11:43 - 15/08/2015
Cường đưa cho cô xem bản tin tức còn nóng sốt trên mạng lúc bữa trưa chưa dọn ra. Cô kinh hãi tới mức không thể động đậy nổi.
Ngày hôm nay, trên mạng lan tràn thông tin về cuộc họp báo ngày hôm qua của công ty âm nhạc Khóa Son quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng với ca sĩ Nguyễn Lâm, vốn là ca sĩ đã đầu quân nhiều năm cho công ty này và mang lại cho công ty rất nhiều danh tiếng. Trong cuộc họp báo, cựu quản lý của Nguyễn Lâm còn ra mặt phanh phui chuyện riêng tư của anh, nói rằng anh đã có một đứa con riêng. Mẹ của đứa trẻ là một cô bạn gái cũ của anh, tuy nhiên khi cô gái này mang thai thì Nguyễn Lâm đã chối bỏ trách nhiệm, bức cô gái phải bỏ đi nơi khác, bí mật sinh con. Sau đó cô gái này mang con tới tận nhà để gửi trả, nhưng Nguyễn Lâm lại một lần nữa phủ nhận sự tồn tại của đứa con này. Anh thậm chí còn dùng tiền để mua chuộc nữ y tá ở trung tâm xét nghiệm ADN để cô ta đánh tráo kết quả xét nghiệm, buộc anh trai ruột của mình phải chịu trách nhiệm nuôi đứa bé.
Tất cả các bài báo đều chỉ trích nặng nề Nguyễn Lâm và cho rằng anh đã lừa dối khán giả, lừa dối người hâm mộ, anh không xứng đáng làm một người của công chúng, càng không xứng đáng làm một người cha. Nhiều người lên tiếng không đồng tình về cách xử sự của anh cũng như cho rằng anh là kẻ thiếu đạo đức, không có tư cách tiếp tục đứng trên sân khấu ca nhạc nữa. MV mới ra của Nguyễn Lâm cũng bị tẩy chay toàn bộ. Và tệ nhất chính là việc Khóa Son đơn phương chấm dứt hợp đồng với anh mà chỉ bồi thường một khoảng tiền nhỏ nhoi. Ngày hôm nay, rất nhiều phóng viên đã tìm tới nhà của anh để mong được gặp và phỏng vấn nhân vật chính, cũng như những người thân trong gia đình anh về sự việc này. Hơn nữa, họ còn rất tò mò với cô bé bị cha đẻ của mình nhẫn tâm phủ nhận.
Linh đọc xong bài báo dài, sự tức giận hiện rõ trên đôi mắt, cô bặm môi tưởng như bật máu, hai bàn tay nắm chặt như muốn nghiền nát chiếc điện thoại.
Cường vẫn yên lặng đợi cô nguôi ngoai trở lại. Một lúc sau, Linh lạnh lùng nói:
- Em không thể tha thứ cho người đàn bà này được… - Linh sa sầm nét mặt khi nhớ lại bài báo vừa rồi.
- Nhưng cô ta chỉ nói sự thật mà?
- Em không quan tâm nó thật thế nào. Cô ta từng tới nhà bác Phương với tư cách bạn gái của Lâm. Lúc đó em thấy cô ta không tới nỗi nào. Nhưng không ngờ con người cô ta lại nhanh trở mặt như thế.
- Có cần anh giúp không? - Cường cười hỏi.
- Anh thì giúp được gì?
- Thì tạo một chút áp lực cho công ty đó để họ đuổi việc cô gái kia chẳng hạn.
- Có ích gì đâu, giờ cả thiên hạ đều biết rồi, và người bị tổn thương cuối cùng chỉ có cháu em mà thôi.
- Được rồi, ăn đi - Cường gật gật vẻ chịu thua rồi gắp thức ăn vào bát cho cô.
- Em còn tâm trạng nào mà ăn nữa.
Linh đáp lại với giọng điệu không vui vẻ gì.
***
Trong lúc hai người vừa ăn trưa vừa bàn luận về việc này thì ở nhà ông bà Phương đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Sáng sớm, khi cô Năm giúp việc xách làn đi chợ liền lập tức bị một đám phóng viên chực sẵn ngoài cổng vây kín lại, hỏi một đống những câu hỏi làm cô kinh hãi vô cùng, vội trốn ngay vào trong nhà và thông báo cho ông bà Phương cùng ba cậu con trai. Ông Phương nghe thấy có phóng viên thì bán tín bán nghi, định đi ra ngoài, nhưng đã bị Đại và Lâm ngăn lại. Ông Phương hậm hực nhặt tờ báo sáng ở trước cổng mang vào nhà, để Đại ra ngoài xem tình hình thế nào.
Đại mở cổng bước ra, đám phóng viên nhìn anh nghi hoặc rồi lập tức ào đến, vây kín lấy. Nghe qua mấy câu hỏi lộn xộn của họ, anh đã đoán ra chuyện gì. Mặt Đại lạnh đi một cách đáng sợ.
- Nghe nói anh là Nguyễn Đại, chính là người đã bị em trai anh lôi ra làm bia đỡ đạn, gánh lấy hậu quả và buộc phải nuôi con gái của em mình, anh cảm thấy thế nào?
Nghe nói mẹ của đứa bé từng là nhân viên và cũng là bạn thân của anh, điều đó có thật không?
- Ca sĩ Nguyễn Lâm có định họp báo để phân trần những tin đồn này hay không?
- Có phải ca sĩ Nguyễn Lâm định tới đầu quân cho Music World nên đã bị đơn phương chấm dứt hợp đồng?
- Mời các anh chị về cho. Đây là nhà riêng của gia đình chúng tôi. Nếu chúng tôi tiếp tục bị làm phiền nữa thì các anh chị có thể nói chuyện với luật sư riêng của tôi - Đại chỉ nói đúng một câu duy nhất, định quay bước vào nhà thì đúng lúc này, từ trong nhà một tiếng hét chói tai vang lên. Đại giật mình vội vàng đi vào và khóa cổng lại. Ở giữa nhà, bà Nguyệt đang nằm dưới đất, đầu được cô Năm nâng lên. Tờ báo sáng rơi dưới nền nhà, Lâm đang quỳ ở phía dưới chân bà lay gọi. Ở cách đó không xa, Minh đang ngăn cản ông Phương tay lăm lăm cầm gậy, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Lâm.
- Cô Năm, đặt mẹ cháu xuống - Đại quát lên - Đi lấy cho cháu một cây kim, sau đó nhẹ nhàng nắn tay chân bà cho tới khi xe cấp cứu tới. Lâm, còn không đứng dậy gọi xe cấp cứu nhanh lên.
Rồi Đại liếc nhìn tờ báo nằm dưới sàn, thấy rõ được tiêu đề to tướng của bài báo kèm thêm vài tấm ảnh, anh mím môi lại, nghiến răng sít lại:
“Trang à, cô đi hơi quá trớn rồi đó…”.
- Để tao giết chết nó, thằng bất hiếu, thằng mất dạy - Ông Phương chỉ cây gậy về phía Lâm. Sắc mặt Lâm cũng đã trắng như xác chết.
- Bố, bố bình tĩnh nghe con nói - Đại ngẩng đầu nhìn ông, tim thì đập thình thịch - Chuyện đã tới mức này rồi, bố có tức giận cũng không thể thay đổi được gì. Bố mới ra viện, phải nghỉ ngơi cho khỏe đã. Mẹ đã thế này, bố mà ốm thì chúng con biết làm sao?
Đại cầm kim đâm thẳng vào mười đầu ngón tay của bà Nguyệt rồi nặn cho máu chảy ra. Bà Nguyệt dưới sự xoa nắn chậm rãi của cô Năm và sự sơ cứu của Đại cũng dần thở đều hơn.
- Mẹ, mẹ cố thở đều, xe cấp cứu sẽ tới ngay thôi. Sẽ không sao cả đâu - Đại gần như muốn khóc khi thấy máu ở các đầu ngón tay bà Nguyệt chảy ra, dính lên cả tay mình.
Bà Nguyệt mở mắt nhìn, thấy gương mặt lo âu của bốn bố con thì định nói gì đó nhưng lưỡi bà như níu lại, ngả sang hẳn một bên.
- Mẹ, đừng nói gì cả, cứ nằm im - Đại vội vàng mở miệng.
Vài phút sau thì còi xe cấp cứu đã hú vang cả khu phố. Đám phóng viên thấy bà Nguyệt được đưa ra xe, thấy cả Lâm, Đại, ông Phương và Minh hớt hải chạy theo thì lập tức ùa lại, chụp hình không ngừng. Lâm mím chặt môi để kìm cơn tức giận, cố gắng bỏ qua những câu hỏi không ngớt vo ve bên tai. Đại nói nhanh với Lâm:
- Cùng bố theo xe tới bệnh viện đi, anh sẽ lái xe theo sau.
Lâm gật đầu nhìn anh. Cửa xe cấp cứu nhanh chóng được đóng lại. Chiếc xe lao vút đi. Cánh phóng viên lao tới nhưng cánh cổng sắt đã nặng nề khép lại trước mặt rồi.
Chương 45: Cha và con
Bà Nguyệt bị tai biến mạch máu não, nhờ có sự nhanh trí của Đại, được sơ cứu kịp thời nên thoát khỏi cái chết, nhưng sẽ phải nằm liệt một chỗ, có thể là cả đời. Suốt thời gian bà Nguyệt nằm viện, ông Phương trầm mặc hẳn, một câu cũng không nói gì với Lâm. Điều làm anh khổ tâm nhất chính là khi nhìn vào đôi mắt của mẹ, trong ấy vẫn đầy bao dung và trìu mến. Anh chỉ hận bản thân mình đã gây ra tất cả chuyện này. Vì anh mà bố anh sau một đêm như già thêm cả chục tuổi. Vì anh mà mẹ từ một người phụ nữ hoạt bát yêu đời, lúc này chỉ có thể nằm im một chỗ, đến ăn cũng phải nhờ tới người khác đút cho. Vì anh mà anh trai anh phải gánh hết những gánh nặng này, từ tiền bạc tới dư luận. Vậy mà không ai lên tiếng oán trách anh, điều đó càng làm Lâm cảm thấy tệ hại hơn bao giờ hết.
Sáng sớm nay, Lâm định đi vào viện để thay ca cho chị gái thì thấy ông Phương đã dậy, mặc bộ quân phục cũ và ngồi ở ghế salon. Hai bố con Đại vẫn ngủ. Mấy hôm nay Đại đã quá mệt mỏi khi liên tục chạy từ nhà hàng tới bệnh viện rồi lại từ bệnh viện chạy về nhà hàng. Có hôm anh làm việc tới hơn mười hai giờ đêm. Sáng sớm đi làm cũng chẳng kịp cạo râu. Khi Lâm đi xuống nhà, ông Phương ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ông trũng sâu vì mệt mỏi. Lâm không dám nhìn thẳng vào mặt ông, dù bố anh đã lớn tuổi nhưng ở ông luôn toát ra một cảm giác khiến anh sợ ông. Ông thường quát tháo ầm ĩ mỗi khi giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên ông lặng im lâu đến như thế.
- Lâm, lại đây, bố có chuyện muốn nói với con - Ông Phương nhẹ nhàng nói một câu, nhưng cũng chứa đủ uy nghiêm của một người cha.
Lâm tiến lại gần, run run ngồi xuống đối diện ông. Anh không nhìn vào mắt ông, chỉ có thể đưa mắt nhìn lên trán, rồi tới mái tóc của bố mình. Khóe mắt và trán người cha đã đầy nếp nhăn, mái tóc thì bạc trắng, chỉ còn vài sợi màu đen lưa thưa. Bố anh, tự bao giờ đã già thế này?
Anh vô tâm tới nỗi bây giờ mới nhận ra cha mẹ mình đã già như thế!
Hai tay Lâm siết chặt lấy nhau, căng thẳng chờ đợi ông Phương nói tiếp.
- Lần đầu tiên hai bố con ta ngồi nói chuyện riêng thế này, đúng không?
Lâm chỉ khẽ gật. Từ nhỏ anh đã rất sợ ông Phương, nên mỗi lần chỉ có hai bố con với nhau là anh đều tìm cách lẩn đi thật nhanh.
- Con có gì muốn nói với bố không?
Giọng ông Phương nghe buồn tênh. Lâm cắn chặt răng vào môi, thấy bố mình vẫn đang nhìn mình chờ đợi, anh nói khẽ:
- Bố, con sai rồi.
- Con là con trai, phải ăn to nói lớn, đừng có lí nhí như thế. Con nói con sai, con có biết con sai ở đâu không?
- Vì con đã hành động như một thằng ngu. Con không dám dũng cảm đối mặt với sự thật. Con gây liên lụy và phiền hà cho anh Đại. Con làm bố mẹ thất vọng - Lâm nói một hơi, tới câu cuối cùng thì giọng anh đã nghẹn lại, nước mắt anh đã chảy tràn trên má.
Ông Phương lắc đầu, thở dài một hơi:
- Con sai rồi. Bố mẹ giận con không phải vì những lý do đó. Bố giận con vì con đã hành động như một đứa trẻ con, chưa lớn mà cứ nghĩ mình đã lớn, có thể tự mình quyết định và làm chủ hết tất cả mọi chuyện mà không cần ai giúp đỡ. Con sai là sai ở chỗ đó. Bố mẹ giận vì con đã nói dối bố mẹ. Nếu con biết tin tưởng và chia sẻ mọi thứ với gia đình, thì mọi chuyện đã không tệ tới mức này. Nhưng con lại cứ nghĩ là con sẽ giải quyết được tất cả, và con không hề san sẻ nó với ai, con…
Ông Phương nói tới đây thì không nói nữa mà lại tiếp tục thở dài thêm một lần.
Lâm nghe ông Phương nói ra những lời từ đáy lòng mình thì anh đứng vụt dậy và quỳ sụp xuống trước mặt ông, nói trong tiếng khóc:
- Bố… con xin lỗi, con… sai rồi. Con xin lỗi….
- Đừng có quỳ như thế, ngồi lên ghế đi - Ông Phương lén chấm một giọt nước mắt rồi lại nói tiếp - Trong bốn đứa, thì con là đứa bố mẹ thương nhiều nhất. Con xa nhà sớm nhất, lại phải chịu nhiều áp lực trong công việc nhất, con không bản lĩnh như thằng Đại và không mạnh mẽ như thằng Minh. Đó là lý do bố luôn mắng mỏ con, luôn bắt con tìm một công việc ít áp lực trước dư luận hơn…
Ông Phương đợi con trai đi qua cơn xúc động, lau khô nước mắt rồi mới đứng dậy:
- Con lên phòng ngủ thêm đi, tối hãy ra bệnh viện với mẹ. Mấy hôm nay con trông gầy đi rồi. Không cần suy nghĩ nữa, mẹ không sao là mọi chuyện sẽ ổn.
- Để con chở bố ra bệnh viện - Lâm cũng đứng dậy theo.
- Thôi, cứ nghỉ đi, chút thằng Đại đi làm, bố nhờ nó chở qua bệnh viện là được - Ông Phương vỗ nhè nhẹ lên vai cậu con trai cao lớn của mình, sau đó đi ra ngoài uống trà.
Lâm nhìn theo cái bóng già nua của ông, trong lòng anh lúc này tràn ngập sự buồn bã dù những lời ông Phương nói như gỡ ra toàn bộ nút thắt trong lòng anh....