Insane
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6122
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:34 - 13/08/2015


Hạo Du chạy trước rồi, Tú Giang với Tiểu Phần cũng chạy theo sau, nhưng không thể đuổi kịp được cậu. Tú Giang trong lúc này đã thể chắc chắn việc này là do Gia Nhi làm vì Gia Nhi chính là người cầm đầu nhóm Hoa hồng đen mà. Không biết chị ta định làm gì Tiểu Minh đây. Cứ chạy theo Hạo Du mà Tú Giang cũng lo lắng cho cô lắm, nhưng tất cả những hành động vừa rồi của Hạo Du, Tú Giang đều đã để ý cả, và cô không khỏi nghi ngờ về điều đó. Rõ ràng là Hạo Du rất quan tâm tới Tiểu Minh mà!

Trong lúc Hạo Du cùng Tú Giang và Tiểu Phần chạy cầu thang bộ mới đến tầng sáu thì Tiểu Minh đã bị đưa đến bãi cỏ sau trường, nơi vắng vẻ và ít ai đã…đặt chân đến được. Vừa nhìn thấy Gia Nhi, Tiểu Minh đã nhận ra ngay người con gái nhận là người yêu Đình Phong này.

_Cô em…là Tiểu Minh, đúng không?

Gia Nhi ghé sát tai Tiểu Minh, thì thầm bằng thứ giọng thật đáng sợ.

_Tôi đây, vậy thì sao chứ.

“Chát”

Chị ta bỗng vung tay, tát một cái thật mạnh vài mặt Tiểu Minh làm má cô bé đỏ ửng lên rồi lại bắt đầu nói nhẹ nhàng vào tai cô bé.

_Ăn nói cho cẩn thận vào, nghe chưa.
_Mấy người định làm gì chứ, sao lại đưa tôi đến đây.

“Chát”

_Con nhỏ này, dám xưng tôi với chị hai à.

Lần này là cửa cô gái đứng cạnh, cái tát làm má Tiểu Minh rát kinh khủng, tay thì bị giữ chặt hai bên không cựa quậy được.

_Haha, thôi được rồi, cứ để yên để hỏi han con bé tí đã. – chị ta nói rồi cầm cái kéo đưa lên “vuốt” má Tiểu Minh – cô em…là gì của Đình Phong?

Tiểu Minh nhìn theo cái kéo, cô bắt đầu sợ hãi, nói lắp bắp:

_Là…là bạn…

“Chát”

Vừa nói xong, Tiểu Minh lại ăn thêm một phát tát nữa vào mặt. Miệng cô đã bắt đầu rớm máu, xót kinh khủng.

_Dám nói dối chị hai à, con ranh này.
_Nào, cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. – Gia Nhi quay ra nói với những người kia rồi lại quay lại nhìn Tiểu Minh “âu yếm” – có đúng là chỉ là bạn không?

Gia Nhi miết đầu kéo vào má cô, cười nhạt.

_Đúng…đúng mà. – Tiểu Minh run run.
_Xử lí nó đi.

Lệnh vừa dứt, ba người kia bắt đầu xông vào dùng kéo cắt tóc cô bé. Còn Gia Nhi giữ tay Tiểu Minh, đứng bên nhìn hét lên sợ hãi:

_Không, làm gì vậy, thả tôi ra, không, ai cứu tôi với.
_Dừng lại đi. – Gia Nhi lại ra lệnh – thế nào, chỉ là bạn thôi chứ hả?
_Chỉ…chỉ là bạn thôi mà.

Nói rồi, nước mắt cô bé chảy ra giàn dụa. Cô bé yếu ớt không thể chống cự lại nổi, chỉ biết kêu khóc thảm thiết mà thôi.

_Cắt tiếp đi.
_Không, đừng làm thế mà.
_Cắt!

Gia Nhi lại quát lên. Nhìn Tiểu Minh khóc lóc sợ hãi mà thấy rất hả hê. Thực ra, hôm nay Gia Nhi đưa Tiểu Minh đến đây “xử lí”, cô cũng chỉ muốn dằn mặt Tiểu Minh thôi, chứ cũng chưa hẳn muốn cho cô một trận. Dù sao, Tiểu Minh cũng là bạn thân của Tú Giang, tuy tình cảm hai người chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng cũng nên nể tình một chút. Hơn nữa, chị ta cũng thấy Tiểu Minh yếu ớt như vậy, chắc chỉ dọa là đã đủ sợ không dám tiếp cận Đình Phong nữa rồi, không cần phải cho cô ta khỏi đến trường được luôn.

Gia Nhi cười thầm một cách nham hiểm. Trong khi Tiểu Minh thì đang khóc lóc thảm thiết. Mái tóc dài bị cắt nham nhở ngay trước mặt nên cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể, Gia Nhi đã nắm chặt tay cô bé.

_Không…không, Đình Phong………cứu em……
_Gì cơ, mày nói gì?

Mới nghe Tiểu Minh gọi tên Đình Phong, Gia Nhi mắt đã long lên sòng sọc. Con ranh này bị đánh như thế mà còn dám gọi tên Đình Phong sao.

Chị ta tức giận bóp mạnh vào cằm Tiểu Minh rồi nắm tóc cô giật ngược ra sau.

_Mày vừa nói gì hả?
_Đình Phong…làm ơn, cứu em…cứu em…

Cô vừa gọi tên Đình Phong vừa khóc đến lạc cả giọng, nghe đáng thương vô cùng.

“Chát”

_Mày dám gọi tên Đình Phong của tao hả, mày muốn chết à.

“Chát”

_Con ranh này, mày thử gọi lần nữa xem có chết không?

“Chát”
“Chát”
“Chát”

_Đừng…đừng mà, huhu…

Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau đớn.

_Còn dám khóc lóc van xin à.

Gia Nhi nói rồi lại định đưa tay lên tát Tiểu Minh thì bỗng từ xa vang lên tiếng hét, làm tay chị ta khựng lại.

_Gia Nhi, dừng tay lại.
Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau đớn.

_Còn dám khóc lóc van xin à.

Gia Nhi nói rồi lại định đưa tay lên tát Tiểu Minh thì bỗng từ xa vang lên tiếng hét, làm tay chị ta khựng lại.

_Gia Nhi, dừng tay lại.

Là tiếng hét của Tú Giang. Gia Nhi nghe thấy tiếng “em gái yêu” liền quay lại. Lúc này, Tiểu Minh cũng nhìn thấy Hạo Du đến cứu mình, cô muốn chạy ngay đến ôm lấy cậu nhưng hai tay vẫn đang bị giữ chặt, hơn nữa, cô không còn đủ sức nữa rồi. Cô nhìn theo dáng Hạo Du, đôi mắt đẫm lệ cứ mờ dần đi.

_Buông cô ấy ra!

Hạo Du chạy đến và hất mạnh tay hai người kia ra rồi đỡ ngay lấy Tiểu Minh đang ngã gục xuống. Cô bé ngước lên nhìn Hạo Du rồi mỉm cười yếu ớt:

_Anh…em…sợ…

Chỉ nói được vậy, Tiểu Minh lịm đi luôn trong vòng tay ấm áp của Hạo Du.

_Tiểu Minh, cô không sao đấy chứ, này, mở mắt ra đi, đừng làm tôi sợ, này…

Hạo Du nắm vai Tiểu Minh, vừa hét vừa lắc mạnh, giọng vô cùng hoảng hốt. Đúng lúc đó, Tú Giang và Tiểu Phần mới chạy đến nơi. Tú Giang chạy đến trước mặt Gia Nhi, quay ra nhìn Tiểu Minh rồi nhìn chị họ mình một cách giận dữ:

_Chị làm gì vậy hả? Sao lại đánh Tiểu Minh ra nông nỗi này.
_Tội của nó, nó phải chịu thôi. Ai bảo cứ bám lấy Đình Phong của chị. Mà em không thấy chị xử lí nó rất nhẹ nhàng hay sao? Nể tình chị em cả đấy. – Gia Nhi nói tỉnh bơ trước sự tức giận của Tú Giang.
_Chị thôi đi, anh ta đâu có yêu chị. Nếu Tiểu Minh có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho chị đâu.

Lúc này, đôi mắt Tú Giang cũng đáng sợ không kém gì ánh mắt của Gia Nhi vừa nãy. Vẻ dịu hiền thường ngày như biến mất hoàn toàn, chỉ còn sự căm phẫn còn lại trong đôi mắt cô.

_Tiểu Minh, bạn không sao chứ?

Trong lúc Gia Nhi và Tú Giang đang nhìn nhau như hai kẻ thù thì Tiểu Phần đã chạy đến bên Tiểu Minh, cô đang khóc nức nở vì thương bạn mình. Tiểu Minh, cô vẫn chưa tỉnh lại.

_Đỡ cô ấy lên lưng mình đi. – Hạo Du nói như ra lệnh.
_Gì…gì cơ?
_Mau đỡ Tiểu Minh lên lưng mình, nhanh!

Phải để Hạo Du quát lên lần thứ hai, Tiểu Phần mới cuống cuồng đỡ Tiểu Minh nhẹ nhàng đặt lên lưng Hạo Du. Cậu liền cõng cô bé đứng dậy rồi bảo với Tiểu Phần:

_Bạn ở lại với Tiểu Giang, mình sẽ đưa Tiểu Minh về.

Nói rồi, Hạo Du cũng vội cô bé chạy đi, để Tiểu Phần ngơ ngác ở lại.

_Haha, em thấy chưa Tú Giang, con nhỏ đó nó định chiếm luôn cả Hạo Du của em đấy, haha, em còn bảo vệ nó sao?
_Không đúng, anh ấy chỉ làm đúng nghĩa vụ của một người con trai thôi, chị đừng nói láo.
_Thôi được rồi, tùy cô em. Chúng ta đi thôi, dù sao, con nhỏ đó cũng được một bài học nhớ đời rồi.

Gia Nhi nói rồi vẫy tay bảo ba người kia bỏ đi. Tú Giang nắm chặt tay, run lên giận dữ nhìn theo Gia Nhi, không nói được lời nào.

_Tú…Tú Giang, mình cũng đi thôi chứ.

Tiểu Phần nhìn Tú Giang một lúc rồi mới (dám) lên tiếng. Lúc này, Tú Giang mới bình tĩnh lại được, cô liền bảo Tiểu Phần cùng đuổi theo Hạo Du và Tiểu Minh. Trong lòng cô lúc này tràn ngập sự nghi ngờ và đố kị. Ngay bây giờ, cô thực sự muốn Hạo Du giải thích cho những cử chỉ mà cậu dành cho Tiểu Minh lúc nãy. Liệu mọi chuyện có như Gia Nhi nói?
CHƯƠNG XIX: TÔI SẼ CHĂM SÓC CHO CÔ
…Tôi sẽ chăm sóc cho cô, hiểu chưa?...

11 a.m
_Đình…Đình Phong, cứu em với…
_Tiểu Minh, cô làm sao vậy, Tiểu Minh?
_Cứu em với, Đình Phong…cứu em…
_Tiểu Minh, có tôi đây mà, cô sao thế?
_Không…thả tôi ra, không…

Tôi hét lên rồi bỗng choàng tỉnh, sợ…sợ quá, tóc của tôi, tóc của tôi…

_Này, cô không sao đấy chứ?

Chợt thấy có một bàn tay siết nhẹ lấy tay tôi, rồi nhớ lại những tiếng gọi vừa nãy, tôi mới nhận ra Hạo Du đang ngồi đằng trước tôi, tôi đang ngồi sau anh (?!!). À phải rồi, vừa nãy, lúc tôi sắp gục xuống đến nơi thì anh đã đến cứu tôi. Tôi đã xỉu đi trong vòng tay anh nên chắc anh đã đưa tôi về. Hic, nãy tôi toàn gọi tên anh Đình Phong thì phải, không biết Hạo Du có nghe thấy không, sáng anh còn giận tôi mà, còn nói là không quen tôi. Nhưng giờ vẫn đến cứu tôi, chắc anh hết giận rồi, tốt nhất là không nên hỏi nhiều.

Cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là nước mắt tôi lại trào ra, tôi thấy sợ quá, tuy biết là giờ đã an toàn…Tôi run run ôm chặt lấy Hạo Du ngồi đằng trước, không hiểu tôi lấy đâu ra can đảm thế, nhưng thực sự là tôi rất sợ, sợ lắm, chắc Hạo Du cũng hiểu cho tôi… Thật là đáng sợ, nếu không có Hạo Du đến cứu, chắc tôi sẽ chết mất. Tôi cứ vùi mặt vào lưng anh, cả cơ thể cứ run lên khe khẽ. Miệng và má tôi đau rát, máu ở miệng vẫn cứ rỉ ra, huhu.

_Cô xuống xe đi, về đến nhà mình rồi.

Nhà mình? Đang dựa vào lưng anh rên rỉ, tôi bỗng nghe thấy anh nói hai chữ “nhà mình”. Đã về đến nhà, tôi liền bỏ tay ra khỏi áo anh rồi đi xuống, mặt vẫn tèm lem nước mắt. Chợt anh nhìn chăm chăm vào tôi:

_Tóc…tóc cô làm sao vậy?

Tóc…tóc tôi? Trời ơi, tóc tôi đã bị họ cắt tơi tả cả, anh…anh đã nhìn thấy rồi sao, mặt tôi bây giờ chắc là xấu xí lắm. Rồi nước mắt tôi cứ chảy ra giàn dụa, tôi ôm mặt rồi vụt chạy lên phòng, đóng sập cửa. Huhu, làm sao đây, đã để anh thấy bộ dạng xấu xí của tôi rồi, xấu hổ quá đi mất thôi, huhu. Tôi cứ gục đầu xuống đầu gối rồi khóc lên nức nở.

Rồi tôi bất chợy nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó là tiếng anh:

_Này, cô làm sao thế, sao tự nhiên lại bỏ chạy lên phòng vậy. Tôi mở cửa vào nhé!
_Không…anh đừng vào…xin anh. – tôi khóc nấc lên thành tiếng.
_Này…sao…sao lại khóc, kể cho tôi nghe xem nào.
_Anh không hiểu được đâu Hạo Du, em không muốn để cho anh nhìn thấy em bây giờ, không thể cho anh thấy được… – giọng tôi lạc cả đi.
_Ngốc này, tại cô cứ khóc nên mới xấu đi đấy. Nín đi, tôi vào đây.

Chưa kịp từ chối anh, tôi đã thấy cánh cửa bật mở, và anh đi vào, ngồi bên cạnh tôi. Tôi vội gục mặt xuống gối, không thể cho anh nhìn thấy mặt tôi được.

_Tiểu Minh…

Anh bỗng gọi tên tôi rất dịu dàng, chẳng phải là trước kia anh chưa từng gọi tên tôi sao. À, hình như nãy anh có gọi, nhưng lúc đó tôi đang quá sợ hãi nên tim không đập nhanh được như lúc này. Phải, nghe giọng người mình yêu gọi tên mình dịu dàng như thế, sao tôi có thể không xao xuyến chứ.

_Cô đừng khóc nữa, ngẩng mặt lên tôi xem nào.
_Không được đâu. – tôi lắc đầu quầy quậy.
_Đừng như vậy mà.

Bất ngờ, Hạo Du kéo tôi sà vào lòng anh rồi ôm chặt lấy tôi. Tôi ngẩn người, không nói được câu nào, chỉ biết nằm im, dựa đầu vào ngực anh. Tôi…còn nghe rõ cả tiếng tim anh đang đập nữa, sao mà cũng nhanh như vậy chứ?

Chợt, anh đưa tay lên vuốt tóc tôi, hỏi ngập ngừng:

_Bọn chúng…cắt tóc cô sao, Tiểu Minh?

Tôi gật gật đầu sau câu hỏi của anh, nước mắt lại rơi lã chã khi nghĩ về chuyện đấy.

_Chúng giữ chặt tay em, không để em cử động rồi cắt tóc em – tôi nghẹn ngào nói – em…em sợ lắm, huhu.

Nói rồi tôi bám chặt lấy anh, khóc thút thít.

_Đừng sợ, tất cả đều ổn rồi mà, cô đừng khóc nữa. – giọng anh nhẹ nhàng lắm....
« Trước1...3435363738...179Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Siêu quậy trường K.W (King World)
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Lời thách đố tình yêu – Ni Xảo Nhi
» Khi thiên thần mất đi đôi cánh
» Hãy nhắm mắt khi anh đến
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
» Cướp anh từ tay định mệnh
12»
Tags:
bạn đang xem

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất