19:34 - 13/08/2015
“Kéttttttt……”
_Sao lại dừng lại, Đình Phong, đi tiếp đi chứ. – tôi đập đập vào vai anh, tôi đang có hứng cơ mà.
_Yên nào, Hạo Nhiên, cậu lại về trước rồi.
Vừa nói, Đình Phong vừa nhấc bổng tôi ra khỏi xe.
_Đua xe thì cậu phải học hỏi tôi nhiều. Nhìn kìa, bọn nó giờ mới cán đích.
Một dàn xe, đèn sáng chóe đua nhau chạy về phía chúng tôi, khiến tôi phải nheo nheo mắt mới nhìn thấy.
_Đại ca, sao lai chị hai mà đại ca vẫn đi nhanh thế hả.
_Đại ca làm bọn em thấy vọng quá, cứ tưởng có chị hai thì sẽ đi chậm hơn chứ.
_Đúng đó. Chán quá.
Tôi hoàn toàn bị lờ đi. Khó chịu vô cùng.
_Đi hát đi bọn mày.
Bỗng có một người đề xuất là đi hát. Haha, hát chẳng phải là sở trường của tôi sao.
_Hay đấy. Về nhà bà chị họ tao đê. Đại ca, đi chứ.
_Vịt con, mình về thôi. – Đình Phong ghé tai tôi thì thầm.
_Không, đi hát đi. – tôi gườm gườm nhìn anh.
_Em say rồi.
Đình Phong kiên nhẫn nắm tay tôi để tôi có thể đứng vững, vừa nói.
_Nhưng em muốn đi, em thích đi mà.
_Haiz, thôi được rồi, đi vậy.
_Yeahhhhhh………., đi hát.
Tôi nhảy cẫng lên rồi ôm chặt lấy Đình Phong. Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt mà, hehe.
DINH PHONG’ s POV
“Ọe…ọe…”
_Đại ca, chị hai nôn hết ra áo rồi, coi bộ say lắm.
_Tại các cậu đó, đã bảo đừng cho cô ấy uống nữa – tôi vừa nói vừa vỗ lưng cho vịt con – em nôn tiếp đi vịt con.
“Ọe…ọe…”
_Thì là chị hai muốn uống đấy chứ.
_Cô ấy đâu có biết uống. Bây giờ thì tệ hại thế này đây. Nôn hết ra áo rồi.
_Đình Phong, đi, đưa cô bé về.
Hạo Nhiên vừa nói vừa đỡ lấy vịt con giúp tôi vừa đưa ra xe.
_Cậu ngồi sau ôm cô bé kẻo ngã, tôi sẽ lai.
_Ừm.
Nghe Hạo Nhiên, tôi chỉ ậm ừ rồi ngồi ngoài ôm vịt con. Mấy đưa cũng đồng ý đưa cô ấy về cùng tôi và Hạo Nhiên, dù sao thì Hạo Nhiên cũng sẽ phải quay trở lại lấy xe rồi mới về được.
_Đại ca, đưa chị hai về nhà hả? – Vương Kì rồ ga rồi hỏi.
_Không, đưa về phòng anh.
_Gì cơ, đại ca không định lợi dụng lúc chị hai say mà làm chuyện đen tối đấy chứ, hehe.
_Thôi đi, Đình Phong này đâu khốn nạn đến nỗi thế.
_Đại ca này, em hỏi thật, đại ca với chị hai đã làm chuyện đấy chưa. Em thấy chị hai rất hiền, rất ngây thơ, rất trong sáng, không lẽ đại ca yêu chị hai thật lòng. Trước đây chưa thấy đại ca đưa cô gái nào đi cùng cả, chẳng phải đại ca nói xe của đại ca không chứa chấp đàn bà hay sao?
_Nhiều chuyện quá đấy.
Tôi quắc mắt nhìn tên Vương Kì lẻo mép kia. Nó lúc nào cũng là thằng lắm chuyện nhất. Mà đúng là ở bên vịt con, tôi chưa bao giờ có cái ham muốn ấy, cũng vì em là người tôi yêu chăng?
Nghĩ ngợi trong đầu, tôi thoáng chốc lại có cái suy nghĩ muốn em là của tôi. Aizz…, cái tâm địa đen tối này, sao tôi có thể làm thế với vịt con được chứ.
Tôi tự nguyền rủa mình rồi thôi không nghĩ đến chuyện đấy nữa. Ngoảnh ra thì đã thấy đến cổng trường rồi. Tôi bảo bọn nó ở ngoài chờ, để tôi với Hạo Nhiên đưa vịt con lên phòng tôi. Em đi không vững lại còn không chịu để tôi cõng, cứ bám rịt lấy Hạo Nhiên.
_Hạo Du…Hạo Du…
Hóa ra là em gọi tên thằng đó, chắc nhầm Hạo Nhiên là Hạo Du chăng?
_Đình Phong, thế này là sao? Không phải là cậu yêu đơn phương đấy chứ.
_Chỉ là tôi chưa tỏ tình với cô ấy thôi.
Tôi thanh minh vội trong khi vịt con vẫn gọi tên Hạo Du. Nhìn Hạo Nhiên kìa, nó đang cười nhạo tôi đây mà.
_Hà hà, xem ra là cậu nghiêm túc rồi đây. Thực ra là tôi đoán cậu yêu đơn phương ngay từ đầu rồi.
_Tại sao?
_Cô bé là em dâu tôi mà. Hạo Du là thằng em họ tôi, cũng là chồng cô bé. Mà cậu đã biết chuyện cô bé có chồng chưa đấy?
_Gì cơ, cậu với tên đó có quan hệ anh em? Thế mà giờ mới nói cho tôi biết là sao, bạn bè thế đấy hả.
_Hehe, có gì đâu. Mà nói thế tức là cậu biết Tiểu Minh có chồng rồi.
_Ừ, tôi thấy ảnh cưới của hai người một lần.
_Cậu yêu Tiểu Minh thật đấy hả. Biết có chồng rồi mà vẫn thế à?
_Ờ, biết làm sao được, cô bé cứ như một thiên thần.
_Điên rồi à. Thôi, về phòng cậu rồi, tôi về đây.
_Ờ, cảm ơn cậu.
_Lại điên rồi. Tranh thủ cơ hội nào tỏ tình đi, và nếu thành công thì nhớ khao tôi. Về đây.
Hạo Nhiên nói rồi đi thẳng. Thằng này, từ lúc quen nhau đến giờ, lúc nào nó cũng bỏ đi như thế. Chả hiểu từ “tạm biệt” thì có lỗi gì mà nó lại ghét. Quái gở thật.
Tôi dìu vịt con vào giường rồi lấy khăn lau miệng cho em, lại nôn nữa rồi.
“Ọe…ọe…”
Toàn mùi bia, sợ thật. Đáng lẽ tôi không nên đưa vịt con đến đấy mới phải. Mệt thật. Em nôn xong nằm yên được một tẹo thì bắt đầu ôm lấy tôi khóc nức nở.
_Hạo Du…Hạo Du…tại sao…
Bây giờ lại tưởng tôi là tên đó. Haiz, đúng là yêu tên đó thật rồi. Tên đó chẳng phải là có người yêu rồi sao, chắc hắn lại đưa con nhỏ đấy về nhà nên hôm nay vịt con mới phải sang chỗ tôi, thương em quá.
“Ring…ring…ring…”
Có điện thoại, chẳng phải là số vịt con sao?
_Alo, ai thế?
Im lặng, ai vậy nhỉ, sao lại dùng số vịt con, không lẽ là…
_Ai vậy?
_Anh…là Đình Phong hả?
Cuối cùng cũng có tiếng trả lời, đúng như tôi đoán, là Hạo Du.
_Đúng rồi.
_Tôi là Hạo Du. Tiểu Minh…cô ấy có ở chỗ anh không?
_À, có.
Nói rồi tôi cố tình bật loa ngoài để tên đó nghe được tiếng Tiểu Minh đang khóc tỉ tê: “Anh…em đau…đau quá…”
_Đó, cậu nghe giọng cô ấy chưa?
_À, ừm, xin lỗi đã làm phiền hai người vui vẻ.
Nói xong tên đó cắt máy luôn, tôi biết mà.
_Hạo Du…đau…tim em…đang đau lắm, anh biết không?
Đó là phần còn lại của câu nói, thể nào tên đó cũng hiểu nhầm cho mà xem, thể nào cũng nghĩ chúng tôi đang làm chuyện “gì đó”. Haha, chắc giờ đang điên lắm. Chắc là cũng lo cho vịt con nên mới gọi. Tên đó trông thế mà…còn đểu hơn cả mình.
_Hạo Du…Hạo Du…
Vịt con lại bắt đầu rên rỉ cái tên “Hạo Du”, tuy không khóc nữa nhưng giọng nghe rất thảm thiết và bi thương. Tôi thương em quá, chắc lấy nhau nhưng tên đó không yêu em nên em mới buồn đến vậy. Mấy lần gặp tôi, em đều khóc. Thật đáng thương quá vịt con à, tôi nhất định sẽ phải khiến em hạnh phúc.
Tôi nằm bên cạnh, nhìn em cuộn tròn trong chăn mà trán ướt mồ hôi. Hơi thở nồng nặc mùi bia, em uống cũng không ít mà. Hơn nửa giờ rồi, em vẫn gọi tên hắn, lại còn cứ níu lấy tôi.
_Hạo Du à…Hạo Du…
_Ừ, anh đây.
Có vẻ như em vẫn tưởng tôi là tên đó, say quá rồi.
Bất ngờ, em lao người đến ôm chặt lấy tôi, hôn liên tiếp lên cổ. Hơi nóng phả vào người tôi theo từng nụ hôn. Tôi vội đẩy em ra nhưng em vẫn bám lấy tôi không rời.
Vịt con à, anh là một thằng con trai đấy.
Và là một thằng con trai không phải tốt đẹp gì đâu.
Tất nhiên là vịt con không nghe thấy. Em ôm trọn lấy tôi rồi vẫn cứ mơn man hôn lên cổ.
Chợt, một luồng điện chạy dọc toàn thân tôi, môi em khẽ chạm vào môi tôi rồi bắt đầu nụ hôn rất vụng về.
Cơ thể tôi bắt đầu tràn ngập ham muốn.
Hơi nóng trong người tôi bắt đầu lan tỏa theo từng nụ hôn của em.
Vịt con à, anh không thể chịu đựng thêm được nữa đâu.
Và thế là tôi cũng lao vào mút mát đôi môi mọng đỏ của em. Bị kích thích, tôi như con thú điên dại, đè chặt cơ thể em xuống giường, vừa hôn ngấu nghiến môi em vừa đưa tay xuống dưới tháo khóa áo em ra.
Khát khao chiếm hữu mãnh liệt rạo rực trong cơ thể tôi, khiến máu cứ như sôi lên sùng sục.
Lại thêm hơi men trong người khiến tôi không thể kiểm soát được ham muốn của bản thân nữa.
Chỉ đến khi…tôi thấy em giữ lấy tay tôi, chống cự yếu ớt, tôi mới ý thức được mình đang làm cái việc tồi tệ gì.
_Không…đừng…
Lúc này tôi mới rời môi em, giật mình nhìn xuống tay mình đã cởi tuột khóa áo em ra.
May bên trong vẫn còn một tấm áo nữa.
_Khốn khiếp.
Nhìn vịt con ngoan ngoãn trên giường, nằm im, lại thiêm thiếp ngủ, tôi tự c hửi mình rồi đắp chăn cho em và ra ngoài.
Chết tiệt, tôi vừa định làm gì thế này, suýt nữa thì tôi đã không làm chủ được bản thân, suýt nữa thì đã không kiềm chế nổi. Thực chất là đã không tự chủ được rồi. Suýt nữa thì tôi đã hại em rồi, chết tiệt thật.
Đứng ở ban công, gió thổi lạnh, tôi lôi bao thuốc và châm một điếu hút, vẫn tiếp tục c hửi rủa mình. Hơi thuốc lá làm tôi tỉnh táo hẳn ra. Vịt con đâu phải gái ở bar chứ, em là người tôi yêu cơ mà, tôi không thể làm hại em được. Nếu có chuyện gì xảy ra vừa nãy, chắc tôi sẽ ân hận suốt đời mất thôi.
6.30 a.m
“Oáp…oáp…”
_Vịt con, tỉnh rồi đó hả?
Tôi nheo nheo mắt ngái ngủ rồi bật dậy ngay vì nghe tiếng Đình Phong. Nhìn quanh mới biết đây là phòng anh, đêm qua tôi ngủ ở đây sao, sao tôi không nhớ gì cả, hic.
_Đình Phong, sao em lại ở đây. – tôi dụi dụi mắt.
Nghe tôi hỏi, Đình Phong quay ngay ra nhìn tôi, cười cười:
_Em không nhớ gì sao vịt con, hôm qua em uống say nên anh mới đưa em về đây mà.
Uống say? Ôi, tôi lờ mờ nhớ ra chuyện hôm qua, bia, là bia. Hic hic, con gái con đứa uống bia say ngủ nhà con trai, xấu hổ quá đi TT_TT
_Ha, em không nhớ lắm. Thực ra…là em không biết uống. Thế em không làm gì phiền anh chứ ạ.
Tôi sượng sùng, gãi đầu gãi tai nhìn anh. Có lầm không, tôi thấy hình như anh vừa thở phào một cái, nhưng sau đó Đình Phong lại nhíu mày nhìn tôi:
_Cũng…không có gì. Chỉ khóc rồi nôn hết ra áo khoác thôi.
Ôi trời ơi, ngại quá.
_Vậy…vậy ạ. Hic, ngại quá, làm phiền anh cả đêm rồi. Xin lỗi.
_Hì, nói khách sáo gì vậy chứ. Anh giặt áo khoác và sấy khô cho em rồi đó, dậy chuẩn bị đi học đi còn gì.
_Anh…tốt quá.
Tôi long lanh mắt nhìn anh rồi ra khỏi giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Có mùi gì đó thơm thơm, anh đang nấu gì ý nhỉ. Tiến lại gần chỗ anh, tôi liền ghé mắt lại nhìn. À, là cháo.
_Đình Phong, anh nấu cháo cho ai thế?
_Cho em chứ cho ai, tối qua chỉ uống chứ có ăn gì đâu. Không đói hả?
Anh nói nhưng cũng chẳng quay ra nhìn tôi. Tôi xoa xoa bụng, đúng là đói thật, nhất là sau khi ngửi mùi cháo thơm phức.
_Nào, vịt lười kia, có đi học không hả, nhìn đồng hồ xem nào.
Đồng hồ, oái, sáu giờ bốn mươi phút. Tôi nhìn anh gượng cười một cái rồi đi vội vào phòng tắm, còn hai mươi phút cho tôi chuẩn bị. Mà ở nhà anh sao tôi cảm giác cứ như ở nhà mình vậy, thật thoải mái. Có lẽ đó cũng là lí do vì sao biết mình ngủ qua đêm ở nhà Đình Phong mà tôi không thấy sợ chút nào. Đình Phong là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không làm gì gì đó với tôi đâu. Cười một nụ cười đầy tin tưởng, tôi cuống cuồng đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Woa, áo khoác anh giặt thơm quá đi à, có lẽ là giặt bằng tay. Hic, nghĩ lại thấy mình làm phiền anh nhiều quá, vậy mà chẳng làm được cho anh điều gì.
_Vịt con, em xong chưa?
_A, rồi ạ.
Tôi khoác vội áo khoác rồi đi ra. Bất chợt, nhìn thấy một thứ rất hay ho, thứ đó đang được treo trong phòng tắm đây. Là một bộ quần áo của bồi bàn, nam bồi bàn. Giống mấy bộ trong manga ý, hay hay. Cổ áo còn có cái nơ nhỏ nhỏ nữa, nhìn thích lắm. Tôi mê mẩn ngắm nó, rồi đang định mang ra hỏi Đình Phong xem nó là của ai thì lại thấy anh giục ra ăn nên tôi lại thôi, vội…sờ nó một cái rồi chạy ra.
Đình Phong đang ngồi trên giường, vừa nhìn thấy tôi đã cười rất tươi. Ôi, quyến rũ ~>.<~...