Duck hunt
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Điều Bí Mật
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11174
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:43 - 15/08/2015


Người trợ lý gật đầu khẳng định một lần nữa sau đó rút lui ra ngoài. Đại gập mớ giấy tờ lại, nhìn đồng hồ và đứng dậy. Trước khi đi, anh không quên nhìn tấm ảnh trước mặt bàn, mỉm cười. Đó là ảnh của Như Ý chụp cách đây không lâu.

Đại lái xe một mạch tới Đinh Lễ - khu phố bán sách lớn nhất ở Hà Nội. Lâu rồi anh không tới đây. Mọi lần khi mua sách về trẻ sơ sinh anh đều rẽ vào nhà sách để tìm cho nhanh. Bây giờ về nhà, sau khi Như Ý ngủ, anh cũng không biết làm gì, quay lại với việc đọc sách có lẽ là thích hợp nhất.

Sau khi dạo một vòng quanh các quầy sách khoa học, tâm lý học, anh dừng bước ở quầy sách viết về trẻ sơ sinh. Anh nhấc vài cuốn lên, đọc qua nội dung thấy cuốn nào cũng cần thiết nên cứ thế nhặt lấy. Chỉ một chốc trên tay anh đã có tới năm, sáu cuốn. Nào là sách về tâm sinh lý của trẻ, sách dạy cách chăm sóc để giúp trẻ phát triển trí não, sách về dinh dưỡng cho trẻ.

Lúc anh đang say sưa chọn sách thì nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên:

- Chào anh!

Đại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt mình là một cô gái trẻ xinh xắn. Cô gái có phần quen mặt khiến Đại ngẩn ra, không nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Không thấy anh nói gì, cô gái lại lên tiếng lần nữa:

- Anh không nhớ em hả? Chúng ta từng gặp nhau rồi, em còn nợ anh một lời mời đi cà phê đó.

Lúc này trong đầu Đại mới hiện lên hình ảnh của cô gái mà anh gặp cách đây hơn một tháng. Cũng tại một gian hàng sách, cô gái đã năn nỉ anh nhường lại một cuốn sách về du lịch. Cô gái đó nói giọng Sài Gòn rất dễ thương nên bị anh vặn vẹo, trêu ghẹo một hồi rồi mới nhường cho cuốn sách đó. Sau đó anh còn lấy được số điện thoại của cô nhưng rồi quên mất. Cô gái cũng không hề gọi lại cho anh, nên hôm nay không tình cờ gặp lại, chắc anh đã chẳng nhớ ra mình từng gặp một người như thế.

- Ồ, anh tưởng em sợ anh nên đã trốn rồi chứ? – Đại cười trêu chọc – Cái này là chạy trời không khỏi nắng đây mà.

- Người ta bảo có duyên nợ thì có trốn cũng không thoát được. Chắc là chúng ta có duyên rồi – Cô gái cười rất duyên, tự tin đáp lại anh.

- Vậy bây giờ em tính sao? Có sách để trả anh chưa?

- Đi, nếu anh rảnh thì em mời anh đi cà phê ngay bây giờ - Cô gái gật đầu. Mãi cho tới khi ngồi yên tĩnh nhìn ly cà phê đang bốc khói, Đại mới nhìn kỹ cô gái này.

Cô còn khá trẻ, nhìn chỉ chừng ngoài hai mươi một chút. Vầng trán cao, bướng bỉnh, đôi mắt sáng và nhanh nhẹn. Cô quàng một chiếc khăn dệt màu xanh, rất hợp với bộ đồ mà cô đang mặc. Cô gái lục trong chồng sách của mình rồi đẩy tới trước mặt anh một cuốn sách. Đó đúng là cuốn sách về du lịch mà hôm trước anh định mua.

- Đấy, trả cho anh, hết nợ nha – Cô gái mỉm cười.

- Thế không kí à? – Anh hỏi lại.

- Kí gì ạ? – Cô gái ngẩn ra hỏi.

- Kí tặng ấy. Tác giả của sách đã tặng thì cũng nên hào phóng một chút chứ.

Cô gái tròn mắt nhìn anh, hai má hồng lên. Cô tủm tỉm cười:

- Sao anh biết em là tác giả cuốn sách?

- Giọng điệu non nớt và lanh chanh y như tính cách ngoài đời của em còn gì – Đại trêu.

- Giận nha, anh đã đọc chưa mà nhận xét thế? – Cô gái kêu lên. Đại bật cười trước vẻ trẻ con đó:

- Anh có đọc qua. Với lại, ảnh em chình ình ngay trang giới thiệu tác giả mà.

- Thế sao anh còn định mua nó?

- Không phải chỉ cái nhìn của một chuyên gia mới được đánh giá cao, sách của em hấp dẫn vì em thổi được đam mê của mình vào trong đó.

- Anh làm nghề gì? Sao đánh giá như chuyên gia vậy? – Cô gái dường như chẳng dỗi hờn quá lâu, liến thoắng hỏi.

- Anh hả? Anh làm ở quán ăn… Nhưng anh có sở thích đặc biệt với sách. Sau đó là du lịch, khám phá… - Đại nói.

- Woah, giống em quá!

- Bút danh của em là Gió Mùa à? Thế tên thật của em là gì? – Đại liếc nhìn tên tác giả trên bìa sách rồi hỏi.

- Tường Vi.

- Một cái tên hay đó. Anh tên là Đại.

- Em biết tên anh là Đại rồi mà. Trên cái card ấy – Tường Vi gật gù tỏ vẻ biết thừa rồi.

- Nói mới nhớ, tại sao em không gọi cho anh?

- Tại sau đó em cũng rời Hà Nội ngay. Ở Sài Gòn mưa hoài, chạy xe bị dính nước mưa, cái card cũng nát luôn, không còn nhìn ra số của anh mà gọi nữa.

- Em là người Sài Gòn à?

- Vâng, em sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn.

- Bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi ba.

- Trẻ quá!

- Anh cũng có già đâu.

Tường Vi khuấy mạnh ly cà phê trong tay rồi khẽ nhấp một ngụm.

- Nhóc nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Nhìn anh còn trẻ mà, hơi ông cụ non chút thôi – Tường Vi nheo mắt nhìn anh rồi buông tiếp một câu.

Đại bật cười vì câu nói đó, nhưng anh cũng không bàn luận gì thêm.

- Em ra Hà Nội lâu chưa? Ra làm việc hay đi du lịch? – Anh hỏi tiếp.

- Lần trước khi gặp anh thì em mới ra đây được hai ngày.

- Chà, coi bộ Hà Nội cũng hấp dẫn ghê. Đi rồi mà còn quay lại nữa – Đại nhịp nhịp ngón tay lên bàn đầy thích thú.

- Em cũng đi thăm thú được gì nhiều đâu. Muốn hiểu Hà Nội thì phải ở lâu lâu một chút. Lần trước ra đây em đã tính ở lại một thời gian rồi, mà sau đó có công chuyện nên phải bay vào Sài Gòn gấp. Giờ mới lại có thời gian trở ra.

- Đúng là nhà văn có khác, mơ mộng quá! – Đại gật gù nhận xét.

- Không có vốn sống làm sao mà viết chứ? Mà muốn có vốn sống thì phải nhích thôi.

Tường Vi cười nói nhưng trong mắt lại xẹt qua nét buồn bã, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Đại.

- Mỗi người một mục đích. Đừng quá sa đà, quá mơ mộng là được. Dù sao anh cũng rất khâm phục em, dám làm điều mình thích.

Ngừng một chút, Đại tiếp:

- Anh cũng thích viết, nhưng chắc là không viết nổi…

- Sao lại không?

- Bận. Hơn nữa anh cảm thấy anh không có khả năng cầm bút, anh không tự tin.

Đại định nói tiếp thì điện thoại đổ chuông. Nói chuyện điện thoại xong, anh quay lại với cô nhà văn vẫn đang ngồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính.

- Em định ra Hà Nội bao lâu?

- Cũng chưa biết, để xem Hà Nội giữ chân em được bao lâu đã – Tường Vi nhún vai – Nhưng cũng lâu đó vì Hà Nội có nhiều cái để khám phá mà.

- OK, nếu cần giúp gì thì cứ gọi anh!

Tường Vi thốt lên vui mừng nhanh tay nhận tấm card từ Đại. Họ chia tay trong lòng mỗi người đều như có một niềm vui nho nhỏ.



Chương 15: Đối mặt



Ngày cuối năm, Đại quyết định đưa Như Ý tới nhà hàng chơi. Linh đi cùng anh để chăm sóc cho con bé. Thế nên khi Linh vừa xuống ô tô và đưa Như Ý cho Đại bế ở sân trước thì tin này đã lập tức truyền tới tai từng nhân viên của anh. Ai nấy đều tò mò chạy ra nhìn cô gái và đứa bé đi cùng giám đốc, ai cũng cố đoán xem thân phận của hai người này là gì? Nhìn Đại và cô gái kia đi cùng nhau thì không giống một cặp vợ chồng, thậm chí là một đôi tình nhân. Cô gái ăn mặc quê mùa lại không có nét nào xứng với một giám đốc hào hoa như Đại cả. Hơn nữa chẳng ai nhìn thấy trong hai mắt hai người có một chút tình yêu nào, ngoài sự quan tâm chung dành cho đứa bé.

Đến khi Đại giới thiệu rằng đứa bé là con anh, còn cô gái kia là bảo mẫu của đứa bé thì ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Đám nhân viên nữ vốn vô cùng ngưỡng mộ giám đốc của mình thì thẫn thờ, mọi ước mơ Lọ Lem cứ thế mà tan vỡ.

Trong lúc Đại giải quyết công việc thường ngày thì Linh cho bé Như Ý vào xe đẩy đi dạo trên bãi cỏ trước nhà hàng. Mùa đông nên trời không có nắng, chỉ có gió se se lạnh. Vì sợ con gái bị lạnh nên Đại ít khi cho ai bế nó ra ngoài chơi, nhưng vì bà Nguyệt nói trẻ con thì cần có ánh sáng tự nhiên mới phát triển khỏe mạnh được nên hôm nay anh mới quyết định đưa nó đến đây để thay đổi không khí. Con Tuyết chạy tung tăng bên cạnh xe đẩy, thỉnh thoảng lại chạy tới cọ mình vào xe và để Như Ý dùng tay túm lấy bộ lông của nó, cười khanh khách. Nó dường như cũng nhận ra, cô con gái bé nhỏ này là một người rất quan trọng đối với chủ của mình. Khi Linh định đẩy xe quay trở lại thì thấy có hai người đàn ông đang đi tới. Cả hai đều mang dáng dấp từa tựa nhau, đang nói chuyện gì đó khá vui vẻ. Một trong hai người là Đại, người đi bên cạnh anh là Cường.

Cường nhìn Linh, hai mắt anh hơi nheo lại cười, một nụ cười đầy ẩn ý. Linh khẽ bặm môi, chầm chậm tiến về phía họ.

Đại không để ý tới hai người mà vui vẻ bế Như Ý lên, nựng nó mấy câu, quay sang nói với Cường:

- Đây, giới thiệu với ông, thiên thần nhỏ của tôi. Bất ngờ không?

- Hóa ra đây là tin vui mà ông định nói với tôi đấy à? – Cường đánh ánh mắt sang nhìn đứa bé kháu khỉnh trên tay Đại – Nó giống ông quá!

- Chuyện, không giống tôi, chẳng lẽ giống ông à?

- Thế mẹ nó đâu? – Cường lại hỏi tiếp, nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang Linh. Sau câu hỏi này của Cường, mặt Linh tái đi, cô trừng mắt nhìn anh.

Cường lờ đi làm như không thấy ánh mắt đó.

- Cũng không biết nữa – Đại nhún vai – Mà có quan trọng lắm đâu. Cường chỉ sang Linh, hỏi han vờ như không quen biết.

- À, bảo mẫu của con gái tôi đấy. Cô ấy tên Linh, cùng quê với Nhật Lệ - Đại trả lời.

- Thế à? – Cường cười và tiến lại, đưa tay về phía Linh – Chào cô, tôi là
Cường.

Linh cảm thấy hơi tức giận khi bị anh đùa bỡn, nhưng cũng không còn cách nào khác đành đưa tay ra bắt, lí nhí chào lại. Cường hơi siết lấy tay cô, dường như không có ý định buông ra, mà quay sang nói với Đại:

- Tôi cũng có tin vui đây. Em gái của Nhật Lệ đã đồng ý về làm cho tôi.

Câu thông báo này của Cường khiến Linh run lên, Đại cũng hơi sững lại, nhưng rồi anh thản nhiên nói:

- Thế à? Chúc mừng ông vì đã có được siêu đầu bếp hàng đầu Châu Á.

- Ừ… Nếu vậy thì việc tranh hợp đồng mở nhà hàng ngoài Resort Cô Tô sắp tới, kết quả thế nào cũng còn khó nói lắm! – Cường không giấu nổi vẻ đắc ý.

- Quy luật của sự cạnh tranh thôi mà – Đại tỏ ra không quá bận tâm tới điều mà Cường vừa nói.

- Hình như ông đã thay đổi, không còn hiếu thắng như xưa nữa – Cường nhận xét.

- Từ khi biết mình có một đứa con gái, tôi không còn muốn phiêu lưu nữa, thích những gì chắc chắn hơn.

- Ông làm tôi thèm lấy vợ quá! – Cường liếc nhìn Linh rồi cười vang.

- Còn chờ gì nữa? – Đại cũng cười theo.

- Tôi còn chờ cô dâu của tôi lớn thêm chút đã – Cường nhìn Linh, sau đó chào hai người rồi đi thẳng.

***

Vừa cho xe nổ máy, định lái ra khỏi hầm thì một người thình lình xuất hiện ở ngay đầu xe, Cường ngẩng đầu nhìn người đó, không xuống xe mà để mặc cô tự mở cửa xe và ngồi vào ghế bên cạnh mình.

- Sao thế, có gì muốn nói với anh sao? – Cường châm chọc.

- Hoặc dừng lại việc lôi tôi ra làm trò cười, hoặc giữa chúng ta sẽ chẳng có hợp đồng nào cả - Linh lạnh lùng nói với anh.

- Anh lôi em ra làm trò cười khi nào? – Cường kêu lên đầy oan uổng.

- Anh còn nói là không… - Linh tức giận đáp.

- Tất nhiên là không thì anh phải nói không rồi – Cường có vẻ thờ ơ trước sự tức giận của cô – Anh không thể từ không mà nói có được, hơn nữa…

- Hơn nữa làm sao? – Linh dường như vẫn không hết giận dữ.

Cường không nói mà vươn tay ghì lấy cổ cô, chồm người sang hôn lên môi Linh thật nhanh. Nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt làm Linh không thể có phản ứng gì được. Đến khi người cô bắt đầu run lên thì Cường mới ngừng lại, vẫn ghé sát mặt cô, thì thầm:...
« Trước1...1213141516...72Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Thiên thần bóng tối (Black
» Chết! Sập bẫy rồi
Tags:
bạn đang xem

Điều Bí Mật

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Điều Bí Mật v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất