế. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Du cảm thấy mình thua kém và bất lực, gần một năm qua, cô luôn bên cạnh cậu lúc cậu cần, không bao giờ xen vào những cảm xúc hay những suy nghĩ của cậu, luôn tạo cho cậu một không gian riêng vô cùng thoải mái. Nhưng chính điều đó đã phản tác dụng, nó biến cô thành một cái bóng vô vị bên cạnh cậu, chỉ biết đứng bên cạnh, nhẹ nhàng và im lặng. Cô hờn ghét bản thân, hờn ghét vì sao cô lại không đến bên người đó sớm hơn, tại sao ông trời lại bắt tình yêu đầu tiên của cô đã phải nếm trải vị đắng. Gạt đi nước mắt đang lăn nhẹ trên má, cô ngắm nhìn khoảng không đầy mưa vô định qua lớp kính xe mờ đục.


Chương 19: Em lại gặp anh rồi, cậu hai!

Thời gian nghỉ ngơi đã hết, An Ninh lại tiếp tục lao đầu vào công việc của một phó tổng giám đốc tại Nhật. Những dư âm hỗn độn vẫn còn trong đầu và trong từng cảm xúc, An Ninh ngồi trong phòng làm việc, nhìn mọi hoạt động của nhân viên bên ngoài qua lớp kính lớn trước mặt. Hóa ra trước đây cô cũng đã từng bận rộn như một con thiêu thân như vậy, đống giấy tờ, các cuộc điện thoại, chạy đi chạy lại và cả những mảnh giấy nhớ chằng chịt trên màn hình máy tính. Công việc hiên tại của An Ninh không phải nhàn hạ, nhưng nó vẫn có đủ thời gian cho cô ngồi nhâm nhi một tách cafe. Nhấn phím 1 gọi cho phòng thư ký... và yêu cầu cô ấy mang cho An Ninh bản kế hoạch của tháng.

Chỉ vài phút sau, bản kế hoạch đã được đặt trước mặt An Ninh. Cô nhận ra rằng tổng giám đốc đã mở một chi nhánh mới tại Việt Nam và muốn cô về nước khảo sát tình hình. Và vé máy bay đã được đặt sẵn, ngày mai cô sẽ có mặt tại Việt Nam.

*

Việt Nam đang là mùa đông, cô đã xa cái mùa đông ở Việt Nam được hơn ba năm, và giờ thì lại cảm thấy quá lạ lẫm với kiểu thời tiết khắc nghiệt nơi quê cha đất tổ. Và ngoài trời lại còn mưa, cơn mưa phùn càng làm cái buốt thêm buốt hơn. Đường từ Nội Bài về thành phố thật dài, và... hắttttttttt... xìiiiiiiiiiii... Tệ thật, mới về nước đã bị ốm, cô còn rất nhiều việc phải làm mà lại khụt khịt như vậy. Mở túi ra định lấy một viên thuốc cảm nhưng... thật là quá tệ hại, cô đã trở thành một cô gái đuểnh đoảng từ khi nào! Đã sắp sẵn một túi to thuốc mà vẫn quên không mang theo.

- Cô gái, cô định tới đâu? - Người lái taxi hỏi An Ninh.

Cô đưa cho người đàn ông một mẩu giấy ghi địa chỉ rồi cố gắng chợp mắt một lúc sau chuyến bay dài mệt mỏi.

Cửa khách sạn mở ra trước mắt, là một khách sạn lớn ở gần trung tâm thành phố, cô sẽ nghỉ ngơi hôm nay, ngày mai sẽ bắt đầu với công việc của mình.

Ngả lưng xuống chiếc giường êm ả, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, thuốc cảm lại không có. Cô lắc đầu rồi chui vào chăn ngủ cho quên đi cơn đau đầu đang hành hạ, tối cô sẽ xuống phố và mua thuốc...

Trời không còn mưa nữa nhưng đường trơn và ướt nhẹp, phố Hàng Bông vào cuối tuần vẫn đông đúc. Qua năm tháng, các con phố cũng khác trước nhiều, chúng vẫn nhỏ bé nhưng nhiều hàng quán và xe cộ hơn. Đi dọc theo vỉa hè nhỏ, cuối cùng cô cũng tìm được một hàng thuốc, nhưng không thể uống mà không ăn gì... và cô lại đi tiếp. Trời càng về tối càng lạnh, nó khiến cô run lên mặc dù đã mặc rất rất nhiều áo. Bỗng chiếc túi trong tay cô bị giật, cô giữ lại nhưng bị lôi xếch đi... rồi ngã dúi dụi... chân cô đau điếng nhưng vẫn cố chạy để đuổi theo tên cướp đang dần lẫn vào đám đông...

- Xin anh giúp tôi đuổi theo tên cướp... - An Ninh cuống cuồng níu tay một người đàn ông to cao đang đứng gần đó...

Rồi anh ta vụt chạy đuổi theo tên cướp, dáng chạy thật nhanh, thật mạnh mẽ.

Cái chân cà nhắc của cô càng lúc càng đau hơn, trời lại càng lúc càng lạnh, nó khiến cô càng lúc càng mệt mỏi. Cô ngồi xuống một mái hiên bên đường và chờ người đàn ông kia quay lại.

- Em không sao chứ?

Người đang ông đưa chiếc túi ra trước mặt An Ninh, theo lễ nghĩa, cô ngước mặt lên và cảm ơn... Nhưng người đứng trước mặt kia làm cô sững sờ. Tại sao cậu lại ở đây?

- Em không sao chứ? - Cậu hỏi lại một lần nữa.

- Sao lại là anh? - An Ninh hỏi trong sự ngạc nhiên tột độ.

- Em quên rồi sao? Chính em là người níu lấy tay anh và muốn anh đuổi theo tên cướp.

Đúng, lúc đó cô cuống quá nên cũng chẳng kịp nhìn mặt, trái đất thật là tròn, người không muốn gặp cuối cùng lại vẫn cứ phải gặp.

- Nhưng mà, sao em lại ở Việt Nam? Không phải em đang ở Nhật sao?

- Tôi ở đâu thì có liên quan gì tới cậu chứ? - An Ninh vừa nói vừa đứng dậy một cách khó khăn, cô phải vịn vào bờ tường để không bị ngã.

- Có thật là em không sao không? Trông sắc mặt em xấu lắm. - Cậu hỏi với vẻ lo lắng.

- Tôi không sao cả, cảm ơn cậu vì đã giúp tôi lấy lại chiếc túi. - Nói xong rồi An Ninh quay lưng định bỏ đi, nhưng cái chân đau lại không nghe lời, nó khiến cô chuệnh choạng và ngã xuống. Nhưng may thay bàn tay của cậu đã kịp đỡ lấy cô. Cậu nắm chặt tay cô rồi thốt lên:

- Sao người em lại nóng thế? Chân còn đau nữa?

Cô vùng vằng rời khỏi vòng tay cậu.

- Cậu Thiên Bảo, tôi rất cảm ơn cậu nhưng xin cậu, đừng lại gần tôi thêm nữa. - An Ninh nói bằng giọng nghẹn ngào. Rồi quay lưng khó nhọc bước đi.

Bất chợt Thiên Bảo bế thốc An Ninh lên từ đằng sau khiến cô ngạc nhiên và có phần hoảng hốt.

- Anh làm cái trò gì vậy? Bỏ tôi ra... - An Ninh giãy giụa đấm vào người Thiên Bảo...

- Ngồi im đi, anh hứa là sẽ đi ngay sau khi đưa em về phòng.

Lời nói quả quyết của cậu khiến An Ninh chẳng phản ứng được gì nữa, cô biết rằng một khi cậu đã muốn làm gì thì chẳng bao giờ cô có thể cản được.

Về đến phòng, Thiên Bảo đặt An Ninh xuống giường rồi chạy ngay vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh.

- Cậu để đó, tôi tự làm được.

- Em đừng lo, nếu không làm như vậy thì anh không an tâm đâu. Ngồi im đi, khi nào chân em đỡ hơn thì anh sẽ đi.

Cô ngồi yên để cậu chườm chiếc khăn lạnh buốt lên chân. Cảm giác hơi ấm của bàn tay cậu truyền nhẹ vào bắp chân rồi cái lạnh tê cứng của chiếc khăn khiến An Ninh không còn đau nữa, cô dựa người vào thành giường và lặng nhìn về khoảng không trước mặt. Trên bức tường là một bức tranh lớn với hoa cỏ và dòng suối... tất cả đều được sử dụng gam màu nóng khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. Cạnh đó là một bình hoa ly lớn tỏa hương thơm nhè nhẹ... nó giống như liều thuốc ngủ đưa cô vào giấc ngủ sâu mà không hay Thiên Bảo đang ngồi bên cạnh.

- An Ninh... An Ninh... nào tỉnh dậy đi nào, ăn cháo rồi còn uống thuốc.

An Ninh mơ hồ mở mắt ra, mọi thứ vẫn còn đang trong cơn ngái ngủ, cô dựa người lên thành giường và cảm nhận được hơi nóng ngùn ngụt đang bốc lên trong người, đầu đau như búa bổ.

- Em ăn cháo đi, anh đã mua thuốc rồi, lát ăn xong chừng ba mươi phút thì uống nhé. - Nói rồi Thiên Bảo đi lấy măng tô khoác lên người.

- Cậu đi à? - An Ninh nói bằng giọng hơi tiếc nuối.

- Ừ. Anh có việc phải đi. Em cứ ăn cháo rồi uống thuốc đi. Anh đã dặn lễ tân rồi, hễ em muốn đi đâu, họ sẽ cử người lên giúp em xuống taxi. Chân em còn đau, nên tránh đi lại nhiều.

Cánh cửa đóng lại và trong phòng chỉ còn lại mình An Ninh. Cảm giác không đẩy Thiên Bảo ra thật lạ, suốt thời gian qua thứ mà cô luôn nhắc nhở mình chính là phải tránh thật xa Thiên Bảo để có thể có cuộc sống tốt hơn. Thế mà thứ cô nhận lại chỉ là những cảm xúc khó tả, sự giày vò, dằn vặt và nỗi đau sâu trong tâm khảm. Vậy mà chỉ vài phút ở bên cậu, lặng yên không phản kháng, tất cả những cảm xúc khó chịu suốt những năm qua như tan biến hết. Cô biết mình đi sai đường và chỉ mang lại cho bản thân sự khổ sở, nhưng... giờ đây đã quá muộn chưa... khi cái mong muốn nhỏ bé là được ở bên cậu ấy lại trỗi dậy. Có lẽ đã quá muộn khi bên cạnh cậu có người con gái mà cô không thể sánh bằng, người con gái đẹp như hoa, nụ cười hiền dịu và có một xuất thân cao quý hơn cô. Đưa thìa cháo lên miệng, cảm giác ngọt ngào lan tỏa theo đầu lưỡi, liệu cô còn có thể gặp lại cậu không? Có lẽ quên đi vẫn là giải pháp tốt nhất.

*

Chi nhánh mới tại Hà Nội của công ty mỹ phẩm K thuộc tập đoàn K nằm giữa một con phố đông đúc và sầm uất. Công việc của An Ninh đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, cô tới văn phòng và làm việc với giám đốc ở đó. Công việc kinh doanh trong tháng đều được An Ninh lên kế hoạch, đề xuất trong cuộc họp một cách bài bản và cực kỳ xuất sắc khiến mọi người ai nấy đều phải trầm trồ thán phục về tài năng của nữ phó tổng trẻ tuổi. Sau cuộc họp, An Ninh cùng mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục công việc, cô muốn hoàn thành xong sớm nhất có thể để được về Nhật càng sớm càng tốt. Giám đốc chi nhánh đưa An Ninh tới cửa hàng bán và giới thiệu sản phẩm cách đó không xa, nhân viên phục vụ rất tốt và khách ra vào cũng khá đông đúc. An Ninh đứng ở cuối gian phòng quan sát toàn bộ công việc của mọi người rồi khẽ mỉm cười mãn nguyện về sự lớn mạnh của công ty.

- Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó? - Giọng nói quen thuộc của người đứng trước mặt khiến An Ninh giật mình ngạc nhiên.

Bà Lưu đang đứng trước mặt cô, đưa ánh mắt dò xét về phía cô. Đôi mắt đa nghi và lạnh lùng đến đáng sợ vẫn không khác trước chút nào. Lúc đầu An Ninh hơi sợ nhưng bình tĩnh lại ngay, cô nở nụ cười và bắt đầu tự giới thiệu:

- Chào bà, chắc bà không còn nhớ, đã có lần công ty chúng tôi hợp tác làm ăn với công ty của con trai bà... Xin tự giới thiệu, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn K tại Nhật - Nguyễn An Ninh. - Từng từ, từng chữ An Ninh đều nói rất dõng dạc và nhất là ba chữ "Nguyễn An Ninh", cô muốn bà Lưu biết được rằng bây giờ cô không còn là cô hầu gái An Ninh nghèo khổ như trước nữa, giờ đây cô đã là một người phụ nữ độc lập và có chỗ đứng trong xã hội.

Dường như bà Lưu đã nhận ra cô là ai, bà hơi ngạc nhiên một lúc rồi lại quay trở về với bộ mặt sắt đá.

- Thảo nào tôi lại thấy cô quen như vậy... hóa ra là An Ninh... cô hầu gái đáng thương của nhà tôi ba năm về trước. Giờ chắc cô sống tốt lắm nhỉ... cũng chẳng phải hỏi, nhìn cơ ngơi của cửa hàng và cái ghế mà cô đang ngồi chắc cũng đủ biết.

- Tôi sống rất tốt, cũng là một người không thiếu tiền... cảm ơn bà đã quan tâm....
« Trước1...2122232425Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
» Đạo tình
» Hãy nhắm mắt khi anh đến
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Chênh vênh hai lăm
» Trái tim màu hổ phách
» Điều Bí Mật
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Đôi Mắt Của Hầu Gái

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Đôi Mắt Của Hầu Gái v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Old school Easter eggs.