19:34 - 13/08/2015
Sau câu nói của tôi, Tiểu Minh khẽ mở mắt nhưng lại không nhận ra tôi, đến lúc tôi nói mới biết và cố gượng dậy. Tôi liền bỏ bớt chăn ra cho Tiểu Minh và nói, nước mắt từ đâu bỗng ùa ra.
_Không, bạn cứ nằm đi. Tiểu Minh, bạn sao thế? Sao mới có một hôm…
Tôi khẽ che miệng sợ mình sẽ khóc nấc lên. Nhìn Tiểu Minh kìa, gương mặt tiều tụy, môi trắng nhợt nhạt, mắt đỏ ngầu, lại còn sưng nữa…
_Tớ…không sao, hì. Sao…Tiểu Phần đến…mà không…báo trước…
_Thế này mà không sao hả – tôi phớt lờ câu hỏi của Tiểu Minh – sao bạn lại ra nông nỗi này hả, có chuyện gì sao, Tiểu Minh…
_Tớ…tớ…không…sao mà.
Tiểu Minh nói rồi nước mắt cũng ứa ra. Tôi vội ôm lấy cô ấy.
_Ừ, ừ, không sao, không sao.
Nhưng chính tôi cũng khóc. Tiểu Minh cứ dựa vào tôi như không còn tí sức lực nào vậy. Sao lại thế này chứ, có chuyện gì xảy ra với cô bạn thân của tôi thế này.
Một lúc lâu sau, tôi mới cất tiếng:
_Tiểu Minh, bạn ốm từ khi nào vậy, đã đi khám chưa? – tôi nhẹ nhàng đỡ Tiểu Minh ngồi dựa vào tường.
_Hôm qu…qua. Bác sĩ bảo…chỉ suy nhược…cơ thể…thôi. Không…sao cả…
Tiểu Minh vừa đáp lời tôi thở khó nhọc, tôi khẽ nắm lấy hai bàn tay cô ấy, nhìn quanh chẳng thấy có đồ ăn hay nước, thuốc gì, tôi vội hỏi:
_Bạn đã ăn gì chưa, Tiểu Minh? Đã uống thuốc chưa?
Cô ấy lặng lẽ lắc đầu. Tôi lại sốt sắng hỏi:
_Sao lại thế? Để tớ mang gì cho bạn ăn rồi uống thuốc nhé.
Tôi nói rồi không chờ cô ấy trả lời mà đứng ngay dậy. Nhưng chợt Tiểu Minh kéo tay tôi:
_Tôi…không muốn…ăn gì…cả. Cứ kệ tớ.
_Tiểu Minh, nhìn bạn xem, suy nhược cơ thể mà không ăn gì là sao. Bây giờ bạn mặc cái áo này mới thấy là bạn gầy lắm đó, hai tay…toàn xương đây này. Với lại, không ăn sao mà lại sức được chứ.
Nói rồi, tôi không nghe Tiểu Minh nói thêm gì, vội chạy ra khỏi phòng. Đình Phong đang chờ tôi ngoài kia, tôi sẽ ra gặp anh ấy rồi xem phải làm thế nào bây giờ với tình trạng của Tiểu Minh.
Tôi đi xuống nhà, đi qua Hạo Du khẽ cười rồi chạy ra chỗ Đình Phong. Anh đang đi qua đi lại, thấy tôi vội chạy đến, hỏi dồn dập:
_Sao rồi, Tiểu Phần. Tiểu Minh, em ấy sao rồi?
Tôi thở hổn hển vì phải chạy nhanh:
_Tiểu Minh…nhìn đáng thương lắm. Bạn ấy bị…suy nhược cơ thể…
_Gì cơ? Suy nhược cơ thể? Có trầm trọng không?
Đình Phong sốt sắng lắc mạnh vai tôi, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, đầy vẻ lo lắng. Có lẽ đoán là đã làm tôi sợ, Đình Phong mới buông tay ra, quay mặt đi.
_Xin lỗi, tại anh lo quá.
Sự thực là tôi cũng hơi sợ!
_Hic, không sao ạ. Mà Tiểu Minh chỉ nói là bị suy nhược cơ thể thôi, em không biết nữa. nhưng nhìn bạn ấy yếu lắm, vừa nói vừa thở rất khó nhọc, người cứ như không còn tí sức sống nào.
_Sao cơ? Thế Tiểu Minh có ăn được không?
_Tiểu Minh bảo chưa ăn gì, cũng không muốn ăn gì cả.
_Vậy…vậy hả?
Đình Phong nói rồi mặt bỗng trắng bệch. Tôi vội lay người anh.
_Đình Phong, anh sao thế?
_Thế còn thằng kia, nó không chăm sóc cho Tiểu Minh sao?
_Em…em không biết, nhìn cậu ấy khá…khá là bình thản.
Tôi nói rồi nhìn vào mắt anh. Đình Phong nghe xong có vẻ tức tối lắm, anh đưa tay đấm vào bức tường bên cạnh đến “bốp” một cái và…chửi thề. Bàn tay sẵn băng trắng lại xuất hiện màu của máu.
Tôi sợ quá chỉ dám lý nhí:
_Đình Phong…
Anh bỗng giữ chặt vai tôi đau điếng:
_Tiểu Phần, em…em phải chăm sóc cho Tiểu Minh, đừng để vịt con bỏ ăn nữa, nếu cứ thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất thôi. Và…đừng để Tiểu Minh buồn nữa, được không em?
Ánh mắt Đình Phong rất buồn, xoáy sâu vào tim tôi. Giọng anh cũng buồn đến thảm thương.
Tôi liền gật đầu:
_Anh nói gì thế, Tiểu Minh là bạn thân em mà, tất nhiên là em phải chăm sóc cho bạn ấy rồi. Anh đừng lo.
_Sao không lo được khi anh chẳng thể tự mình chăm sóc cho Tiểu Minh được chứ. – giọng anh như thì thầm.
_Sao…sao lại vậy ạ?
_À, không có gì. Mười hai giờ trưa nay bọn anh sẽ lên máy bay sang Thái. Có thể sẽ ở đó lâu nên trong khoảng thời gian đó em nhớ chú ý đến Tiểu Minh hộ anh nhé.
_Vâng, em biết rồi. – không hiểu anh ấy nhắc bao nhiêu lần rồi, hic.
_Ừ, mà cho anh số điện thoại em đi. Sang đó, có gì anh sẽ gọi cho em.
Đình Phong vừa nói vừa đưa máy cho tôi. Tôi cầm lấy, mới kịp mở máy lên thì đã thấy bức ảnh nền là ảnh Đình Phong đang thơm vào má Tiểu Minh. Tôi tự nhiên thấy rất ngại, ghi vội số mình rồi đưa cho anh.
_Đây ạ.
_Ừ, vậy…nhớ chăm sóc Tiểu Minh nhé, ép vịt con ăn nhiều vào. Nếu có chuyện gì thì phải đưa vịt con đi viện ngay nhé. Nhờ cả vào em đấy. Tiểu Minh bây giờ, có lẽ…đang rất đau khổ.
_Em biết rồi ạ. – tôi cười méo mó.
_Ừ, anh đi đây. Đừng nói chuyện hôm nay mình gặp nhau cho Tiểu Minh biết nhé.
_Vâng, chúc anh thi đấu tốt.
Tôi vẫy chào, nhìn anh đi rồi mới quay trở về nhà Tiểu Minh. Không thấy cửa đóng nên tôi cứ đi thẳng vào nhà, vừa vào thì thấy Hạo Du đang lúi húi trong bếp. Nhớ đến những lời dặn của Đình Phong, tôi liền đến gần cậu ấy.
_Hạo Du này... – tôi rụt rè.
_A, mình cứ tưởng bạn về rồi. Giúp mình gọi Tiểu Minh xuống ăn với.
_À, này mình cũng bảo nhưng Tiểu Minh nói không muốn ăn gì cả. Hay bạn lên xem xem, nhỡ Tiểu Minh lại nghe lời bạn...
_Mình...mình không thể.
_Tại sao?
Tôi hỏi rồi lại thấy Hạo Du im lặng, cúi gằm mặt xuống đất, điệu bộ y hệt anh Đình Phong vừa nãy. Chắc cậu ấy cũng có điều gì khó nói chăng? Nghĩ rồi, tôi khẽ gật đầu:
_Được rồi, để mình lên thuyết phục Tiểu Minh, nhìn bạn ấy gầy hẳn đi, không biết là đã bao lâu chưa ăn rồi nữa.
_Vậy...cám ơn bạn nhiều lắm.
Tôi mỉm cười rồi đi lên phòng Tiểu Minh, vẫn còn đang ngơ ngẩn vì hôm nay có đến hai người con trai cùng nhờ tôi giúp đỡ, đều rất lo lắng cho Tiểu Minh (giống tôi).
Tôi mở cửa vào phòng, chưa nói được gì thì đã thấy Tiểu Minh vẫn ngồi dựa vào tường, đầu gục hẳn xuống, mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động. Tôi sợ quá lao vội xuống gọi Hạo Du:
_Hạo Du à, Tiểu Minh bị sao ý, Hạo Du...
Tôi trào nước mắt, vừa chạy vừa gọi, Hạo Du nghe thấy, từ dưới nhà lao vội lên, va cả vào tôi. Tôi vội vã theo chân cậu ấy vào phòng. Cậu ấy đến bên giường Tiểu Minh, hơi sững sờ rồi lay mặt người cô ấy:
_Tiểu Minh, em sao thế, này...
_Đừng...đừng làm tôi sợ mà, này...
Thấy Hạo Du lay Tiểu Minh và gọi thảm thiết mà cô ấy vẫn không tỉnh, tôi cũng sợ hãi, người run bần bật. Tôi cầm tay Tiểu Minh, vừa gạt nước mắt.
_Tiểu Minh à, bạn sao vậy, mở mắt ra đi...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cô ấy mở mắt thật. Tiểu Minh quay đầu hết nhìn tôi, nhìn Hạo Du rồi mới nói:
_Hai người...sao thế? Tớ mệt quá nên ngủ quên đi mất thôi mà.
Nghe cô ấy nói, tôi ngơ người ra một lúc rồi bật cười, nói giọng trách móc:
_Bạn làm bọn tớ sợ quá, nhất là Hạo Du, rất lo cho cậu đấy.
Tôi nói rồi quay ra nhìn Hạo Du, nhưng cậu ấy đã quay vội đi, nói không rõ lời:
_Thôi, xuống ăn cơm đi.
_Hai người ăn đi, em không muốn ăn.
_Tiểu Phần, xuống dọn thức ăn ra bàn hộ mình.
_À, ừ...
Tôi đáp nhẹ rồi nghe lời Hạo Du ra ngoài. Không hiểu sao lời Hạo Du nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta không thể không nghe theo, rất có sức mạnh. Tôi nghĩ rồi đi thẳng xuống nhà, mặc dì rất muốn biết hai người kia nói chuyện gì nhưng tọc mạch chuyện “gia đình” người khác là không tốt, tôi biết chứ.
Tôi vào bếp, đang định xắn tay áo lên giúp thì thấy bàn thức ăn đã được dọn ra hết rồi, bát đũa đủ cả, đâu cần “đụng chạm” gì vào nữa. chắc Hạo Du chỉ lấy cơ để tôi cho hai người nói chuyện riêng tư thôi.
Mà nghĩ lại, chuyện hôn nhân giữa Hạo Du và Tiểu Minh thật khó tin, lại còn là hôn nhân sắp đặt, không tình yêu nữa chứ. Nhưng mà cái lúc Tiểu Minh kể về chuyện hai người, mắt cô ấy cứ long la long lanh, chưa kể còn khi biết điểm cũng buồn cho Hạo Du mà khóc. Rồi về phần Hạo Du, tôi thấy rõ ràng ánh mắt của cậu ấy dành cho Tiểu Minh cũng không hề...bình thường, ẩn chứa cả tình cảm trong đó mà. Tình cảm gì thì tôi không biết, nhưng sự quan tâm, lo lắng thì không thiếu. Haiz, nhưng Hạo Du đã có Tú Giang, còn Đình Phong với Tiểu Minh, ảnh nền điện thoại của anh cũng đã nói lên tất cả rồi. Đúng là mối quan hệ giữa hai người này rất đáng ngờ mà, lại còn anh em nữa.
_Tiểu Phần, bạn đã dọn xong cơm rồi à, làm phiền bạn quá.
Giật mình nghe tiếng nói, tôi quay lại thấy Hạo Du đang cõng Tiểu Minh thì khẽ mỉm cười, kéo ghế ra để cho Hạo Du đặt Tiểu Minh ngồi xuống.
_Bạn cũng ngồi xuống ăn luôn đi Tiểu Phần, đừng ngại.
_Tiểu Phần đâu phải khách mà ngại chứ nhỉ, ngồi xuống đi nào.
Tiểu Minh nói rồi cười khẽ, còn kéo ghế ra cho tôi. Không từ chối được, tôi liền ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cười ngượng nghịu:
_Thật ngại quá.
_Ngại gì chứ, đưa bát mình xới cơm cho.
Rồi chưa kịp để tôi phản ứng, Hạo Du đã cầm lấy bát của tôi mà xới đầy cơm, cậu ấy cũng tự xới cho mình nhưng lại không xới cho Tiểu Minh. Chưa kịp thắc mắc, tôi đã thấy Hạo Du đẩy một bát “gì đó” về phía Tiểu Minh và nói:
_Ăn hết bát tổ yến này, rồi đến tô gà hầm rau cải, ăn nhiều cá, bát súp này cũng phải ăn hết... Như vậy mới mong khỏi bệnh được.
Hạo Du nói một tràng rồi kết thúc ở câu “như vậy mới mong khỏi bệnh được”. Tôi ngạc nhiên chưa hết, quay ra thì thấy ặmt Tiểu Minh cũng nghệt ra y như mình. Cô ấy vừa nói vừa cười khổ sở:
_Hạo Du, em...em sao ăn hết được.
_Ăn đi, được bao nhiêu thì ăn, bổ lắm đó.
Hạo Du nói một câu không biểu cảm rồi đưa thìa cho Tiểu Minh, nhìn cô ấy xúc miếng đầu tiên đưa lên miệng rồi mới bắt đầu ăn.
Tôi cũng nhìn Tiểu Minh. Cô ấy ăn được vài miếng thì vội che miệng, hình như là để khỏi nôn rồi lại ăn tiếp. Nhìn cô ấy thương quá nên tôi đành lên tiếng:
_Tiểu Minh, vẫn còn khó chịu lắm hả?
_Tớ...thực ra là không ăn được tổ yến.
Tiểu Minh vừa nói vừa nhăn nhó, nhìn rất thảm. Tôi vội định bảo không ăn được thì thôi thì đã thấy Hạo Du kéo bát tổ yến về phía mình và đẩy cho Tiểu Minh bát súp “gì đó”.
_Không ăn được thì thôi, sao lại cố. Ăn bát súp lươn này đi, vẫn còn nóng đó.
_Vâng, hì.
Tiểu Minh nhoẻn cười rồi xúc súp ăn. Không hiểu Hạo Du đã nói gì mà cô ấy lại vui nhanh được thế, lại còn thấy như khỏe hẳn, tò mò thật.
Tôi vừa nghĩ vừa đưa lên miệng miếng thịt bò Tiểu Minh vừa gắp cho, vẫn không hiểu lắm về mối quan hệ “vợ chồng bắt ép” của hai người. Tí tôi phải hỏi rõ Tiểu Minh mới được, cô ấy rất kín tiếng trong vụ này mà, chỉ có anh Hạo Nhiên và Đình Phong biết, Tú Giang cũng chưa biết nữa. Ơ mà Đình Phong?
Hai chữ Đình Phong vừa chạy ngang qua đầu tôi là tôi vội xem đồng hồ ngay, mười một giờ năm mươi, vậy là anh ấy sắp lên máy bay rồi, Tiểu Minh không lẽ không ra sân bay tiễn Đình Phong sao, hay cô ấy không biết.
_Tiểu Minh, bạn không ra sân bay sao, mười hai giờ là Đình Phong đi rồi đó.
Tôi vừa nói vừa lay người Tiểu Minh. Nhưng không hiểu sao, tôi vừa nói xong thì cả Hạo Du và Tiểu Minh cùng nhau ngước lên nhìn tôi, Tiểu Minh có vẻ hơi ngạc nhiên còn ánh mắt Hạo Du thì không được thiện cảm cho lắm. sau đó thì Hạo Du lại tiếp tục cúi xuống ăn còn Tiểu Minh ghé tai tôi thì thầm:
_Anh Đình Phong...mười hai giờ đi thật hả. Sao...bạn biết....