Old school Easter eggs.
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6180
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:34 - 13/08/2015

_Hạo Du, anh có thể ôm em được không, làm ơn...

Tiểu Minh nói giọng như van lơn, cô ấy cứ bám chặt lấy tôi, cơ thể run rẩy đến tội nghiệp, hai mắt to tròn toàn nước. Thế là tôi cũng vòng tay ôm lấy cô ấy, ôm thật chặt. Cả nhịp tim và nhịp thở như hòa làm một làm cho những giai điệu cảm xúc vang lên không ngừng. Tôi...cũng đang run rẩy đây, vì nốt nhạc hạnh phúc đã vang lên mất rồi.

9 p.m

_Hạo Du, nhà hết thức ăn rồi, em ra siêu thị mua đồ, về ngay đây ạ.

Tôi vừa dắt xe ra cửa vừa gọi với vào trong. Nhà hết sạch thức ăn tươi rồi, trong tủ lạnh chỉ còn có mỗi xúc xích, thịt hộp, trứng với mấy bịch sữa tươi thôi.

_Đi gì giờ này nữa, chín giờ rồi.

Hạo Du từ trong nhà chạy ra và giữ ngay lấy tay tôi. Anh vừa mới từ phòng tắm ra, cúc áo cũng còn chưa cài xong nốt. Tôi nhìn anh rồi khẽ mỉm cười:

_Không có tí rau, tí thịt nào. Em ra siêu thị mua tí rồi về.
_Thôi, mai đi mua, có sao đâu. Bây giờ vào nấu mì cho tôi ăn đi, đói rồi.
_Dạ, anh đói à. Được rồi, để em nấu mì cho anh rồi đi.
_Gì chứ, không đi mà, vào nhà, vào nhà nhanh lên.

Hạo Du nói rồi ẩn luôn tôi vào trong, không để cho tôi nói lời nào. Tôi quay ra nhìn anh nhoẻn cười rồi đi thẳng vào bếp, đặt sẵn nồi nước để nấu mì. Nhưng đến lúc mở tủ ra thì ôi thôi, chẳng còn sót lại một gói nào.

_Hạo Du, mì tôm cũng hết nốt rồi, anh có ăn cháo không, em nấu cho.
_Ừ, gì cũng được.
_hì, vâng.

Tôi vừa trả lời anh vừa nhanh tay cho gạo vào nồi. Hôm trước lang thang trên mạng, tìm mấy món ăn ngon mà đơn giản, tôi thấy người ta nói nấu cháo bằng nồi cơm điện rất ngon. Học hỏi rồi hôm nay mới có dịp thể hiện. Tuy nhà hết thịt rồi nhưng xúc xích vẫn còn nhiều, thay thế cho nhau chắc cũng ổn, hihi.

[...">

_Hạo Du, cháo thơm ngon đây.

Tôi bê hai tô cháo thơm lừng đến trước mặt anh, miệng cười toe toét. Công nhận cháo nấu bằng nồi cơm điện vừa nhanh, lại vừa rất ngon^^. Đẩy bát cháo về phía anh, tôi nghiêng đầu nháy mắt:

_Anh ăn đi ạ, ngon lắm đó. Mời anh.
_Ừ, cô cũng ăn đi.

Anh gật đầu, nhìn tôi rồi mới xúc cháo ăn. Tôi hồi hộp chẳng biết an có thích không nên cứ nhìn theo anh ăn, chờ đợi anh buông ra một lời nhận xét.

_Thế nào?
_Ừ, ngon.

Anh ngước lên nhìn tôi gật gù rồi cúi xuống ngay. Được anh khen, tôi vui lắm, trong lòng như nở hoa, giờ mới bắt đầu ăn bát của mình. Đúng là cháo tôi nấu ăn rất tuyệt mà, hehe.

Mới ăn hết có nửa bát, tôi đã thấy Hạo Du ăn hết bát của mình, vội vàng bảo anh đưa bát, xúc nốt cho anh chỗ cháo còn lại.

_Hì, ăn cháo chóng đói, anh ăn thêm đi.
_Còn cô thì sao?

Hạo Du vừa đỡ bát cháo vừa hỏi. Tôi liền trả lời ngay:

_Em ăn thế này no rồi.

Nói xong tôi lại tiếp tục cúi xuống ăn, tránh để anh nói thêm gì. Có lẽ vì vậy anh cũng im lặng luôn.

Chờ anh ăn hết cháo, tôi đi rửa bát ngay. Bình thường còn ăn tráng miệng nữa nhưng hôm nay chẳng còn gì, hic. Chắc tôi phải đi mua cả thức ăn và hoa quả dự trữ luôn...một tháng mới được.

Tôi úp nốt hai cái bát lên chạn rồi tung tẩy đi ra chỗ anh, đang ngồi xem bóng đá thì phải.

_Ù òa.

Tôi rón rén đến chỗ anh rồi hù anh một cái, thế mà anh chẳng hề giật mình, lại còn cứ ngồi im làm tôi thấy chán hết cả người. Ngồi nghịch xuống cạnh anh, tôi quay ngoắt, giận dỗi. Một lúc sau anh vẫn yên lặng, có lẽ chẳng để ý gì đến tôi cả. Tôi thu chân ngồi bó gối, nhìn ra thì thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn vào tivi, ra là xem bóng rổ.

Tôi nhìn lên màn hình, thấy người ta chơi bóng rổ lại nhớ đến Đình Phong. Nãy mơ giấc mơ đáng sợ thật, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh cuối cùng trước khi tôi tỉnh lại đấy, Đình Phong ôm chặt lấy tôi, máu anh rỏ giọt, chảy từ đầu xuống ướt đẫm cả cái áo trắng, anh hỏi tôi sao không rồi bất tỉnh, ngã gục hẳn lên người. Tôi lúc đấy sợ hãi chỉ biết lay người anh mà gào khóc. Thật may vì Hạo Du nằm bên đã gọi tôi dậy mà ôm tôi, nếu không tôi sẽ chết vì trong mơ luôn mất.

Tôi nhấn số Đình Phong rồi ấn nút gọi, tự nhiên tôi thấy lo cho anh, muốn gọi điện để chắc anh vẫn an toàn. Nghe thì có vẻ thật buồn cười và ngớ ngẩn. Vậy mà chuông đổ một lúc không thấy ai nghe máy, tôi sợ kinh khủng. Gọi lại lần thứ ba có tiếng người trả lời, tôi mới thở phào. Nhưng...giọng lại không phải của Đình Phong, một giọng con trai lạ...
_Alô.

Giọng gì như muốn đóng băng người nghe làm tôi bỗng dưng lắp bắp vì lo sợ:

_A...alô...
_Tìm Phong hả? – đầu dây bên kia vừa hỏi vừa cười, nghe rất ghê rợn.
_Dạ...dạ vâng.
_Tí gọi lại nhé. Nó đang bận.

[...">

Nói chuyện được vài câu với anh ta, dập máy rồi tôi mới dám...thở phào một cái. Ra là bạn anh ấy, Đình Phong đang bận gì đó thì phải, không nghe máy được.

Quay sang bên, tôi thấy Hạo Du đang nhìn mình...trân trối, vội cười một cái:

_Anh nhìn em gì thế?
_Không có gì. Mà...gọi Đình Phong à?
_Hì, vâng. Nãy mơ đến anh ấy nên thấy hơi lo, em gọi hỏi thăm tí thôi.

Tôi vừa dứt lời thì đã thấy Đình Phong gọi lại, vội vàng nghe máy ngay.

_Em đây, hì hì.
_Vịt con, em có việc gì mà gọi cho anh thế, hay là...nhớ anh?

Đình Phong vừa hỏi vừa cười khúc khích nên tôi cũng đùa theo:

_Vâng, nhớ anh, hihi.
_Ha, thật không thế, nhớ anh thật à?
_Hì, trưa nay em ngủ mơ đến anh. Anh...vẫn ổn chứ ạ?
_Ừ, tất nhiên, sao em lại hỏi thế. Anh đang ở chỗ tập bóng. Cả ngày tập, mệt mà anh vẫn nhớ em hoài, hì.
_Hihi, các anh vẫn đang thi đấu nhỉ?
_Ừ, hai tuần nữa chung kết. Nếu vô địch trong nước thì sẽ được sang Thái thi tiếp đấy.
_Thật ạ, woa, vậy phải cố gắng đấy nha.
_Ừ, anh biết rồi. Thôi, anh dập máy đây. Bao giờ về anh sẽ gọi cho em, bye em nhé.
_Vâng, chào anh, đi cẩn thận, về sớm nhé.
_Ừ, chào vịt con.

Tôi dặn dò anh kĩ lưỡng rồi mới dập máy, nghe giọng anh xong thấy yên tâm hơn hẳn. Tôi thở phào cái nữa, tự cười một mình rồi tắt đèn đi thẳng lên tầng. Trong lúc tôi đang nói chuyện điện thoại, Hạo Du đã bỏ lên phòng, chắc anh đi ngủ. Tôi muốn được nằm chung giường với anh nữa TT_TT.

_Hạo Du, anh ở trong đó à, em vào nhé. – tôi gọi cửa phòng anh.
_Ừ, vào đi.

Nghe anh nói, tôi vui mừng mà ẩn luôn cửa vào, thấy anh đang ngồi vuốt ve Hạo Minh. Hic, tồi tệ quá, anh tặng Hạo Minh cho tôi mà tôi toàn để anh chăm sóc nó thôi, hôm nay cũng chưa mua đồ chơi cho nó nữa, hic.

Tôi lại gần chỗ anh và ngồi luôn xuống bên cạnh, khẽ ôm luôn Hạo Minh vào lòng mà vuốt ve. Bất ngờ, Hạo Du bế con mèo ra khỏi tôi rồi để luôn vào ổ, chép miệng.

_Coi chừng ôm nó không lớn được đâu. Nó còn bé tí như vậy không được hành hạ.

Tôi nhíu mày nhìn anh, khẽ nở một nụ cười...gian.

_Ý anh là...lớn như anh mới nên ôm chứ gì.
_Thông minh đấy. Đi ngủ thôi.

Anh bất ngờ xoa đầu tôi rồi nhảy lên giường, trùm chăn đến cổ. Tôi vẫn còn cứ ngẩn người ra vì câu nói vừa nãy của anh đây. “Đi ngủ thôi” chẳng phải anh bảo tôi lên giường ngủ cùng sao, hay tôi nghe nhầm?

_Anh...cho em ngủ cùng à?
_Ý cô muốn sao?
_Dạ, hihi.

Tôi mừng ra mặt, trèo luôn lên giường nằm cạnh anh. Lần này còn cẩn thận để Dinga vào giữa để tránh tình cảnh “vô tình khó xử” như ban sáng. Nhưng tôi vẫn quàng tay ôm lấy nó, tranh thủ quay ra nhìn anh. Vì đèn chưa tắt nên nhìn gần anh đẹp lắm. Da trắng mịn, lông mi lại dài (anh quay mặt vào trong, đối diện với tôi), cái cổ cao hấp dẫn nữa, tuyệt thật.

Tôi cứ nằm ngắm anh, còn anh thì đang nhắn tin cho ai đó luôn tay, chắc là với Tú Giang. Tôi đoán thế. Trước kia, có những lần tôi đi chơi với Tú Giang, hai người chẳng nhắn tin suốt không ngừng một phút giây nào đó sao. Tú Giang còn kể (nhỏ) với tôi là vì khi yêu nhau rồi, chỉ một “tích tắc” không nói chuyện thôi là cũng thấy nhớ nhau lắm. Ừm, tôi thì chưa có người yêu bao giờ, nhưng mà cũng hay nhớ Hạo Du lắm.

Thấy Hạo Du cứ chăm chú vào cái điện thoại, tôi mới cất tiếng hỏi tò mò:

_Anh nhắn tin với Tú Giang à?
_Không, sao lại hỏi thế? – anh đáp lại ngay – tôi đang đọc sách, xem mấy cái đề thi đại học.
_Hic, chăm thế.

Tôi cười gượng gạo nhìn anh, chẳng biết phải nói thêm gì nữa. Sao lại có người chăm chỉ như thế chứ, chắc anh lên mạng tìm đề thi ngay trên điện thoại. Hic, nghĩ lại thấy xấu hổ quá, anh thì chăm chỉ thế mà tôi thì... TT_TT. Vậy mà tôi còn nghĩ anh nhắn tin với Tú Giang nữa chứ. Mà cả ngày hôm nay, tôi chẳng thấy hai người liên lạc gì, ngoài cuộc gọi Tú Giang gọi đến cho Hạo Du lúc sáng sớm, tôi cũng không biết Hạo Du có gọi lại cho cô ấy không nữa.

Tôi quay ra nhìn anh, lại hỏi (tò mò):

_Anh ơi, hôm nay anh không gọi điện cho Tú Giang à?
_Không. – anh đáp gọn rồi lại chăm chú xem điện thoại.
_Thế không nhắn tin với cô ấy à?
_Không. – lại không đắn đo suy nghĩ gì mà trả lời luôn.

Tôi lại tò mò hơn nữa:

_Sao thế ạ. Không nhớ nhau à?
_Hỏi gì mà buồn cười thế, bị hâm à?
_À, hì, thì em thấy lạ thôi mà.
_Tôi đâu có như cô với Đình Phong, nhỉ?
_Ơ, sao lại nói thế, khác nhau mà. – tôi với Đình Phong đâu phải như Hạo Du với Tú Giang chứ – em chỉ lo cho anh ấy nên mới gọi thôi mà.
_Ai mà biết được, thôi ngủ đi.

Anh nói rồi tắt đèn ngay, điện thoại cũng để sang một bên. Tôi thấy vậy thì cũng yên lặng. Thực ra là nhìn thấy máy anh là tôi lại nhớ đến cái bức ảnh hôm qua. Bức ảnh chụp hôm đi chơi với Đình Phong, sao lại có ở máy anh nhỉ, có lẽ anh lấy từ máy tôi nhưng mà lúc nào chứ. Hic, bao nhiêu câu hỏi mà tôi chẳng dám hỏi anh, nhưng tò mò muốn chết mất, hic.

_Sao chưa ngủ đi?

Giật mình, anh hỏi được một lúc tôi mới trả lời:

_Em chưa, ngủ đây ạ.
_Ừ, ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.
_Vâng.

Tôi gật đầu rồi mỉm cười, nhắm luôn mắt lại, nhưng không thể nào ngủ được, lòng cứ bồi hồi không yên. Nếu bây giờ tôi mở mắt ra, có khi nào lại thấy anh đang nhìn tôi không?

Thế là tôi mở mắt ra.

Và...

Tất nhiên, tôi thấy anh đang ngủ, đôi lông mi dài khép khẽ. Tôi bất giác đưa tay, vượt qua “ranh giới” là Dinga, chạm nhẹ vào má anh. Đúng là tôi chỉ chạm rất nhẹ thôi vì tôi không muốn làm anh tỉnh giấc, xong rồi lại thu tay về nằm im ngay. Ngắm anh thêm một vài phút, tôi mới “yên tâm” đi ngủ.

_Sao còn chưa ngủ đi?

Giọng anh bỗng vang lên nhè nhẹ, ấm áp vô cùng, nhưng nó làm tôi ngượng không biết giấu mặt vào đâu nữa >”<. Ra là anh đang thức TT_TT.

Tôi luống cuống trả lời:

_Em...em ngủ rồi mà.
_Thế nói mơ à, lại còn sờ má người ta nữa.

Rồi tôi thấy anh khẽ nhếch miệng cười. Rõ là tôi đang nói trêu tôi mà sao vẫn thấy mê cái nụ cười đểu đấy chứ >.<

_Hì – tôi cười gượng gạo – xin lỗi anh.
_Hâm à, xin lỗi gì chứ. Muộn lắm rồi đấy, ngủ đi, mai còn đi học.
_Dạ vâng. Thế...mai anh lai em đi học được không?

Có phải tai tôi có vấn đề không mà nghe giọng anh có vẻ tiếc nuối.

_Tôi phải đến đón Tiểu Giang rồi.
_Ừm, vậy thôi ạ. Anh ngủ ngon nha. Hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh nhé ^.~
_Ừ, ngủ ngon. Tôi...cũng vui lắm.

Tôi nhìn anh “lần cuối”, khẽ mỉm cười rồi ôm luôn lấy Dinga và nhắm mắt. Lần này thì trong lòng không còn vướng bận gì nữa nên có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon rồi. Và ngày mai, khi thức giấc, người đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là Hạo Du của tôi, người mà tôi yêu thương nhất.

Kết thúc, một ngày bình yên.

CHƯƠNG XXIII: BẢNG XẾP HẠNG
...Cái dáng người dong dỏng cao đứng một mình ở ban công kia, đúng là Hạo Du rồi. Mà sao, khung cảnh phía trước kia lại vẽ lên một bức tranh buồn và cô độc đến vậy......
« Trước1...6667686970...179Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Xu Xu đừng khóc
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Về nơi đáy mắt trong
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất