Disneyland 1972 Love the old s
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6125
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:34 - 13/08/2015

Tôi dắt xe ra ngoài rồi đợi cô ấy khóa cửa và lên xe. Nếu đang đi trên đường thế này mà để Tiểu Giang hay ai nhìn thấy thì bất tiện thật. Nghĩ rồi, tôi quay lại hỏi cô ấy quán cần đi rồi phóng đi thật nhanh. Hóa ra là một Salon ở gần nhà của tôi.

_Anh ơi, kia rồi.

Vừa nói, Tiểu Minh vừa giật áo tôi. Nhìn theo tay cô ấy chỉ, tôi nhận ra “quán ruột” của mẹ tôi, thỉnh thoảng tôi cũng hay đưa mẹ đến đây. Đi đến trước cửa quán, tôi chưa kịp dừng xe thì Tiểu Minh đã nhảy xuống chạy một mạch vào trong. Tôi cười thầm, đúng là con nít, nhanh nhảu.

_Ơ, mẹ.

Đi đến cửa, bỗng nghe tiếng Tiểu Minh gọi mẹ, tôi liền ngó vào, là mẹ tôi, chắc bà lại đến theo “lịch” dưỡng tóc.

_Tiểu Minh, con cũng đến đây hả, thế Hạo Du đâu rồi, thằng bé có đi cùng con không?
_Dạ có ạ.

Nói rồi cô ấy cười toe toét rồi chạy ra kéo tay tôi đến trước mặt mẹ.

_Mẹ…

Tôi đến bên bà, cười nhẹ. Mẹ tôi đang ngồi dưỡng tóc, quay người đưa tay nắm chặt lấy tay tôi.

_Con đưa Tiểu Minh đi chơi hả. Lâu quá rồi con không về nhà, cũng không đưa con bé về thăm bố mẹ.
_Hì, bọn con đang vướng thi học kì mẹ ạ. – tôi vừa nói vừa quay sang nhìn Tiểu Minh đang được cắt tóc ở hàng ghế đối diện.
_Vậy hôm nay các con về nhà chơi đi, rồi ăn cơm tối luôn cùng bố mẹ. Mẹ sẽ mời cả bố mẹ Tiểu Minh nữa, con thấy thế nào.
_Vâng ạ. Con cũng muốn về thăm nhà, hì hì.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Minh đã nhanh nhảu trả lời mẹ rồi. Tôi đã bảo mà, đúng là con nít.

_Nhà nào hả mẹ? – tôi ngồi xuống bên cạnh bà, hỏi.
_Nhà con ý. Bà giúp việc xin nghỉ về quê nên trưa nay mẹ với bố con cũng từ công ti về đấy ở luôn.
_À, vâng.

Kể ra thì lâu quá rồi tôi không về thăm bố mẹ thật, từ hôm kết hôn với cô ấy cũng suốt ngày đi học. Mà thực ra bố mẹ tôi ở ngoại ô, xa nhà tôi với nhà Tiểu Minh ở đến mười mấy cây, xa như vậy ai mà muốn về chứ.

Tôi nói nhà tôi, vì căn nhà tôi với Tiểu Minh chuẩn bị về ăn cơm đây là nhà tôi đòi bố mẹ tôi mua cho tôi ở riêng, chủ yếu là để gần cho tôi đi học và đến đón Tiểu Giang hằng ngày. Còn biệt thự bố mẹ tôi đang ở thì ở ngoại ô, bố mẹ cũng thỉnh thoảng lên nhà tôi ăn cơm và xem tôi sống thế nào, thực ra là những lần đấy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi ở cùng một bác giúp việc (tôi nghĩ là gián điệp thì đúng hơn, haiz). Bây giờ tôi lại sống với Tiểu Minh ở một ngôi nhà khác, chắc là nhà để trống, hoặc là bố mẹ tôi ở, như mẹ tôi vừa nói đấy. Dù sao, trụ sở chính của công ti nhà tôi cũng ở gần đây mà. Chỉ tại bố tôi thích sự yên tĩnh nên xây biệt thự ở ngoại ô như vậy.

Ngồi nghĩ ngợi một lúc, tôi mới nhận ra là từ khi cưới đến giờ tôi chưa đưa Tiểu Minh về nhà lần nào, cô ấy mới chỉ được về biệt thự của bố mẹ tôi hôm cưới. Lúc đầu cũng tại tôi không muốn, bây giờ thì mối quan hệ cũng không tệ lắm nên về thăm nhà cũng là chuyện tốt.

Tôi nghĩ rồi quay ra nhìn mẹ tôi, bà đã sắp dưỡng tóc xong rồi, chắc cũng đến đây đã lâu, vì mỗi lần phải chờ đón mẹ tôi, tôi đi chơi với Tiểu Giang về mà vẫn thấy chưa xong. Mà nhắc đến Tiểu Giang, chắc giờ này em đã đi thi về rồi, tôi phải nhắn tin cho em đã, nhớ em quá đi. Không biết chuyện tôi bỏ thi trưa nay có làm em giận tôi không nữa. “Vk yeu oi, vk dang lam j the, nho ck k. Hom nay vk lam bai van tot chu ha, hi, nho vk nhiu lem ne, vk nho nt lai cho ck nhe ” (Vợ yêu ơi, vợ đang làm gì thế, nhớ chồng không. Hôm nay vợ làm bài vẫn tốt chứ hả, hì, nhớ vợ nhiều lắm nè, vợ nhớ nhắn tin lại cho chồng nhé ).

_Anh, trông em thế nào?

Tiểu Minh bỗng gọi tôi làm tôi hơi giật mình, đang ngồi chờ tin trả lời của Tiểu Giang mà. Tôi quay ra thì đã thấy cô ấy ngay trước mặt.

_Thế nào ạ, sao anh không nói gì?

Lúc này tôi mới ngẩng lên nhìn cô ấy. Mái tóc dài ngang lưng giờ đã được cắt gọn đến vai, cụp ôm sát vào mặt, mái cũng cắt bằng rồi, trông hơi lạ nhưng cũng xinh đấy chứ.

_Ừ, được.
_Được là thế nào, hic.

Nhìn mặt cô ấy xị xuống, tôi bỗng phì cười, nhìn thú vị thật.

_Anh…sao anh lại cười.

Nói rồi mặt cô ấy đỏ lựng lên, ánh mắt đầy vẻ bối rối. Tôi lại phì cười. Gật đầu:

_Ừ, đẹp.
_Thằng bé ngượng đấy con à.

Mẹ tôi nói rồi bật cười. Đúng là tôi đang ngượng chín cả mặt đây, còn không dám nhìn cô ấy nữa, sợ cô ấy lại thấy mặt tôi cũng đỏ bừng lên rồi.

_Con trai ngố của mẹ, khen vợ mình mà cũng xấu hổ thế sao – mẹ tôi vỗ vỗ vai tai, cười hiền – đi thôi nào, về nhà thôi con, đi nào Tiểu Minh.

Theo lời mẹ, tôi liền đứng dậy và cùng hai người đi ra ngoài, vẫn xấu hổ vô cùng. Bây giờ nhìn kĩ, thấy Tiểu Minh cắt tóc đi, nhìn hai má phúng phính trắng hồng, còn…đáng yêu hơn trước, hic.

_Hạo Du, con đi một mình nhé, để Tiểu Minh đi với mẹ. Mẹ muốn nói chuyện với con bé một tí.
_Mẹ…hỏi ý cô ấy ý ạ.

Vừa nói tôi vừa nhìn Tiểu Minh, đúng lúc cô ấy cũng hướng ánh nhìn sang tôi, như đang nói với tôi “Em muốn đi với anh”. Tôi mỉm cười gật đầu như đã hiểu.

_Mẹ, con…muốn đi cùng cô ấy. – tôi nói rồi gãi đầu, ngượng ngùng (mèo: giả vờ nhưng có nửa là thật ^,…,^)
_Con…cũng thế ạ.
_A, haha, thôi được rồi, hai đứa muốn vậy thì mẹ sẽ để hai đứa đi với nhau, Về nhà trước đi, nhà không có ai đâu. Mẹ sẽ ghé qua siêu thị một lát rồi về ngay.

Chúng tôi cùng vâng nhẹ rồi chào mẹ và lên xe đi về nhà tôi. Rõ ràng câu nói của mẹ vừa rồi có ý trêu chọc bọn tôi mà, gì mà hai đứa về nhà trước đi, nhà không có ai đâu chứ, lại còn nháy mắt. Tôi với cô ấy thì sẽ có gì xảy ra được chứ. Chẳng phải đã ở với nhau mấy tháng rồi sao.

Nghĩ đến đây tôi bất giác cười thầm trong bụng, cũng chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười nữa.

Bỗng thấy Tiểu Minh giật giật áo tôi:

_Hạo Du này.
_Gì thế?
_Hic, để mẹ đi siêu thị một mình thế có ổn không, đáng lẽ em nên đi cùng mẹ.
_Cô bảo muốn đi với tôi còn gì.
_Đâu có, là anh bảo với mẹ chứ bộ, em đâu có nói.
_Ơ, thế nãy, ai quay ra nhìn tôi… – nghe Tiểu Minh nói bỗng thấy bực bực. Chẳng phải cô ấy nhìn tôi ý là muốn đi với tôi hay sao.
_Thì em chỉ muốn hỏi anh xem như thế có được không thôi, chứ ý anh là em hướng ánh mắt sang anh, và trong đầu thì nghĩ là “em muốn đi với anh hơn cơ” hả.
_Tôi…
_Hihi, Hạo Du, là anh muốn đi với em thì có, đúng không.
_Đừng có hiểu nhầm.
_Có mà anh hiểu nhầm em.

Tiểu Minh vừa nói vừa cười lên khanh khách, khiến tôi vừa ngượng vừa bực mà không biết nói sao. Đành mặc kệ cô ấy cười. Đúng lúc thì thấy điện thoại rung lên bần bật. Hihi, chắc là vợ yêu nhắn tin cho tôi đây mà.

_Này, điện thoại tôi để trong túi quần, lấy ra giúp tôi.
_Dạ vâng.

Tiểu Minh nghe tôi nói nhanh nhẹn rút cái máy ra ngay. Rồi nhỏm đầu ra trước:

_Tin nhắn của tổng đài anh ạ.
_Không phải của Tiểu Giang à?
_Ừm, vâng.
_Ừ.

Tôi ậm ừ rồi quay lại lấy điện thoại tự cất vào túi luôn, cũng không nói thêm gì. Cô ấy cũng ngồi yên không nói gì, tự nhiên không gian lại trở nên yên ắng đến…bực mình.

_Anh ơi… – Tiểu Minh khều khều tay tôi.
_Gì thế?
_Nhà anh qua rồi kìa.
_À ừ.

Mải nghĩ linh tinh đi qua nhà mà tôi cũng không biết nữa. Quay đầu xe lại, đến trước nhà, tôi mở cửa rồi để Tiểu Minh dắt xe vào. Đã lâu không về nhà, mọi thứ vẫn thế, không có gì thay đổi, trừ bức ảnh cưới to đùng choán hết cả một bức tường kia. Gì không biết, tôi đã bảo không được treo ảnh cưới ở nhà tôi cơ mà, bực mình ghê.

_Hạo Du, em có thể lên phòng anh được không? – Tiểu Minh quay nhìn tôi, mắt mở to.
_Phòng tôi có gì đâu mà lên. – sẵn đang bực tức, tôi trả lời với giọng khó chịu.
_Đi, nhé!
_Không được, tôi không muốn người lạ vào phòng.
_Em là người lạ sao…

Tiểu Minh chỉ lí nhí như vậy rồi xị mặt xuống. Tự nhiên nhìn cứ thấy tội tội, bực tức bỗng tan ra hết. Tất nhiên là tôi “không hẳn” coi cô ấy như người lạ, chỉ là trong phòng tôi vẫn còn để lại một vài thứ liên quan đến Tiểu Giang, đến bố mẹ hay bác giúp việc cũng không được vào phòng tôi nữa là cô ấy – người “vợ” bất đắc dĩ của tôi.

Tôi ngồi xuống sofa rồi quay ra xem cô ấy đang làm gì. Trời ơi, cô ấy đang đứng trước bức ảnh cưới và đưa tay…sờ lên mặt tôi, nhìn mặt còn có vẻ rất thích thú nữa chứ.

_Cô…đang làm cái trò gì thế =.=

Vừa nghe tôi hỏi, cô ấy rụt ngay tay lại, quay ra nhìn tôi, lúng túng.

_Ơ…em…em…chỉ, à, em thấy bức ảnh đẹp quá nên…

Ngay sau câu trả lời–tôi–biết–thừa–là–nói–dố i đấy, cô ấy cười gượng rồi đi ra ngồi bên cạnh tôi. Tôi cũng chẳng để ý nhiều, trừ việc nhìn mặt cô ấy có vẻ mệt mỏi, môi hơi tái đi. Có lẽ vì lạnh. Tôi nghĩ vậy.

_Hạo Du, dạo này anh rất khác… – giọng cô ấy rụt rè.
_Khác? – tôi ngạc nhiên. Nhưng đúng là tôi cũng thấy mình khang khác mà.
_Anh đối xử với em rất tốt mà.
_Với ai cũng vậy thôi, đúng là tôi có bớt ghét cô đi nhưng cũng chẳng thay đổi gì nhiều đâu. Cô cứ coi như tôi…
_Đang thương hại em, phải không?

Tôi thoáng nhìn vào mắt cô ấy rồi quay đi. Tôi biết nói ra như thế thật tàn nhẫn nhưng mà tôi cũng chẳng thể nói ra là tôi thực sự đã hết ghét cô ấy rồi, và những gì tôi làm là vì tôi muốn vậy chứ không phải thương hại cô ấy. Tôi không thể nói vậy được. Nếu cứ ôm hi vọng mãi thì người đau khổ chỉ là cô ấy thôi, vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy Tiểu Giang, chắc chắn là như vậy.
_Hai đứa, mẹ về rồi đây.
_Mẹ…

Nghe tiếng mẹ, tôi liền quay ra, có vẻ như mẹ tôi mua khá nhiều đồ. Tôi định đi ra giúp thì Tiểu Minh đã nhanh nhảu chạy ra rồi.

_Mẹ, để con giúp ạ.
_Tiểu Minh, con sao thế? Hạo Du nó bắt nạt con à?
_Không…không ạ, con bị bụi vào mắt thôi ạ.

Tiểu Minh nói rồi mang ngay đồ vào trong bếp. Tôi nhìn theo cô ấy, thở dài. Lại khóc rồi, lại bị tổn thương rồi, lại…do tôi. Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi mà, nhưng lại làm cô ấy buồn mất rồi. Tôi lại thở dài. Bỗng mẹ tôi đến bên rồi vỗ vỗ vai tôi.

_Hạo Du, sao con bé lại khóc?
_Con đâu có biết. Tại cô ấy đòi vào phòng con…
_Hạo Du, mẹ biết, người con yêu không phải Tiểu Minh. Nghe lời bố nên con mới đồng ý hôn sự này, phải không?

Mẹ tôi vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi, dịu dàng. Tôi chỉ im lặng rồi khẽ gật đầu. Bà xoa đầu tôi rồi tiếp tục nói:

_Mẹ không bắt ép con phải yêu ai, cũng không thể. Nhưng Tiểu Minh là một cô gái tốt, con đừng làm con bé tổn thương. Mẹ nghĩ nó có tình cảm với con thật đó.

Điều này thì tôi cũng không biết nữa. Tiểu Minh chưa bao giờ nói yêu tôi nhưng mà…Dù cô ấy có yêu tôi thật thì tôi cũng không thể làm khác được. Mà tôi cũng đâu muốn làm cô ấy tổn thương, là tự cô ấy cứ làm khổ mình thôi đó chứ. Nếu cô ấy chịu từ bỏ cuộc hôn nhân này, thì cô ấy không phải buồn, tôi cũng chẳng phải khó xử nữa. Như vậy chẳng tốt hơn cho cả hai hay sao.

Dù vậy, tôi vẫn gật đầu vâng nhẹ để mẹ khỏi phải phiền lòng.

_Thôi được rồi, bây giờ con vào bếp giúp con bé đi. – mẹ tôi vừa nói vừa đẩy tôi về phía bếp....
« Trước1...3738394041...179Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Tình yêu pha lê
» Tìm lại yêu thương ngày xưa
12345»
Tags:
bạn đang xem

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất