20:40 - 14/08/2015
- Ra ngoài! Cút ra ngoài! Ra ngoài ngay cho tôi.
Bà thở gấp rồi ôm lấy ngực hổn hển. Nhã Thư hoảng hốt đỡ lấy bà:
- Mẹ! Mẹ! Mẹ sao vậy! Mẹ ơi!
- Ra ngoài! Cút đi! Đưa ông ta ra ngoài! Ngay lập tức!
Ông Ngọc hoàn toàn không thể ngờ bà lại phản ứng mạnh như thế. Nhã Thư đẩy mạnh ông ra ngoài kèm theo lời xin lỗi. Ông lùi dần cho đến khi cánh cửa đóng lại.
- Cháu xin lỗi! Cháu không hiểu mẹ cháu làm sao nữa.
- Rồi sau này cháu sẽ hiểu thôi! Vào với mẹ cháu đi! Chuyện này rồi cũng rối tung lên cho coi! Đúng là nực cười cho hai chữ định mệnh!
Bà Lê đưa tay lên lau hai hàng nước mắt cứ âm ỉ chảy không chịu yên ướt đẫm cả gối. Cuối cùng cũng phải đối mặt sao? Không cho bà kể cả một chút thời gian sao? Không cho Thụy Dương một chút thời gian sao? Không được! Thụy Dương sẽ không chịu đựng được mất! Chính bà còn đau đến tắc thở thì làm sao nó chịu đựng được. “Bố của Vũ Huy”. Ông trời ơi! Có nhất thiết phải trừng phạt chúng tôi như hôm nay không?
- Mẹ ổn chứ?
Cái giọng bất cần lạnh lùng của Thụy Dương vang lên thật gần. Bà vội vàng quay người che những giọt nước mắt.
- Ừ! Mẹ ổn! Không ngủ qua đây làm gì?
- Lâu lắm rồi con không vào phòng mẹ! Người đàn ông đó là ba Vũ Huy à?
- Ừ! Con nhìn thấy ông ta rồi à?
Giọng bà gấp gáp.
- Không nhìn thấy chỉ nghe thôi! Mẹ có vẻ sợ mất con gái cưng quá.
- Ừ! Mẹ sợ mất con gái mẹ!
- Nhanh quá! Chính con cũng bất ngờ. Rồi sẽ ổn thôi! Mẹ ngủ đi
Thụy Dương đặt tay lên bờ vai đang quay đi của mẹ.
- Ừ! Rồi sẽ ổn!
Bà Lê quay mình nhìn dáng đi đầy mệt mỏi của Dương. Lòng chợt đắng lại. Những hình ảnh ngày xưa thoáng hiện về. Hình ảnh bà bước lên xe máy một vị khách qua đường, con bé ùa chạy theo ngã nhào trên đường mà bà chẳng thể lại đỡ. Hình ảnh lần đầu tiên con bé cùng bà bước chân vào ngôi nhà này, nháo nhác đưa mắt nhìn bà mà bà gạt đi như chưa từng thấy. Giọt nước mắt của con bé lần đầu tiên thấy bà ra sức quyến rũ ông chủ nhà. Từ năm 18 tuổi bà đã quen có nó ở bên cạnh, gánh nặng cũng được, của nợ cũng được…nhưng đã quen mất rồi. Sao nói mất là mất được. Bà không cho phép điều đó xảy đến. Nhất định không cho phép.
Lại có tiếng dép và tiếng gõ cửa rụt rè, bà Ái Lê biết người đứng bên ngoài là Nhã Thư:
- Con vào đi!
Nhã Thư ôm gối chạy đến bên giường bà. Cô ngồi xuống ngay sát mép giường. Đưa tay đặt bàn tay lên tay mẹ. Bà cười nhìn cô rất hiền lành.
- Con ngủ với mẹ nhé!
- Ừ! Con ngoan!
Bà lại khóc. Nước mắt của người phụ nữ đã đi qua những biến thiên khủng khiếp của cuộc đời đáng quý biết bao. Nước mắt của người phụ nữ đã từng mệt nhoài tranh đấu, từng yêu, từng tàn ác, từng chấp nhận, từng cô đơn... mặn lắm. Nó đủ vị. Vị của cuộc đời. Nhã Thư đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má bà:
- Mẹ à! Hôm nay mẹ con mình cùng kể chuyện cho nhau nghe nhé! Con không để mẹ kể một mình như trước nữa đâu.
- Ừ! Mẹ cũng không muốn kể một mình nữa!
- Chỉ cần mẹ biết rằng: Con gái mẹ lớn rồi! Cách quên nó chưa học được nhưng cách tha thứ thì đã học được rồi!
Đêm ấy gió bên ngoài vẫn thổi, mưa tan nát nơi khung cửa sổ. Có những chuyện xưa được kể lại. Có những nỗi đau được khơi lại. Có những dĩ vãng chẳng bao giờ quên được. Quá khứ tàn khốc không được nhắc lại để quên mà nhắc lại để những người đang sống của hiện tại học cách vị tha, học cách bỏ qua, bởi yêu thương ngay chính thời điểm họ sống là yêu thương thật sự, sâu sắc và chân thành. Đó mới là điều quan trọng nhất!
Nhã Thư thức dậy hồi lâu, cô nằm yên trong vòng tay người mà cô gọi là mẹ bao nhiêu lâu nay. Người ta vẫn tự dặn lòng phải tha thứ nhưng đằng sau quyết định đó là nhiều lắm những trăn trở những thao thức không yên. Sai lầm của quá khứ có thể là vô tình cũng có thể là cố ý, nhưng nỗi đau của nó chắc hẳn đậm và sâu lắm. Càng đậm càng sâu sự tha thứ càng trở nên khó khăn. Nhã Thư đưa tay chạm nhẹ những đường nét trên gương mặt hao gầy của bà Lê, thấy lòng đau nhói. Cô biết, cô cảm nhận được rất rõ những yêu thương, những lo lắng, quan tâm hết mình mà bà dành cho cô. Dẫu phủ nhận, dẫu trốn chạy, dẫu học cách nhẫn tâm thật nhiều, trước bà, Thư vẫn thổn thức muốn được gọi là mẹ, là mẹ thôi.
Nhã Thư đứng dậy, đi chậm ra khỏi phòng bà. Căn nhà vốn yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng. Thư bám những bậc cầu thang, mon men xuống tầng dưới. Phòng Thụy Dương cửa vẫn hé, như thói quen, như để sẵn sàng xông sang phòng cô bất cứ lúc nào nếu cô có chuyện gì xẩy ra. Hoặc chỉ là Nhã Thư luôn nghĩ thế để thấy an lòng hơn cho những giấc ngủ không còn mộng mị. Như một quán tính tự nhiên, Nhã Thư đưa chân lách nhẹ khe cửa bước vào phòng. Chỉ là muốn nhìn Thụy Dương lúc này, muốn nhìn chị ngủ như ngày bé hai chị em còn ở chung phòng, cô vẫn thường lén nghịch tóc chị khi chị say sưa ngủ.
Căn phòng vắng lạnh. Bóng tối từ bên ngoài bủa vây. Cánh cửa sổ mở tung, rèm cửa tung lên cùng gió. Nhã Thư hơi rùng mình. Cô toan lùi lại. Nhã Thư sợ ma lắm, ngày bé có lần ba nhát ma trêu hai chị em, Nhã Thư ôm mặt khóc còn chị Dương thì trèo lên người con ma oánh huỳnh huỵch sau đó mới biết là ba. Nghĩ đến đó, Thư bỗng thấy sống mũi mình cay cay.
- Sắp theo chồng bỏ cuộc chơi rồi mà vẫn còn sợ ma phải mò sang đây ư?
Giọng Dương lẫn vào gió khẽ khiến Nhã Thư giật mình. Ừ! Lần nào cô sang phòng Thụy Dương bị bắt gặp cũng giả vờ bịa lí do là sợ ma mà.
Cô quay lại. Thụy Dương ngồi đó. Ngay gần cửa sổ trên chiếc ghế bành, chân chạm vào tường, mắt nhìn xa xăm, không dừng lại nơi cô. Sự cô đơn hiện rõ ngay cả nơi bóng tối mập mờ như lúc này:
- Chị chưa ngủ à? Em ở phòng mẹ về!
- Đừng hỏi những điều đã biết rồi! Về phòng đi!
- Sao chị không bật điện lên!
- Không thích.
Nhã Thư đứng lặng rồi từ từ bước lại phía mép giường ngồi đối diện Thụy Dương, cô đưa mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng phía trước, gương mặt ấy vẫn co lại nỗi đau không nói hết thành lời. Thụy Dương cất giọng, gương mặt vẫn khôg bộc lộ nhiều cảm xúc
- Bao giờ đi?
- Chắc là một hai tuần nữa thôi. Ba Vũ Huy đang hoàn tất các thủ tục cuối cùng rồi!
- Ừ! Đi sớm cũng tốt.
- …….
- Thời gian còn ở đây, ở nhà nhiều một chút dù sao… bên kia cũng tạm ổn rồi.
Nhã Thư biết Thụy Dương đang cố tránh tên Vũ Huy. Cái tên đó có sức sát thương trái tim cô thật nhiều. Dương tiếp tục:
- Có lẽ vậy sẽ tốt hơn!
Thư im lặng một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng:
- Em biết chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em nhưng…
Thư khựng lại không biết nên nói tiếp thế nào. Mặt cụp xuống chầm chầm nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau. Thư biết mọi lời xin lỗi lúc này đều vô nghĩa. Sự thật là điều chẳng thay đổi được. Định mệnh đã quá độc ác với Thụy Dương, quá tàn nhẫn với tấm thân nhỏ bé và trái tim tưởng rằng cứng cáp kia. Cô thấy ngôn từ của mình chạy trốn hết thật rồi.
- Có gì để mà tha thứ! Là tôi không giữ được, hoặc cũng có thể từ đầu đã không thuộc về tôi.
Giọng Thụy Dương chậm buồn, lặng lẽ buông như những hạt mưa mỏng tanh bên ngoài đang nghiêng mình đáp xuống thành cửa.
- Đúng! Có lẽ ngay từ đầu chị với Huy đã là cảm giác thân quen mà lâu lắm chị không có được!... Cũng giống như em với mẹ hay chị. Trong tiềm thưc của em chỉ có hai người với ba là người thân duy nhất! Có lẽ còn lâu lắm em mới chấp nhận được sự thật em có một người mẹ đẻ không phải mẹ chị! Đến khuôn mặt, tính cách mẹ em cũng không nhớ nổi?!
Thụy Dương hơi đánh mắt sang Thư, nhìn chậm rồi lại đưa mắt về phía cửa sổ:
- Mẹ cô là một người phụ nữ tốt bụng, tốt đến cả tin. Tuyệt vời nhưng quá yếu đuối quá nhu nhược như cô à .....không,hơn cả cô. Trước một người từng trải và có khả năng quyết rũ bất cứ người đàn ông nào như mẹ tôi thì hoàn toàn bị động.
- Chỉ kể tiếp đi! Em muốn nghe một chút về mẹ em!
- Hồi đó, cô cũng yêu quý mẹ tôi như bây giờ vậy, cô rất hay lãng quên mẹ cô. Những lúc cô, mẹ tôi và ba chơi đùa cùng nhau. Bà thường quay đi lau nước mắt hoặc nhìn tôi. Chúng tôi giống nhau. Tôi có một người mẹ yêu con người khác hơn con mình. Mẹ cô có một đứa con yêu người phụ nữ khác hơn mình.
- Còn ba? Ba yêu mẹ em chứ?
- Yêu! Rất yêu! Mẹ cô ra đi vì nghĩ ba không còn yêu bà ấy nữa nhưng thật ra mẹ cô ra đi vì không chiến thắng nổi sự sợ hãi và hoảng loạn. Ba chưa bao giờ làm chuyện ấy với mẹ tôi. Ba thậm chí còn đuổi mẹ con tôi đi khi bà ấy mất nếu cô không quỳ dưới mưa cùng mẹ con tôi cả đêm.
- Không hiểu sao kí ức những năm trước đó em quên rất nhiều hoặc rất mơ hồ.
- Bởi vì ba muốn cho cô một cuộc sống bình yên nhất có thể. Cô lúc nào cũng yếu đuối cũng mỏng manh, làm sao chấp nhận được rằng mẹ cô không phải mẹ tôi mà còn ra đi có lỗi của hai người cô yêu thương nhất nữa. Lẽ ra ba đã chuyển cả gia đình đi nếu không vì cả tôi và cô đều đã quá thân thiết với nơi này. Cái gì qua thì để cho nó qua. Cái gì quên được thì cố để quên.
- Kí ức này em không quên và cũng không cho phép mình quên. Em chỉ đang học cách tha thứ tất cả. Thời gian qua em thật sự rất hoảng hốt, sợ và mệt mỏi. Chưa từng dám nghĩ cuộc sống của mình lại đổi xoay kinh khủng đến vậy chỉ trong vòng mấy tháng trời. Giận không được, hận không được, căm ghét không được, yêu thương cũng không được. Cái gì cũng không được, cái gì cũng thoát ra khỏi tim lý trí lại ngăn lại. Cứ đọc những trang nhật kí của mẹ em lại căm phẫn, lại muốn ào ra hỏi mẹ, chất vấn mẹ, mắng mẹ, thậm chí cào xé nhưng nhìn thấy mẹ em lại không ngăn được bản thân gọi mẹ, mọi thứ trong em vỡ òa trong tình yêu thương và sự chăm sóc của mẹ. Em lại dặn mình chỉ là giả dối thôi, giả tạo hết nhưng rồi nhìn vào mắt mẹ em lại tin, lại yêu lại không nỡ làm điều gì để mẹ buồn
- Mẹ yêu cô, là thật! Mẹ cũng yêu ba cũng llà thật! Thật đến nỗi mẹ không tha thứ được cho đứa con gái đã vô tình để số phận cướp đi ba. Thật đến nỗi dù cố gắng mẹ cũng không thể. Trong mắt mẹ tôi luôn đủ mạnh mẽ để không cần mẹ. Còn cô luôn cần bảo vệ, cần yêu thương. Tình yêu của ba đã chuyển sang cho cô cả rồi!
- Yếu đuối nhưng em đã từng đem mẹ ra để dọa chị? Chị tin em làm được sao?
Thụy Dương trở chiếc chân kia gác lên tường, nhìn Thư một hồi rồi mới lên tiếng, chậm chậm.
- Tin!
- Chị nghĩ em có thể làm gì mẹ sao?
- có
-.....
- Trước đây mẹ có yếu điểm lớn nhất là sự nhục nhã khi sinh ra tôi không chồng con bây giờ yếu điểm lớn nhất của mẹ là…cô
- Là em?
- điều tôi sợ nhất và cũng là điều duy nhất cô có thể làm là Đứng trước mặt mẹ và nói : Cô căm thù mẹ! Đó là sự tổn thương lớn nhất rồi!
- Em sẽ không làm vậy! Em sẽ không làm được việc đó! Chắc chắn vậy!
Nhã Thư đứng dậy. Khoảng không lại trở về im ắng. Mắt Thụy Dương vẫn mải miết cùng những giọt mưa lấp lánh nơi ánh đèn đường rực rỡ.
-Thôi cô về phòng đi! Tôi muốn một mình!
Thư chầm chậm đi về phía cửa. Trong cô lúc này kí ức đã tròn đầy chỉ có trái tim đầy những xước xát. Không hiều hết định nghĩa của yêu thương chỉ biết yêu thương vô lí lắm. Chân khựng lại:
- Sau này mẹ ,chị thay em chăm sóc nhé! Với em mẹ mãi là mẹ, dù có chuyện gì đi nữa....